CHIẾN LANG Ở RỂ



Trên bãi biển, ánh mặt trời lặn nghiêng nghiêng.

Ở đây, người thống trị đến từ thành phố này đích thân đến đây để nghênh đón Minh Sùng, nếu chuyện này xảy ra với những người khác sẽ là chuyện nghĩ cũng không dám nghĩ.

Hodges đích thân chào đón một người đến hòn đảo này là tin tức rất lớn.

Trên mặt Minh Sùng vẫn trong trẻo nhưng lạnh lùng như cũ, trên mặt không có biểu tình gì.

Nhìn bàn tay vươn ra của Hodges, anh ta cũng không có vươn tay bắt lấy, liếc mắt nhìn một cái, sau đó lại dời ánh mắt nhìn về phía nhóm người phía sau ông ta, cau mày nói: "Tôi không thích giao thiệp với nhiều người như vậy!"
Hodges đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó xua bàn tay to: "Mọi người rời đi toàn bộ, cậu ở lại giao lộ đợi một lát nữa lái xe cho chúng tôi!"
"Soạt!"
Phía sau, mấy chục người đều nhanh chóng lui ra ngoài toàn bộ.

Xét từ góc độ thân thủ, mấy chục người này đều có thân thủ đỉnh cấp.

Đây là khu Tội Ác, thế lực ở nơi này hầu như không kém Người Gác Đêm Hoa hệ, bao gồm cả sức chiến đấu đỉnh cao.

Mọi người đã rời đi, chỉ còn lại hai người Hodges và Minh Sùng.

Minh Sùng vẫn không đưa tay ra bắt tay, mà trực tiếp đi ngang qua Hodges, sau đó chậm rãi đi về phía quốc lộ, đồng thời hỏi: "Lê Văn Vân đã đến chưa?"
“Đến rồi!” Hodges nói: “Thằng nhóc này vẫn là cái dáng vẻ xấu xa trước kia.

Vừa đến nơi là nó đã chạy đến chỗ tôi đòi người.

Bà nó, tôi đã từ chối nó trực tiếp rồi.

Với tình huống hiện tại trong cơ thể không có chút xíu chân khí nào mà cũng dám chạy tới bàn điều kiện với tôi nữa.

Tôi đã làm theo lời cậu nói rồi."
Minh Sùng dừng bước chân, sau đó cau mày nói: "Chuyện này là tự ông làm, không liên quan gì đến tôi!"
Hodges ngẩn người, sau đó cong môi nói: "Tôi đã làm những gì đã làm.

Dù sao trong cơ thể thằng nhóc này không có chân khí, với lại cho dù khôi phục, cậu ta có thể đánh bại Giản Hưng, cũng đã đứng khoảng thứ năm trên Thiên bảng ư."

"Ồ, tôi có chuyện này chưa nói cho ông biết.

Lý do khiến anh ta mất đi chân khí là vì đã tự sức bản thân đối phó với hai người Lý Đông Dã và Vân Đạo Tử, ngoài ra còn có mấy chục cao thủ đỉnh cấp." Minh Sùng nói: "Sau đó Lý Đông Dã đã chết, Vân Đạo Tử bị thương nặng và bị giam trong Người Gác Đêm."
Hodges sửng sốt một chút, sau đó cong cong môi nói: "Ha ha, chỉ là hai ông già thôi mà.

Nếu để tôi ra tay đối phó, chắc chắn sẽ không thê thảm như cậu ta!"
“Ừ, tôi còn cho cậu ta hai miếng xương rồng.” Minh Sùng vừa đi vừa nói.

Hodges đang cầm ly rượu vang đỏ ở phía sau, lại bị choáng váng.

...!
Lê Văn Vân đương nhiên không biết Minh Sùng đến đây.

Trên thực tế, Lê Văn Vân rất tò mò về bí ẩn của Minh Sùng.

Anh cũng tò mò không biết người này là ai, theo cách nói của Trác Nhất Minh và bản thân anh thì anh ta là một Người Gác Đêm!
Anh ta ở trong Tam Hợp Lâu lâu như vậy, không hề ló mặt ra ngoài hay nói chuyện với ai, nhưng anh ta lại biết mọi chuyện thế giới bên ngoài rõ như lòng bàn tay.

