CHIẾN LANG Ở RỂ


Trong quán bar Dạ Sắc, Lê Văn Vân đang đứng qua một bên, tay anh nắm lấy cổ tay người đàn ông mặc đồ vest kia, hờ hững nói: “Hình như đây không phải là bà xã của anh.”
Người đàn ông kia khẽ nhíu mày, nhìn Lê Văn Vân nói: “Anh là ai, vợ tôi uống say giở tính trẻ con với tôi thì liên quan gì đến anh, đừng có rảnh rỗi mà gây sự, mau cút xa ra chút đi!”
Lê Văn Vân cười chế giễu, rõ ràng người đàn ông này chính là kiểu người đưa mấy cô gái đã say rượu về quan hệ tình dục với anh ta ở trong quán bar.

Cổ tay anh hơi dùng sức, kéo người đàn ông qua một bên, rồi chen vào giữa hai người, ngăn cản hành động tiếp theo của người đàn ông này đối với người phụ nữ.
Rõ ràng người phụ nữ kia đã uống say rồi, thấy Lê Văn Vân tiến tới, cả người cô ta liền xụi lơ trên người Lê Văn Vân.
Lê Văn Vân đặt cô ta xuống ghế dài, rồi hờ hững nói: “Lúc nãy tôi đã nhìn thấy anh đang uống rượu ở bên kia.

Nếu người phụ nữ này là vợ của anh, liệu anh sẽ để cho cô ấy uống rượu một mình ở bên này ư?”
Người đàn ông kia nở nụ cười chế giễu, rồi lạnh lùng nói: “Ranh con, trong quán bar này, đâu đâu cũng là người giống như tôi, nên anh hãy thu hồi hành động chính nghĩa buồn cười đó đi, một nhân viên phục vụ của Dạ Sắc thì tốt nhất đừng nên lo việc không đâu, bằng không đến lúc chết lại không biết tại sao mình lại chết.

Tôi là người của Evan đấy.”
Đây chính là điểm khác biệt giữa nơi này với bên ngoài.
Trong thành phố này, đều dùng tính mạng để uy hiếp người khác, còn ở bên ngoài, cùng lắm là đánh một trận để dằn mặt.

Lê Văn Vân khinh thường nhìn anh ta.
Người của Evan thì sao chứ?
“Tôi không quan tâm anh là người của ai, nếu anh rời khỏi quán bar này thì tôi sẽ không quản, nhưng đây là khu vực do tôi phụ trách, nên anh đừng hòng dẫn người rời đi.” Lê Văn Vân hờ hững nói: “Tất nhiên, nếu anh dám gây sự ở quán bar Dạ Sắc thì tôi sẽ không nói gì, anh có giỏi thì tới đây đánh tôi đi!”
Anh biết tại sao không ai dám gây sự ở đây, bởi vì đây là địa bàn của Doãn Nhu, ở khu Tây, thậm chí là toàn bộ khu Tội Ác, có lẽ không có ai muốn đối đầu với Doãn Nhu.
Sắc mặt người đàn ông kia cực kỳ u ám, một lúc sau, anh ta mới thở hắt ra nói: “Ranh con, được lắm, anh cứ đợi đấy cho tôi! Khi nào tan làm anh hãy cẩn thận một chút!”
Dứt lời, anh ta xoay người đi về phía đám người.
Trên thực tế, màn tranh luận của hai người đã thu hút sự chú ý của không ít người, nên sắc mặt anh ta cũng không nén được giận.
Đợi sau khi anh ta rời đi, Lê Văn Vân mới nhíu mày, đặt người phụ nữ này xuống ghế, rồi đứng ở bên cạnh cô ta.
Rõ ràng người phụ nữ này đã uống say rồi, cô ta đang nằm nhoài lên bàn khóc lóc.

Sau khi khóc được một lúc, cô ta lại dựa vào ghế dài nhắm mắt lại, hình như đã ngủ thiếp đi.
Rất nhiều người nhìn về phía Lê Văn Vân, bọn họ đều cảm thấy rất kỳ lạ trước hành động của Lê Văn Vân.
Bởi vì bọn họ không hề cảm thấy kỳ lạ về chuyện người đàn ông kia đi tới dụ dỗ người phụ nữ này, thậm chí trong tam quan của bọn họ, phụ nữ ngủ với người đàn ông khác khi bị uống say là đáng đời.

