Dịch giả: phuongkta1
Biên: Đình Phong
Đúng vậy.
Tô Trường An nhấc đao lên một lần nữa.
Thiên lôi lại tiếp tục tụ tập, so với lần trước đó, càng tràn đầy cũng càng mãnh liệt.
Toàn thân Tô Trường An mang đầy vết thương ngẩng đầu lên nhìn đám mây đen phía chân trời, sắc mặt lạnh lùng, giống như băng lạnh ngàn năm.
"Tiểu tử! Không cần phải tốn sức, trời muốn Đằng xà ta chết, ngươi cần gì cho không tính mạng mình?" Đằng xà la lớn, trước đó Tô Trường An liều mình cứu lão đã khiến cho lão cảm động muôn phần, hôm nay trời đất phẫn nộ, thiên lôi còn mạnh mẽ hơn gấp mấy lần so với lúc nãy ngưng tụ, Tô Trường An chắc chắn không thể ngăn cản được, lão thật tâm không hy vọng Tô Trường An vì lão mà bí quá hoá liều.
Lão dù sao cũng lớn hơn Tô Trường An nghìn năm, nếu như Tô Trường An có mệnh hệ gì, lão làm trưởng bối hiển nhiên không biết làm sao để đối mặt với Tô Trường An ở trên đường xuống hoàng tuyền.
Nhưng Tô Trường An vẫn làm ngơ với tiếng la của lão, hắn chỉ nhìn chằm chằm vào đường lôi kiếp kia, thân thể giống như điêu khắc không một chút rung động.
Oanh ầm ầm!
Nương theo một hồi trầm đục, đường lôi kiếp kia đã ngưng kết hoàn tất một lần nữa, mắt thấy sẽ đánh xuống. Nhưng thiên lôi chưa giáng, thiên uy đã gần kề.
Uy áp cực lớn kia giống như một nghìn quân đè xuống dưới, bách thú ẩn núp, chúng sinh cúi đầu.
Bất cứ sinh linh nào đều lạnh run ở dưới thiên uy huy hoàng.
Tô Trường An vẫn không có ý định tránh né, lưng hắn thẳng tắp, Hạ Hầu Huyết trong tay chợt lóe lên hàn mang.
Oanh đùng đùng!
Lại thêm một tiếng vang thật lớn, lúc đó đường thiên lôi này giống như thú vật phá lồng, giống như núi thở biển gầm thẳng tắp đánh xuống người Tô Trường An.
Trong hai trong mắt Tô Trường An cùng lúc đó hiện lên một tia lạnh lẽo.
"Phù Đồ Tam Thiên!"
Hắn hét to một tiếng, cái hộp kiếm sau lưng đột nhiên bắt đầu run rẩy.
Rồi sau đó một tiếng kiếm minh, giống như phượng gáy rồng ngâm đột ngột mọc lên từ mặt đất, xông thẳng lên trời.
Tiếp theo, chỉ thấy một đường ánh sáng màu đem từ trong hộp kiếm bay ra, theo phía sau nó là một luồng tia sáng trắng như dòng suối liên tục không dứt.
Đó là ba ngàn linh kiếm Phù Đồ.
Chúng nó lấy Phù Đồ làm trung tâm, xếp thành hình hoa sen trên đỉnh đầu Tô Trường An, Phù Đồ Tam Thiên vào lúc đó hợp thành một đóa kiếm liên nhị đen cánh trắng. (kiếm liên: hoa sen làm bằng kiếm)
"Liên Hoa Trán!"
Ba cái âm tiết vang lên từ trong miệng Tô Trường An.
Đóa kiếm liên kia mãnh liệt xoay tròn.
Hai bên mắt Tô Trường An lại một lần nữa nhô lên gân xanh, sắc mặt hắn ửng hồng, dữ tợn lại phẫn nộ.
Linh lực tràn đầy vẫn như thủy triều tuôn ra từ trong cơ thể hắn.
Hắn cầm thanh Hạ Hầu Huyết kia thật chặt, chống ở trước ngực.
"Tiền bối giúp ta!" Hắn chợt quát lên như vậy.