Nhưng Lê Văn Vân không có hứng thú nhiều với anh ta.

Có quá nhiều người bí ẩn, nếu mỗi người bí ẩn anh đều muốn biết rõ thông tin chi tiết của họ thì quá mệt mỏi.

Buổi tối bọn họ ở nhà ăn cơm, tất nhiên, ăn vẫn không quá nhiều.

Số tiền mà gia đình Lại Tuấn kiếm được nhìn chung chỉ đủ cho gia đình họ sống đủ no mà thôi, không thể ăn thịt thường xuyên.

Cho nên khi ăn cơm cũng chỉ có mỗi người một chén cơm.

Ăn xong là hết.

“Thật ngại quá, hôm nay trong nhà không còn gạo nữa, ngày mai tôi sẽ đi mua thêm một chút.” Chu Linh xấu hổ nói.

Lê Văn Vân mỉm cười với bà rồi nói: "Không sao, chúng cháu đều no rồi."

“Lão Lại!” Đúng lúc này, trước cổng nhà bọn họ, một người cởi trần đi tới, trên tay cầm một chai rượu cùng một con vịt quay, nói: “Tôi tới tìm ông uống rượu!"
Lê Văn Vân chú ý đến người này.

Dưới ngọn đèn trắng, Lê Văn Vân phát hiện dáng người của người này rất cường tráng, hẳn là đã từng luyện tập.

Trên lưng anh ta còn có một thanh đao rất lớn!
Là một người sử dụng đao, kỳ thật Lê Văn Vân biết loại đao này không thích hợp để chiến đấu cho lắm.

Tất nhiên, thứ ghê người nhất là vết sẹo trên ngực anh ta.

Trên ngực anh ta có một vết sẹo rất dài từ vai trái đến thắt lưng và bụng.

Đánh giá trang phục của anh ta, Lê Văn Vân đại khái cũng có thể nhìn ra nguyên do.

Có lẽ là ở một nơi như khu Tội Ác, vết sẹo và con dao lớn lộ ra có thể khiến người ta cảm thấy anh ta rất hung dữ.

Khi Lại Tuấn nhìn thấy người đó thì sắc mặt hơi thay đổi, vội vàng mắng: "Cút cút cút! Ai muốn uống rượu với cậu."
Rõ ràng là Lại Tuấn không chịu trò này của anh ta.

Trực tiếp đẩy anh ta ra ngoài.

Mấy phút sau, Lại Tuấn mới trở về phòng, sau đó đóng cửa khóa lại.

Cố Bạch cười hỏi: "Chú Lại, người này là ai vậy?"
"Về sau các cậu bớt giao thiệp với tên đó đi.

Mọi người đều gọi cậu ta là Đao Ba.

Thằng nhóc này chẳng có bản lĩnh gì, suốt ngày cứ muốn tổ chức thế lực gì đó.

Trên thực tế thì thuộc hạ chỉ có hai ba con mèo.


Ở nơi này, đâu đâu cũng bị bắt nạt.

Có lẽ hôm nay khi các cậu đến chỗ tôi bị bọn họ nhìn thấy nên muốn lôi kéo các cậu nhập bọn ấy mà." Lại Tuấn nói.

Lê Văn Vân ngẩn ra.

Té ra anh chàng này cầm chai rượu và vịt quay tới đây là định kéo mấy người bọn họ nhập bọn.

Nhưng nhìn thái độ của Lại Tuấn đối với anh ta, tên này chắc cũng là kẻ khốn cùng, nếu không Lại Tuấn sẽ không có thái độ này với anh ta.

Đã thế này, anh ta còn có thể cầm một chai rượu và một con vịt quay tới đây, thế thì cũng coi là tràn đầy thành ý rồi.

Cố Bạch và Lý Thu nhìn về phía Lê Văn Vân, khóe miệng lộ ra một nụ cười.

Lại Tuấn nói thêm: "Buổi sáng ngày mai chúng tôi phải ra ngoài sớm, đi đến chỗ hôm qua chở rau.

