CHIẾN LANG Ở RỂ



Dưới đèn đường vàng mờ ảo, trên con đường vòng quanh hòn đảo khu Tội Ác, Hoàng Thi Kỳ đeo balo, hai bên balo treo dao Lam Tinh.

Khác với thành phố bình thường, nếu vác dao đi vào thành phố bình thường là chuyện cực kỳ quái dị, nhưng trên hòn đảo này thì ăn mặc như vậy là bình thường, thậm chí ngay cả người bình thường cũng sẽ mang dao hoặc súng ở bên người.

Chỉ có vũ khí mới có thể mang tới cảm giác an toàn cho người khác.

Hoàng Thi Kỳ xuất phát muộn hơn bọn họ một ngày, sau khi đến nơi, cô ta đã tới thẳng đây bằng đường quốc lộ.

Cô ta không lựa chọn đi bộ tới khu Tội Ác như mấy người Khương Vĩ, mà cô ta đã tìm một con đường ở ven biển, rồi dừng ở bên đường.

Trên đường, dưới ánh đèn mờ ảo, vẻ mặt Hoàng Thi Kỳ cực kỳ bình tĩnh, thỉnh thoảng mới có một chiếc xe chạy ngang qua trên con đường hơi nát vụn.

Mỗi chiếc xe chạy ngang qua, cô ta đều sẽ vươn tay ra để ngăn cản, như muốn nhờ người khác chở cô ta đi với.

Nhưng điều khiến người khác bất ngờ đó là không một chiếc xe nào chịu ngừng lại.

Đây là khu Tội Ác nên lòng tốt không thể thực hiện được, còn lòng thông cảm thì càng hiếm thấy hơn nữa.


Là người từng tới khu Tội Ác, nên vẻ mặt cô ta cũng không thay đổi gì nhiều.

Cô ta luôn đứng bên đó, một lát sau, lại có một chiếc xe phóng nhanh qua đây, Hoàng Thi Kỳ vươn tay ngăn cản.

“Két két...”
Tiếng thắng xe vang lên, xe ngừng ngay bên cạnh Hoàng Thi Kỳ.

Đây là xe thể thao cực kỳ sang trọng, nếu đặt ở thành phố bên ngoài, e rằng phải có giá trên nghìn vạn mới có thể sở hữu được.

Ở trên xe có hai người nước ngoài đang ngồi, người đàn ông trung niên ngồi ở ghế lái nói lưu loát bằng tiếng Anh: “Ôi cha, chào cô em xinh đẹp!”
Lúc nói câu này, trên mặt ông ta lộ ra vẻ hưng phấn chẳng hề giấu giếm, ông ta liếm môi nói: “Cô em, sao thế? Em muốn tới khu Tội Ác à, em hãy hầu hạ tụi anh thoải mái đi, rồi tụi anh sẽ đưa em qua đó.”
Hoàng Thi Kỳ không nói gì, cô ta mỉm cười với hai người, rồi dứt khoát vươn tay ra, kéo người đang ngồi trên ghế lái ra ngoài.

“Khà khà!” Người ngồi ở ghế phụ cũng nhanh chóng bước xuống xe, cười toe toét nói: “Cô em nóng bỏng, anh thích.”
Rồi...!một trận thượng cẳng chân hạ cẳng tay vang lên, chẳng mấy chốc, xe lại khởi động lần nữa, để lại hai người nước ngoài mặt mũi sưng vù nằm nức nở dưới đất, đồng thời chửi ầm lên bằng tiếng Anh.

“Fuck! Fuck!”
Hoàng Thi Kỳ lái chiếc xe đã cướp được, khóe miệng lộ ra nụ cười.


Đây là quy tắc của khu Tội Ác, cá lớn nuốt cá bé, biển số xe gì đó đều là đồ giả, hoàn toàn không có tác dụng.