Lời ấy vừa rơi xuống, thân kiếm của ba nghìn linh kiếm kia bắt đầu run rẩy mãnh liệt, dường như có vật gì đó muốn phá thân kiếm này mà ra.
Mà sự thật cũng là như thế.
Vào lúc đó từng cái hư ảnh đao khách áo trắng chợt lơ lửng ở trên thân ba nghìn linh kiếm kia.
Áo của bọn họ trắng như tuyết, eo đeo trường đao, sợi tóc bay bổng, khuôn mặt lạnh lùng.
Loảng xoảng.
Nương theo ba nghìn tiếng giòn vang, trường đao của ba nghìn đao khách cùng một lúc ra khỏi vỏ, cũng giống như Tô Trường An, bọn họ nắm thật chặt đao trong tay mình, dựng ở trước ngực.
Lúc này, thiên lôi hiển nhiên rơi xuống, đâm thẳng đến trước người đám đao khách.
Trong hai tròng mắt Tô Trường An lập tức tuôn ra một đường tử mang lăng liệt. (tử mang: ánh sáng bén nhọn màu tím)
"Thức Lôi Kiếp thứ năm."
Thanh tuyến của hắn cực kỳ lạnh lẽo.
Lời ấy vừa rơi xuống, khí tức quanh người hắn cuồn cuộn, khí tức quanh người ba nghìn đao khách cũng cuồn cuộn.
Trong lúc mơ hồ, khí cơ ở giữa bọn họ lại dần dần dung hợp, cuối cùng bất ngờ hòa làm một thể.
Đó cũng không phải đơn giản chỉ là lượng biến một thêm một bằng hai.
Mà là biến đổi về chất ngay cả con người khó có thể hiểu được.
Dường như bọn hắn tạo thành một cái chỉnh thể, khí thế không ngừng bốc lên, thật giống như không có điểm dừng.
Thiên lôi rơi vào trung tâm đóa hoa sen kia, cũng chính là trên mũi kiếm Phù Đồ.
Điiiiiinh!
Một tiếng kiếm minh trong trẻo vang lên, trên thân kiếm Phù Đồ mênh mông kiếm ý.
Thiên lôi màu tím như trâu đất xuống biển, thuận theo thân kiếm Phù Đồ không ngừng tuôn xuống, ánh lôi không ngừng thông qua nhụy hoa sen truyền đến trên thân những linh kiếm tạo thành cánh hoa kia.
Không, chuẩn xác mà nói là truyền đến trên thân những linh kiếm, hiện lên trên người những đao khách kia.
Cơ thể Tô Trường An lại một lần nữa bắt đầu trở nên đỏ thẫm - với tư cách là chủ nhân của đóa hoa sen, hắn hấp thu gần một nửa sức mạnh của thiên lôi.
Điều này làm cho trạng của hắn trở nên hơi có chút không ổn, nhưng hắn vẫn như cũ cắn răng kiên trì.
Hắn biết rõ thiên lôi lúc này mạnh mẽ hơn gấp nhiều lần so với lần trước, mà điều này cũng có nghĩa là hắn cần phải thừa nhận càng nhiều sức mạnh của thiên lôi hơn so với trước đó mới có thể trợ giúp Đằng xà vượt qua kiếp nạn này.
Lực lượng của thiên lôi vẫn dũng mãnh tràn vào.
Nó dường như không có điểm dừng, vẫn như cũ mãnh liệt không ngờ.
Khóe miệng Tô Trường An bắt đầu tràn ra máu tươi, quanh người đã sớm bị máu tươi tràn ra từ mạch máu dưới da bị nghiền nát bao bọc, giờ phút này nhìn qua cả người hắn tựa như mới bò ra từ trong ao máu.
Hai con ngươi hắn hiện đầy tơ máu, lồi ra cao cao, giống như sau một khắc có thể vỡ tung.
Mà những đao khách kia dường như cũng đã đến giới hạn nào đó, quanh người bọn họ không ngừng hiện lên ánh điện tràn đầy, trường đao trong tay lại càng hiện đầy ánh lôi màu tím.
"Thức Lôi Kiếp thứ năm - Ba Nghìn Thiên Lôi Kiếp!"
