CHIẾN LANG Ở RỂ



Chiếc hộp Ngôi sao sa mạc này, bọn họ đều nhìn thấy rõ ràng trên buổi đấu giá vừa rồi.

Mà đây là do Lôi Bân chi ra một nghìn năm trăm vạn mới lấy được.

Lôi Bân là ai, chủ tịch tập đoàn Hãn Vũ, ở Lâm Hải không ai muốn đụng chạm phải người này.

Bản thân quy mô tập đoàn Hãn Vũ đã rất lớn, phóng tầm mắt ra toàn quốc, cũng là một trong những tập đoàn hàng đầu, cho dù là giàu sang quyền thế như nhà họ Lê cũng phải kiêng dè một hai, hơn nữa tập đoàn Hãn Vũ còn chủ động tiến hành cạnh tranh với nhà họ Lê trên một số sản nghiệp.

Đa số thời điểm vẫn có thể cạnh tranh được, tư bản sau lưng cũng được, bối cảnh cũng thế, đều khá là khủng bố.

Ở Lâm Hải, không ai hi vọng đụng phải Lôi Bân.

Cho nên khi Phương Quân nhìn thấy "Ngôi sao sa mạc" của Lôi Bân xuất hiện trong tay Lê Văn Vân, trong mắt cậu ta hơi co lại!
"Sao Ngôi sao sa mạc lại ở trong tay mày!" Phương Quân thở ra một hơi hỏi.

"Cái này?" Lê Văn Vân sờ mũi nói: "Chủ tịch Lôi bảo tôi mang về giúp ông ấy, làm sao!"
Sắc mặt Lê Hoán cũng hơi biến đổi.

Bọn họ không thể không suy xét lại quan hệ giữa Lê Văn Vân và Lôi Bân.

Từ lúc bắt đầu cuộc đấu giá, Lôi Bân lên tiếng vì Lê Văn Vân, đến hiện tại Ngôi sao sa mạc mà Lôi Bân mua được lại giao cho Lê Văn Vân đều chứng minh rằng quan hệ giữa hai người họ không hề tầm thường.

Lê Văn Vân lạnh nhạt nhìn Lê Hoán, lại nhìn sang Phương Quân, sau đó xoay người nhìn Liễu Bạch trên mặt đất: "Nhớ kỹ, sau này đừng có gây chuyện với tôi."

Nói xong anh lập tức đi ra khỏi câu lạc bộ tennis!
Hơn mười tên vừa nãy không một ai dám lên tiếng.

Một là đám Phương Quân không bảo bọn họ lên, hai là một màn tay không bóp nát gậy bóng chày vừa rồi của Lê Văn Vân thực sự dọa bọn họ sợ suýt tè ra quần.

Nhìn Lê Văn Vân nghênh ngang rời đi, những người còn lại mới vội vã đỡ Liễu Bạch lên, lúc này máu của Liễu Bạch đã chảy đầy đất.

"Nhanh đưa Liễu Bạch đến bệnh viện!" Phương Quân vội vàng nói.

Nói xong, sắc mặt cậu ta khó coi cực kỳ.

Mặt cậu ta bị Lê Văn Vân tát một cái, hiện tại hình năm ngón tay in trên mặt đã sưng lên, Lê Hoán và Trương Dục đứng bên cạnh cũng không khác lắm.

"Sao quan hệ của tên Lê Văn Vân này và Lôi Bân lại tốt như vậy, bố tôi rất sợ Lôi Bân, chuyện này e là không dễ xử lý." Phương Quân thở dài sau đó nhìn về phía Lê Hoán hỏi: "Cậu định làm thế nào?"
Sắc mặt Lê Hoán âm trầm.

Hai lần rồi, anh ta chịu thiệt liên tiếp hai lần trên người Lê Văn Vân!
Anh ta phát hiện bản thân có hơi không nắm rõ con người Lê Văn Vân.

Một người vừa ra tù, quen biết Trần Mỹ Huyên, hiện tại lại có quan hệ không rõ ràng với Lôi Bân.

Cái tát này là khuất nhục lớn nhất từ khi anh ta sinh ra đến nay, anh ta có chút không thể nhịn được!
Nhưng đồng thời hiện tại anh ta không nắm bắt được nhiều đối với Lê Văn Vân, anh ta nghiến răng, thở ra một hơi: "Cứ chờ đi, xem Liễu Bạch nói thế nào!"
Vẻ mặt Phương Quân hơi động.