“Không biết mấy người quân đoàn trưởng nghĩ gì mà lại đưa mấy người Ngô Nghiêu tới đây, hy vọng bọn họ không sao.” Hoàng Thi Kỳ nói: “Đây là khu Tội Ác đấy, không có một người tốt.”
...!
Tất nhiên Lê Văn Vân hoàn toàn không biết tình huống ở khu Tội Ác, lúc này anh đang nằm ngủ say như chết.

Dù gì hôm sau cũng không cần phải đi làm, nên anh cũng chẳng để tâm, đợi anh thu thập hết xương rồng bên Yên Kinh rồi, anh định đi tìm người của gia tộc Demps để báo thù.

Sáng hôm sau, anh bị tiếng chuông điện thoại báo thức, anh cầm lên xem thì phát hiện ra đã hơn mười giờ sáng rồi.

Là Quách Khải Thụy gọi tới, anh nghĩ có lẽ chuyện xương rồng của nhà bọn họ đã có tin tức rồi.

Lê Văn Vân nhanh chóng nghe máy, sau khi cuộc gọi được kết nối, Lê Văn Vân liền hỏi: “Sao thế? Là chuyện của xương rồng à?”
Quách Khải Thụy hơi lúng túng đáp: “Lê Văn Vân, cậu muốn biết cụ thể thì hãy tới công ty chúng tôi đi.”
“Được, vậy tôi sẽ tới đó ngay.” Lê Văn Vân nói.

Anh ngồi dậy khỏi sofa, rồi vò đầu của mình, lúc này anh đã ngủ một giấc nên cả người đã hoàn toàn khôi phục lại.


Anh rửa mặt qua loa, rồi cầm chìa khóa của Hoàng Thi Kỳ lái xe tới tập đoàn Phong Vận, anh thuần thục đi tới văn phòng của Quách Khải Thụy, lúc này Quách Vĩ Thịnh cũng đang trong văn phòng.

Ngoài ra còn có một người đàn ông trung niên và một ông lão cũng đang ngồi ở bên cạnh.

“Lê Văn Vân, để tôi giới thiệu với cậu, đây là chú hai của tôi, Quách Muội và em họ của tôi, Quách Hách.” Quách Khải Thụy nói.

Bên nhà họ Quách, Lê Văn Vân cũng không quen nhiều người cho lắm, chủ yếu là quen hai người Quách Khải Thụy và Quách Manh Manh mà thôi.

Ban đầu anh đã cứu hai người một mạng, nên đã lấy được năm phần trăm cổ phần trong tập đoàn Phong Vận.

Đối với công ty siêu cấp như tập đoàn Phong Vận mà nói, thật ra năm phần trăm cổ phần cũng khá lớn rồi.

“Cậu chính là Lê Văn Vân?” Quách Muội nhìn Lê Văn Vân nói: “Ban đầu Khải Thụy chia năm phần trăm cổ phần cho một người ngoài như cậu, đã thu hút không ít sự chú ý từ trong gia tộc, bây giờ thấy cậu muốn xương rồng, có lẽ cậu là người của thế giới ngầm đúng không?”
Lê Văn Vân cau mày hỏi: “Ông biết xương rồng à?”
“Tôi cũng không hiểu rõ cho lắm, nhưng tôi biết, thứ này có chút quan hệ với thế giới ngầm, nhưng gia đình chúng tôi không tập võ, nên không hiểu rõ cho lắm.” Quách Muội bình tĩnh nói.

Quả nhiên là người sống cả đời ở giới thượng lưu, nên biết chút chuyện này cũng là chuyện thường tình.

“Cứ cho là thế đi.” Lê Văn Vân cũng không phủ nhận, anh nhìn Quách Muội rồi bình tĩnh nói: “Mục đích của tôi là có được mảnh xương rồng này, còn chuyện giá cả thì mấy người cứ việc đưa ra là được.”
Quách Muội sờ mũi nói: “Thật ra xương rồng này không có nhiều tác dụng đối với chúng tôi, mặc dù tổ tiên nói món đồ này là bảo vật gia truyền, bảo chúng tôi truyền từ đời này tới đời khác, nhưng chuyện bảo vật gia truyền này đổi thành cái khác cũng thế thôi, món đồ này càng là hóa thân mang ý nghĩa tinh thần, nhưng tôi cũng biết, đối với người của thế giới ngầm thì món đồ này là vật quý giá.”
“Đối với bản thân tôi mà nói thì nó cũng là vật quý giá.” Lê Văn Vân nói thầm trong lòng.