Tô Trường An biết rõ tiếp tục như vậy, hiển nhiên không phải là biện pháp, lập tức trong lòng trầm xuống, trong miệng giận dữ hét lên, vào lúc đó trường đao trong tay chém ra, mà đám đao khách trên đỉnh đầu hắn cũng làm động tác giống như hắn, cùng một lúc làm như vậy.
Vì vậy, ba nghìn ánh đao quấn theo thiên uy kinh hoàng, nương theo thiên lôi gào thét, hung hăng đánh về một chỗ gò núi sớm đã bị ánh đao của Tô Trường chém thành đất bằng.
Oành!
Chợt vang lên tiếng nổ mạng.
Mấy cái hố rộng trăm trượng bỗng nhiên hiện lên, bụi bặm vừa mới lắng xuống, vào lúc này lại bị mạnh mẽ bốc lên, che khuất bầu trời, che lấp mọi nơi.
Ngay cả mặt đất cùng lúc đó cũng phát ra một hồi chấn động kịch liệt, quận Gia Hán nơi xa dường như cũng bị ảnh hướng đến, có một ít phòng ốc sụp đổ dưới sự chấn động này.
"Lại... Lại làm được?" Đằng xà dưới người ngơ ngác nhìn một màn trước mắt này, miệng to như bồn máu khổng lồ mở thật lớn.
Lão tự hỏi sống trên đời một ngàn năm, chưa từng có chuyện nào trong thiên hạ mà lão không biết đến, ngay cả Tà Thần bị đám Thần tộc coi là đại địch lão cũng đã từng chống lại.
Nhưng những cảnh tượng kì quái kia so với này thiếu niên trước mắt này chợt có vẻ không đáng giá nhắc tới.
Thiên lôi mạnh mẽ như vậy, cho dù là Đằng xà lão, vị Yêu Quân cường đại nhất Yêu tộc từ trước tới nay không thể sinh ra một chút ý định chống lại thiên lôi, vậy mà một lần lại một lần chiết kích trầm sa trong tay Tô Trường An.
Nhưng khiếp sợ như vậy cũng không tồn tại ở trên mặt lão quá lâu, liền biến thành hoảng sợ một lần nữa.
Đường thiên lôi này mặc dù dưới sự dẫn dắt của Tô Trường An đã bị tan mất hơn phân nửa lực lượng, tuy nhiên còn có vài phần lực lượng sau một lúc hơi trì trệ, một lần nữa ngóc đầu trở lại.
"Âm hồn bất tán!" Đằng xà thầm mắng một tiếng, liền muốn mở miệng nhắc nhở Tô Trường An.
Nhưng dường như thiên lôi kia tốc độ cực nhanh, sau một lúc hơi thu lại, một lần nữa ngưng tụ thành hình, thẳng tắp kéo tới Tô Trường An.
Tô Trường An vừa rồi đã hao hết linh lực, giờ phút này cúi thấp đầu, ba nghìn linh kiếm trở vào bao, khí tức uể oải đứng ở giữa không trung, thân thể lung lay sắp đổ.
"Tiểu tử, tiểu!!!" Chữ tâm vẫn còn đảo quanh yết hầu Đằng xà, lôi điện kia cũng đã đánh vào thân thể Tô Trường An.
Lúc này đây Tô Trường An không có bất cứ phòng bị nào, hoặc có thể nói hắn hoàn toàn không có biện pháp tạo nên bất cứ phòng bị nào.
Hai lần thiên lôi đã luân phiên hao tổn hoàn toàn linh lực của hắn, thân thể cũng suy yếu vô cùng, dường như có nghìn quân đè nặng, không thể sinh ra một chút khí lực.
Lúc đường thiên lôi này sát người, thân thể của hắn chấn động, một cỗ đau đớn cực lớn theo bốn phương tám hướng vọt tới.
Hắn cũng không chết đi ngay lập tức.
Dù sao hắn tu luyện Tiên Đạo, thân thể cường hãn vô cùng, vượt xa tu sĩ Tinh Vẫn thông thường.