Nếu là ban ngày thì các cô cậu cố gắng đừng đi ra ngoài.

Chỗ của chúng ta đều là người nghèo sinh sống, chỉ cần nộp phí bảo vệ đúng hạn thì vẫn khá là an toàn.

Đợi ngày mai trời tối rồi tôi lại lái xe đưa các cậu đến quán bar Dạ Sắc đi làm."
Lê Văn Vân gật đầu nói: "Được!"
"Vậy được, chúng tôi tắm rửa đi ngủ trước đi.

Các cậu có muốn đi tắm trước không? Tự đun nước đi!" Lại Tuấn hỏi.

Lê Văn Vân lắc đầu nói: "Cô chú đi trước đi!"
Ở chỗ bọn họ không có máy nước nóng, nước nóng phải tự đun rồi cho vào xô để tắm!
“Được thôi!” Lại Tuấn liếc nhìn đám người Lê Văn Vân, sau đó đi vào bếp.

Bên trên có bốn phòng, một phòng đã được cải tạo thành phòng y tế, chỉ còn lại có ba phòng.

Sáu người ở, ba người đàn ông Lê Văn Vân bị dồn vào một phòng!
Một đêm không lời!
Ngày hôm sau, khoảng sáu giờ, Lê Văn Vân nghe thấy tiếng xe khởi động.

Anh đứng dậy từ trên giường, đến ban công lầu hai nhìn thoáng qua, phát hiện gia đình Lại Tuấn đã đi ra ngoài từ sớm.

Đây là hiện trạng của những người nghèo nhất ở khu Tội Ác.


Bọn họ làm việc rất chăm chỉ và mệt mỏi, nhưng vẫn phải vật lộn để kiếm sống.

Tất nhiên, anh biết rằng những người như vậy có ở khắp mọi nơi trên thế giới.

Ví dụ, những đứa trẻ ở miền núi, môi trường của chúng rất khó khăn, chúng không phải là không có nỗ lực, nhưng tầm nhìn của chúng, cho dù tốt thì cũng đã xác định chúng thực sự không thể kiếm được quá nhiều tiền.

Lê Văn Vân nhìn cảnh này mà trong lòng có chút xúc động.

Bỗng một lúc nào đó, anh cảm giác trong cơ thể của chính mình đột nhiên run lên một chút, dường như có dấu hiệu chân khí muốn nổi lên.

Anh nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái của mình, khoanh chân ngồi xếp bằng!
Qua hơn mười phút, anh cau mày mở mắt ra, lộ ra vẻ thất vọng: "Haiz, xem ra cần thêm một thời gian nữa mới được, cũng không biết bao lâu mới khôi phục được.

Xem ra lần có thể không sử dụng Tần Tử Cuồng Dũng thì vẫn nên không dùng mới được."
Anh mở mắt ra, mặt trời từ từ nhô cao lên khỏi mực nước biển, bầu trời cũng từ từ sáng sủa hơn.

Phạm Nhược Tuyết và những người khác cũng đã dậy.

Liễu Ngọc cũng đã tỉnh dậy, nhưng vì trên người có thương tích nên cô ấy vẫn nằm trên giường.

Phạm Nhược Tuyết đưa tiền cho Cố Bạch, Cố Bạch ra ngoài mua đồ ăn sáng.

Lê Văn Vân thì về phòng và nói chuyện phiếm với Liễu Ngọc một lúc.

Đám người Lê Văn Vân ăn sáng xong cũng không có việc gì làm.

Khoảng chín giờ sáng, dưới cửa vang lên một trận đập cửa.

Đám người Lê Văn Vân bước xuống cầu thang, sau đó mở cửa ra.

Lê Văn Vân ngây ngẩn cả người.

Anh phát hiện đứng ở cửa là một tên để trần nửa người trên, lưng đeo đại đao.

Đó là tên tối hôm qua, Đao Ba!
Anh ta vẫn mang theo chai rượu và con vịt quay ngày hôm qua, khi nhìn thấy đám người Lê Văn Vân, trên mặt lộ ra tươi cười: “Ai yo, tất cả đều ở đây à!".


Bình luận

Truyện đang đọc