Đúng thế, Liễu Bạch bị Lê Văn Vân đánh thành bộ dạng này, người nhà họ Liễu chắc chắn sẽ không chịu để yên.

Bọn họ kiêng dè tập đoàn Hãn Vũ là do sợ vì bản thân mình mà tập đoàn Hãn Vũ sẽ trở mặt với dòng họ của bọn họ, đến lúc đó dòng họ bị tổn thất, bọn họ sẽ không cách nào chịu được cơn giận dữ đó!
Nhưng nhà họ Liễu không giống vậy, Liễu Vân Sơn sở hữu thẻ kim cương của ngân hàng Tân Hải, có thể điều động tài chính hàng trăm tỷ tại ngân hàng Tân Hải, đồng thời nắm giữ rất nhiều quyền hạn.

Liễu Bạch phải chịu khuất nhục như vậy, nhất định sẽ không bỏ qua như thế.

...!
Bọn họ nghĩ như thế nào, Lê Văn Vân hoàn toàn không để ý, ra tới bên ngoài anh cũng không lập tức trở về nhà mà lại thuê xe đến một địa điểm cạnh bờ sông!
Anh đã hẹn với Hoàng Thi Kỳ, buổi tối sẽ đưa Ngô Nghiêu đến Người Gác Đêm.

Tới địa điểm hẹn, Ngô Nghiêu đang giữ hai chiếc vali ngồi ở đó, sau khi nhìn thấy Lê Văn Vân, vẻ mặt anh ta hưng phấn tươi cười: "Cậu tự mình đến tiễn tôi sao?"
"Không, chờ lát nữa sẽ có người đến đón cậu!" Lê Văn Vân sờ mũi nói.

Đến đón cậu ta chính là Tần Quốc Thành!
Thật ra gia nhập Người Gác Đêm rất phiền phức, trước tiên cậu ta phải đi theo Tần Quốc Thành đến trụ sở tạm thời của Người Gác Đêm, sau đó tiến vào trại tân binh, tiếp đó lại nhận biên.

Khoảng mười một giờ, một chiếc xe việt dã dừng lại trước mặt họ, ngay sau đó có hai người nhảy từ trên xe xuống, ngoại trừ Tần Quốc Thịnh còn có Tất Hoa Vũ cũng chạy đến đây.

Sau khi anh ta nhìn thấy Lê Văn Vân liền bước nhanh đến, kế đó ôm chặt anh: "Người anh em!"
Lê Văn Vân cũng ôm anh ta!
Hai người là tân binh cùng thời kỳ, lại cùng gia nhập vào một tiểu đội, quan hệ khá tốt.


Nhưng sau này Tất Hoa Vũ không theo kịp tiến độ của Lê Văn Vân và Hoàng Thi Kỳ nên ở lại tiểu đội, còn anh và Hoàng Thi Kỳ trở thành quân xung kích của Người Gác Đêm.

Tất Hoa Vũ buông Lê Văn Vân ra, cười ha ha nói: "Lê Văn Vân, được đấy, tôi nhìn vẻ ngoài của vợ cũ anh xinh đẹp lắm, chỉ là có hơi thích nịnh bợ!"
Vẻ mặt Lê Văn Vân lúng túng.

Anh biết chuyện này của bản thân sẽ bị rất nhiều Người Gác Đêm trào phúng.

Tần Quốc Thành nhìn về phía Ngô Nghiêu, lạnh nhạt nói: "Đây chính là thằng nhóc mà cậu muốn giới thiệu gia nhập Người Gác Đêm?"
Ngô Nghiêu nhíu mày: "Tôi tên Ngô Nghiêu, ông cũng có thể gọi tôi là Năm Cơ!"
"Năm Cơ?" Tất Hoa Vũ nhướng mày nói: "Hạng năm trên bảng sát thủ thế giới ngầm?"
Ba năm trước Lê Văn Vân đã biết đến bảng xếp hạng sát thủ, anh khá là quen thuộc với mấy biệt danh kia, nhưng đây là lần đầu tiên nghe thấy biệt danh của Ngô Nghiêu.