Dù gì mọi người đều tới quán bar chơi đùa, nên sẽ kiềm chế, không để cho mình uống say, nếu bạn uống say ngủ với người khác thì chỉ có thể nói rằng bạn là một tên ngốc.
Lê Văn Vân hoàn toàn phớt lờ những ánh mắt này.
Anh tiếp tục đứng ở bên đó, phục vụ cho mấy bàn khác, nhưng vì trước đó thái độ của Lê Văn Vân khá cứng rắn, nên chẳng có ai đi tới có ý đồ gì với người phụ nữ này nữa, dù gì cũng không có ai lựa chọn ra tay ở trong quán bar Dạ Sắc.
Trên tầng hai, Doãn Nhu đang nằm nhoài lên tấm kính, trên mặt nở nụ cười nói: “Quả nhiên không hổ là Người Gác Đêm, ở những nơi như này mà cũng muốn làm chuyện như vậy.”
Nói đến đây, bà ta lắc ly rượu vang rồi khẽ cười.
Thời gian dần trôi qua, hôm nay Lê Văn Vân cũng không thu hoạch gì nhiều, ngoài ba trăm tiền boa kia ra thì anh không còn tiền boa nào khác.
Trên thực tế, chuyện ngày nào Lê Văn Vân cũng có thể nhận được mấy trăm tiền boa như này thật sự khá là hiếm.
Hôm nay Lý Thu cũng không nhận được một đồng nào.
Tầm hai giờ sáng, coi như cả quán bar đã yên tĩnh trở lại.
Người phụ nữ kia vẫn nằm ở bên đó, Lê Văn Vân dọn dẹp xong thì đi tới bên cạnh cô ta, rồi khẽ vô vào mặt cô ta nói: “Người đẹp, chúng tôi sắp đóng cửa rồi.”
Người phụ nữ này đã nằm ở đây được bốn năm tiếng rồi, có lẽ đã tỉnh rượu rồi, bây giờ chỉ đang nằm ngủ mà thôi, hình như bởi vì lạc mất con nên mấy ngày nay cô ta không được ngủ ngon một giấc.

Người phụ nữ bỗng tỉnh dậy, rồi hét toáng lên: “Tiểu Vũ!”
Lúc cô ta phát hiện ra xung quanh là quán bar thì trên mặt hiện lên vẻ bi thương.
“Chúng tôi sắp đóng cửa rồi, cô nên thanh toán rồi rời khỏi đây đi.” Lê Văn Vân nói.
Người phụ nữ gật đầu nhìn Lê Văn Vân, rồi chạy tới quầy bar thanh toán, sau đó hơi thất thần rời khỏi quán bar.

Rõ ràng chuyện con gái mất tích đã đả kích rất lớn với người phụ nữ này.
Lê Văn Vân định đi tới hỏi cô ta về chuyện con gái cô ta bị mất tích, nhưng thấy người phụ nữ đã rời đi luôn, nên anh cũng không hỏi gì nhiều.
Anh và Lý Thu đi thay đồ rồi cũng rời khỏi quán bar.
Anh vừa đi ra bên ngoài thì phát hiện, không ngờ người phụ nữ kia lại không hề rời đi, mà đang đứng ở cửa quán bar đợi, sau khi nhìn thấy Lê Văn Vân thì vội vàng đi tới.
“Cô làm rơi đồ à?” Lê Văn Vân hỏi.
Người phụ nữ lắc đầu đáp: “Tôi tới là để cảm ơn anh về chuyện ban nãy đã giúp tôi giải vây khi tôi uống say.”
“Không có gì.” Lê Văn Vân xua tay nói.
Người phụ nữ tự giới thiệu: “Nhưng anh phải cẩn thận một chút, người kia là người của Evan.

Lúc nãy khi tôi ra ngoài đã nhìn thấy anh ta xuất hiện ở con phố đối diện, có không ít người đang đứng ở đó, có lẽ lúc nãy anh đã khiến anh ta không vui, nên anh ta sẽ xuống tay với anh.”
Lê Văn Vân cười đáp: “Không sao đâu.”
Nói đến đây, anh trầm ngâm nói: “Đúng rồi, lúc nãy tôi nghe cô nói con cô mất tích, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Cô đã tìm thấy con bé chưa?”

Vừa nghe Lê Văn Vân hỏi thế, trên mặt người phụ nữ liền nở nụ cười cay đắng, vẻ mặt càng bi thương hơn.

Cô ta gật đầu đáp: “Tôi vẫn chưa tìm thấy, tôi hoàn toàn không tìm thấy con bé, tôi đã đi hết những nơi chúng tôi thường đi rồi.

Hôm đó tôi dẫn con bé đi mua đồ ăn, trong suốt quá trình tôi luôn nắm tay con bé, nhưng con bé bỗng dưng rời khỏi từ bên cạnh tôi.”
Lê Văn Vân và Lý Thu liếc nhìn nhau.
Có thể lặng lẽ không một tiếng động dẫn đứa bé ở bên cạnh rời đi thì tuyệt đối không phải là người bình thường.
“Cấp bậc của cô là gì?” Lê Văn Vân hỏi.
“Võ giả cao cấp.” Người phụ nữ thở dài.
Trong lòng Lê Văn Vân hơi ảm đạm, e rằng người có thể lặng lẽ dẫn con ở bên cạnh võ giả cao cấp đi đã đạt tới trình độ siêu cấp.
Nói đến đây, người phụ nữ thở dài nói: “Trước đây cũng từng xảy ra chuyện như vậy, có người vô duyên vô cớ mất tích, sau đó cũng không còn tìm thấy nữa, ngay cả thi thể cũng không có.

Tôi biết mình đã hết hy vọng rồi, nhưng tôi vẫn không nhịn được muốn đi tìm, bởi vì đó là tia hy vọng sống duy nhất của tôi.”.


Bình luận

Truyện đang đọc