Nhưng anh không tiếp lời, từ lời nói của Quách Muội, rõ ràng bên nhà họ Quách đã hơi chấp nhận, bọn họ đồng ý giao xương rồng ra, nhưng không biết điều kiện là gì.

Quách Muội nhìn Lê Văn Vân rồi cười nói: “Tối qua, ý của Khải Thụy là muốn tặng thẳng món đồ này cho cậu, tôi không biết cậu có quan hệ gì với nó, mà mấy năm trước nó đã tặng cho cậu năm phần trăm cổ phần, bây giờ lại muốn cho bảo vật gia truyền nhà chúng tôi cho cậu, chẳng lẽ nó đã xem cậu là con rể rồi ư? Nên muốn di dời tài sản gia tộc?”
“Chú hai, chú đừng nói bậy.” Quách Khải Thụy nhíu mày nói: “Cổ phần mà cháu chia cho cậu ấy cũng là cháu tự chiếm lấy mà thôi.”
“Không, đây là cổ phần của gia tộc.” Đúng lúc này, Quách Hách luôn giữ im lặng bỗng hờ hững đáp.

Đồng thời ông ta nhìn Lê Văn Vân bằng ánh mắt hơi lạnh lẽo và phẫn nộ.

Quách Muội đè ông ta xuống, ra hiệu ông ta đừng kích động, ông ta nhìn Lê Văn Vân, rồi vắt chéo chân, gương mặt mang theo vẻ kiêu căng nói: “Tôi mặc kệ cậu có mục đích, nhưng suy cho cùng tập đoàn Phong Vận là sản nghiệp của gia tộc, chia cổ phần cho một người ngoài không phải là chuyện tốt lành gì, nên cậu muốn lấy được xương rồng thì chúng tôi phải thu hồi toàn bộ năm phần trăm cổ phần kia.”
“Chuyện này không thành vấn đề.” Lê Văn Vân cười đáp: “Cổ phần này vốn không mang tới ích lợi gì cho tôi cả.”
“Tốt lắm!” Đúng lúc này, Quách Muội cười nói: “Tất nhiên vẫn còn điều thứ hai.”
Lê Văn Vân khẽ nhíu mày, nhưng trên mặt vẫn không thay đổi gì nhiều, anh nhìn hai người Quách Muội và Quách Hách nói: “Ông cứ nói ra đi!”
“Chuyện này rất đơn giản, cách đây không lâu, tôi có một đứa cháu bị người khác đánh nhập viện, đến bây giờ vẫn đang nằm viện, tôi cảm thấy người đánh thằng bé nên trả giá một tý mới được.” Quách Muội nhìn Lê Văn Vân bình tĩnh nói: “Đúng rồi, cháu tôi tên là Quách Chấn, đúng lúc người đánh thằng bé lại trùng họ tên với cậu.”
Trong lòng Lê Văn Vân hơi chấn động.

Rõ ràng Quách Hách là bố của Quách Chấn, còn Quách Muội là ông nội của Quách Chấn.

Lê Văn Vân chưa kịp lên tiếng thì Quách Muội đã cười nói: “Do đó điều thứ hai rất đơn giản, cậu đã đánh cháu tôi khiến thằng bé nhập viện, nên cậu phải để thằng bé tha thứ cho cậu mới được, cậu hãy tới bệnh viện quỳ xuống trước mặt thằng bé, ngoan ngoãn nhận sai, hoặc để thằng bé đánh cậu nhập viện mấy ngày, vậy thì chuyện này coi như đã được giải quyết.”
“Cậu đáp ứng hai điều này thì tôi có thể giao mảnh xương rồng này cho cậu.” Quách Muội nói, trên mặt nở nụ cười nhạt..


Bình luận

Truyện đang đọc