THƯ KIẾM TRƯỜNG AN

Dịch: Tiểu Băng

Họ vừa mới nhắc tới y, y đã tới rồi?

Quả nhiên là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.

Nét mặt Tần Bạch Y không tốt lắm. Hồng Loan đoán đúng, mấy ngày nay y đúng là dùng để chưa thương, vận dụng Thiên Đạo chi lực khiến cơ thể y bị cắn trả rất nghiêm trọng, qua mấy ngày y đã tạm thời áp chế được nó xuống.

Y đi vào, khẽ gật đầu chào mọi người rồi tới bên giường.

Mấy người Hồng Loan đứng chắn y lại, họ vẫn còn cảnh giác với y.

"Sao?" Tần Bạch Y cau mày, hứng thú nhìn họ.

"Ngươi muốn làm gì?" Hồng Loan hỏi.

"Tần gia gia là người tốt!" Đúng lúc này, Tô Chiếu đang ngồi im lại lên tiếng. Mọi người sửng sốt.

Tần Bạch Y đúng là đã cứu họ, nhưng y mà là người tốt? Y là người tốt thì người xấu ở đâu ra? =))

Nhưng Tô Chiếu đã lên tiếng, lại còn vô cùng thân thiết gọi Tần Bạch Y là gia gia, chuyện này thực là quái dị. Tô Chiếu đã biết Tần Bạch Y từ trước?

"Chính là Tần gia gia đã đưa ta về đây!" Tô Chiếu nói thêm. Mặt mọi người càng thêm kì dị.

Cái gọi là ‘đây’ đương nhiên là chỉ cái thời không này, như vậy ý nói là trong tương lai, chính Tần Bạch Y đã đưa Tô Chiếu về thời kì này? Nhớ lại lúc ở Thần Mộ, Tần Bạch Y dẫn Tô Chiếu tới rồi xuất ra bí pháp cứu Tô Trường An, mọi người đến lúc này đã hiểu.

"Giờ tránh ra được chưa?" Tần Bạch Y lạnh nhạt.

Ba cô gái nhìn nhau rồi tránh đường, nhưng mắt vẫn nhìn Tần Bạch Y chằm chằm.

Tần Bạch Y đương nhiên chẳng thèm để ý, đi tới bên giường.

Y cẩn thận nhìn Tô Trường An, cau mày.

"Phu quân rốt cuộc là bị sao vậy? Sao không tìm ra được bị cái gì, nhưng mãi mà vẫn không tỉnh lại được?"

Tần Bạch Y trầm giọng: "Đương nhiên là không tỉnh lại."

"Ngươi có ý gì?"

"Ngươi không bao giờ đánh thức được những kẻ giả bộ ngủ." Tần Bạch Y bình thản.

"Bị Đế Quân phụ thể đương nhiên sẽ tạo thành tổn thương, nhưng hắn được Tiên Đạo truyền thừa, có đất trời bảo vệ, trong người lại có Nhược Mộc, bây giờ đã hoàn toàn khỏi hẳn rồi. Hắn không tỉnh, là vì hắn không muốn tỉnh lại mà thôi."

"Tại sao huynh ấy lại không muốn tỉnh lại?"

Vừa buột miệng hỏi xong, ba người liền im bặt.

Vì sao Tô Trường An không muốn tỉnh lại?

Vì hắn đã tin Thiên Đạo mở ra Tinh Hải, đưa sư tôn và mọi người vào trong miệng cọp, mà hắn lại không có cách nào cứu được họ, thậm chí còn vì quy tắc của thế giới hắn còn không thể làm cái việc báo thù.

Đả kích như thế, là ai cũng phải sụp đổ.

Tô Trường An đương nhiên cũng không ngoại lệ.

Cổ Tiễn Quân hỏi Tần Bạch Y: "Có cách làm huynh ấy tỉnh dậy không?"

"Đương nhiên có." Tần Bạch Y gật đầu.

"Làm như thế nào?" Cổ Tiễn Quân nghiêm nghị hỏi.

"Bây giờ hắn đang sống trong thế giới mà hắn tự tạo ra, muốn khiến hắn tỉnh lại chỉ có một cách là đưa người vào trong thế giới đó, để hắn nhận ra đâu mới là hiện thực, như thế hắn mới chịu tỉnh lại. Nhưng làm như vậy rất nguy hiểm, ta phải dùng tới bí pháp, tách ý thức của các ngươi ra khỏi cơ thể, đi vào trong giấc mộng của hắn, giấc mộng đó rốt cuộc là như thế nào thì ngay cả ta cũng không biết, nếu đã vào đó, trừ phi ngươi thức tỉnh được hắn, nếu không ý thức của ngươi sẽ theo thời gian trôi qua mà tiêu tán, ngươi cũng sẽ chết."

"Ta đi!" Lục Như Nguyệt, Cổ Tiễn Quân và Hồng Loan gần như thốt ra cùng một lúc.

Họ chỉ có một ý nghĩ duy nhất là cứu Tô Trường An, còn cái nguy hiểm gì đó trong miệng Tần Bạch Y các cô đương nhiên bỏ qua.

"Chỉ vào được một người thôi." Tần Bạch Y nói: "Với tu vi của ta bây giờ chỉ đưa đi được một người, hơn nữa..."

Y nhìn Hồng Loan, lắc đầu: "Ngươi không được."

"Vì sao?" Hồng Loan sững người.

"Không yêu không thần, tồn tại quái dị, bí pháp của ta đối với ngươi không có hiệu quả."

Hồng Loan á khẩu, nét mặt cực không cam lòng.

"Để ta đi thôi." Cổ Tiễn Quân bình tĩnh nói.

Hồng Loan đi không được, tu vi Lục Như Nguyệt lại không bằng Cổ Tiễn Quân, lần đi này mặc dù hung hiểm nhưng quả thực là chỉ có Cổ Tiễn Quân mới là ổn thỏa nhất.

Tần Bạch Y không hề dài dòng, bảo Cổ Tiễn Quân tĩnh tâm, mi tâm y mở ra con mắt, một làn kim quang bắn ra bao phủ Cổ Tiễn Quân và Tô Trường An vào trong.

Chỉ vài hơi thở sau, Cổ Tiễn Quân khẽ run lên, một làn khí trắng từ trong người cô bay ra chui vào người Tô Trường An.

Thân thể Cổ Tiễn Quân mềm nhũn, ngã ngào xuống đất.

Bình luận

Truyện đang đọc