Ngô Nghiêu cợt nhả hất tóc: "Đúng thế!"
"Cái tên giả ngầu trên bảng xếp hạng sát thủ thế giới ngầm à." Tần Quốc Thành híp mắt cười nhìn Ngô Nghiêu nói: "Mỗi lần giết người xong đều sẽ vứt vài lá bài năm cơ lên thi thể!"
Lê Văn Vân kinh ngạc nhìn Ngô Nghiêu!
Ngô Nghiêu vội vàng ho một tiếng: "Cuộc sống mà, phải có chút cảm giác nghi thức chứ!"
"Được rồi, lên xe đi!" Tần Quốc Thành nói: "Đến Người Gác Đêm."
Ngô Nghiêu nhìn về phía Lê Văn Vân, anh cười với cậu ta: "Đi đi, đừng là sư phụ cậu thất vọng."
Sau khi tiễn Ngô Nghiêu đi, Lê Văn Vân mới thở dài bắt xe nhanh chóng về nhà!
...!
Cùng lúc đó, tại sân bay của Lâm Hải, lúc này trong máy bay một người đàn ông trung niên mặc áo gió bước ra, ông ta đeo kính và khẩu trang, dáng người khá cao lớn.

Đứng bên cạnh ông ta có hai người phụ nữ, vóc người cực kỳ đẹp nhưng khuôn mặt lạnh như băng!
Ông ta giống như tổng giám đốc độc tài chuyên chế, mà hai người phụ nữ kia giống như người tình của ông ta, đi đường cuốn theo gió, thu hút không ít sự chú ý.

"Mẹ nó, đây là ngôi sao nào vậy?"
"Không biết, chắc là nhân vật lớn gì đó!"

Sự xuất hiện của ông ta khiến không ít người liếc nhìn.

Người đàn ông trung niên không coi ai ra gì, trực tiếp xuyên qua đám người, rất nhanh đã ra ngoài, ở chỗ đó Lê Hàng đang đứng cười híp mắt, sau khi nhìn thấy người đến, ông ta quay sang bên cạnh làm một tư thế mời!
Rất nhanh, dưới sự dẫn dắt của Lê Hàng, bọn họ bước lên chiếc xe đen có rèm che!
Xe chậm rãi khởi động, Lê Hàng ngồi ở vị trí phó lái, tiếp đó đưa một tấm hình về phía sau.

"Cậu ta chính là mục tiêu?" Người đàn ông trung niên mở miệng, giọng nói cực kỳ từ tính!
"Đúng." Lê Hàng bình tĩnh nói.

"Tôi ra tay giá rất cao." Người đàn ông trung niên thản nhiên: "Mặt khác, ông phải làm mối, giới thiệu Trần Mỹ Huyên cho tôi!"
Lê Hành cười híp mắt: "Đương nhiên không thành vấn đề, loại phụ nữ đã ly hôn như Trần Mỹ Huyên khẳng định không chịu được thế tiên công của kiểu đàn ông như anh.

Anh nhất định có thể thuận lợi nắm bắt bà ta trong tay!"
...!.

truyện kiếm hiệp hay
Ở nơi khác Lê Văn Vân vừa về đến nhà, Lê Cảnh An thấy anh trở lại, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm hỏi: "Con với Diệp Hinh đi đâu? Ba lại nhắc nhở con lần nữa, Diệp Hinh là phụ nữ có chồng!"
Lê Văn Vân cạn lời, anh vội vàng nói: "Ba, ba nghĩ gì vậy, Diệp Hinh cũng cảm thấy chuyện chín năm trước có hơi kỳ lạ nên cùng con nói chuyện một chút, nếu như trong quá trình con điều tra chân tướng có gì cần cô ấy giúp thì cô ấy sẽ đồng ý giúp con mà thôi."
"Thật sao?" Lê Cảnh An nghi ngờ hỏi.

"Con lừa ba làm gì?" Lê Văn Vân bất lực nói.

Vợ chồng hai người thở phào: "Đúng rồi, ngày mai con đi xem mắt một buổi đi."
Lê Văn Vân ngẩn người: "Cái người lần trước cậu giới thiệu kia chẳng phải không đồng ý gặp con sao?"
"Là dì út con giới thiệu cho." Tào Vân nói: "Con giúp Liễu Ngọc tìm được công việc tốt, bọn họ rất biết ơn, dì út con nói sẽ giới thiệu cho con đến khi nào tìm được bạn gái mới thôi!"
Lê Văn Vân choáng váng, anh vội vã nói: "Mẹ, con có bạn gái rồi.".


Bình luận

Truyện đang đọc