Nhưng thân thể mà hắn vẫn cho rằng mạnh mẽ, giờ phút này ngoại trừ làm cho hắn thể nghiệm trước khi chết càng thêm nhiều đau đớn, dường như cũng không có bất cứ tác dụng nào.
Cái chết cứ đột ngột như vậy, lẽ thẳng khí hùng đi tới trên người Tô Trường An.
Nhược Mộc trong cơ thể hắn bắt đầu điên cuồng vận chuyển muốn dùng sức sống bồi dưỡng thân thể đang nhanh chóng suy bại của Tô Trường An.
Nhưng so sánh với lực lượng phá hoại của thiên lôi, Nhược Mộc có khả năng bộc phát sức sống có vẻ như muối bỏ biển.
Sẽ phải chết đúng không?
Ý nghĩ như vậy khó tránh khỏi nổi lên trong đầu Tô Trường An, hắn cảm thấy một hồi cảm giác mệt mỏi vô biên vọt tới. Mi mắt của hắn dần dần thấp xuống, mắt thấy sẽ hoàn toàn khép lại.
Keng!
Khi đó, một tiếng đao minh cao vút vang lên.
Chẳng biết vì sao thanh Hạ Hầu Huyết kia, bắt đầu tự động run rẩy, hào quang màu đỏ như máu bao trùm thân đao, từng đợt gào rú mang theo phẫn nộ cùng tuyệt vọng phát ra từ trên thân đao này.
Thanh âm này giống như vong hồn dưới cửu u hoàng tuyền, giống như ác quỷ leo ra từ diêm la địa ngục. Phát ra nguyền rủa ác độc nhất đối với tất cả sinh linh trên đời này.
Từng cái hư ảnh bắt đầu tuôn ra từ trên thân đao của Tô Trường An.
Hình dạng của bọn chúng vặn vẹo, hầu như không thể nhìn ra bộ dáng người, thậm chí làm cho người ta khó phân biệt rõ bọn chúng cuối cùng là thú hay người.
Hai mắt bọn chúng đỏ tươi, nhe răng múa vuốt, trong miệng không ngừng phát ra từng tiếng tru không phải người hay thú vật, dường như tất cả mọi lúc đều đang thừa nhận thống khổ vô biên. Mà từ lúc bọn chúng xuất hiện, một cỗ khí tức vô cùng lạnh lẽo vào lúc đó lan tràn ra bốn phía.
Bọn chúng bắt đầu dũng mãnh lao tới đỉnh đầu Tô Trường An, cũng không quay đầu lại nhảy vào bên trong đạo thiên lôi đủ để hủy diệt Tinh Vẫn kia.
Dùng thực lực của bọn chúng, hiển nhiên không thể so sánh với Tinh Vẫn, thậm chí không bằng một vị tu sĩ bình thường, trong một khắc chạm đến thiên lôi kia, thân thể của bọn chúng dưới uy năng của nó không ngừng bị xé rách, sau đó hóa thành khói xanh tản đi.
Nhưng cảnh ngộ như vậy cũng không khiến cho trong lòng bất cứ kẻ đến sau nào sinh ra một chút ý định rút lui, bọn chúng vẫn như cũ người trước ngã xuống, người sau tiến lên, giống như thiêu thân lao đầu vào lửa xông thẳng đến đường thiên lôi kia. Dường như đều muốn lấy thân thể của mình vì Tô Trường An ngăn lại một đường thiên lôi này.
"Cái này là.... ác linh?" Đằng xà nghi hoặc, sau đó mới kinh ngạc nói.
Lão chưa bao giờ thấy được cảnh tượng như vậy, mấy vạn ác linh lại cam tâm chịu chết vì một người lạ?
Phải biết rằng ác linh mặc dù không cường đại, nhưng bởi vì tội nghiệt mà trước đó gây ra, vẫn còn ôm lấy hận ý thấu xương đối với bất cứ vật nào còn sống. Không bỏ đá xuống giếng thì thôi, sao có thể còn đạo lý cứu người?
Đúng vậy.
Bọn chúng chính là ác linh.
Là dân chúng chết oan ở thành Lai Vân, giữ ở trong đao của Tô Trường An.
Giờ phút này, lại vì Tô Trường An mà ngang nhiên chịu chết.
---o0o---