CHIẾN LANG Ở RỂ


Bốn người lần lượt lao ra khỏi khu Tây khu Tội Ác.
Rất nhiều người chứng kiến cảnh tượng này đều vô cùng sửng sốt.
Ở khu Tội Ác này, Hodges chính là thần, nhưng bây giờ, ông ta lại chật vật bỏ chạy.
Bây giờ, người đã cai quản khu Tội Ác trong nhiều năm qua đang bỏ chạy.
Có người nhận ra người đang truy sát ở phía sau chính là Lê Văn Vân.
Bọn họ không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Đối với hầu hết mọi người ở khu Tội Ác đều mù tịt về tin tức, không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng bọn họ biết về những thay đổi gần đây ở khu Tội Ác, càng nhìn thấy rất rõ thay đổi vào lúc này.
Bầu trời ở khu Tội Ác sắp thay đổi rồi.
Minh Sùng tay cầm song đao, ánh mắt nghiêm nghị.
Anh ta cảm thấy hổ thẹn với Người Gác Đêm, nếu anh ta rời đi trước, sớm đi đến Bắc Cảnh, kết cục sẽ hoàn toàn khác, Người Gác Đêm chết nhiều như vậy, anh ta phải chịu trách nhiệm rất lớn.
Anh ta cũng phải chịu trách nhiệm cho việc Hồng Nguyệt đã âm thầm phát triển nhiều người như vậy ở Khu Tội Ác.
Do đó lần này anh ta đã mang trọng trách này trên vai, cùng Lê Văn Vân đi đến đây, anh ta muốn kết thúc mọi chuyện, muốn giải quyết Hồng Nguyệt, để yên tâm đối phó với đám tiêm quỷ sắp đáp xuống.
Anh ta đang ra sức bộc phát chân khí, muốn mau chóng rút ngắn khoảng cách với hai người trước mặt.
Dựa vào biên độ tăng cường của trang phục chiến đấu kiểu mới, anh ta đã tiến gần hơn, nhưng vì ban đầu đã bị trì hoãn một lúc, nên khó mà đuổi kịp trong quãng thời gian ngắn.


Bốn người lao ra khỏi khu Tội Ác, chạy thẳng đến bến cảng.
Bọn họ đều là sự tồn tại siêu cấp siêu việt, tốc độ cực kỳ nhanh, tầm hai mươi phút sau, bọn họ đã gần đến bến cảng.
“Chạy mau lên, du thuyền đang ở ngay trước mặt.” Hodges hét lớn.
Ở bến cảng, có rất nhiều người của Hodges đang bận rộn, ở đây ngày nào cũng có thuyền rời đi.
Ở bến cảng, có một chiếc du thuyền nhỏ.
Thỉnh thoảng Hodges sẽ lên du thuyền ra ngoài biển dạo một vòng, bởi vì trước đây có giao ước với Người Gác Đêm, nên ông ta không thể đi quá xa.

Bây giờ ông ta định rời khỏi đây bằng du thuyền này.
"Vụt!"
Đúng lúc này, ông ta cảm nhận được mối nguy hiểm đang ập đến từ phía sau mình, nên đột ngột xoay người lại ngăn cản.
Đao Phá Không của Lê Văn Vân bay tới, va vào thanh trường kiếm kỵ sĩ trong tay Hodges.
"Keng!"
Sau khi ngăn cản, cả người ông ta hơi sửng sốt, rồi cảm nhận được bên cạnh có bóng người lướt qua, Lê Văn Vân đã nhảy lên nóc du thuyền màu trắng kia, tay cầm đao Vô Danh, cười híp mắt nhìn Hodges hỏi: "Hodges, ông định đi đâu thế?"
Sắc mặt của Hodges thay đổi kịch liệt, ông ta xoay người nhìn ra sau, mà ở sau lưng, Minh Sùng cũng đáp xuống, Lê Văn Vân và Minh Sùng một trước một sau chặn đường bọn họ.

Bây giờ người đứng thứ hai trong Thiên Bảng, chủ nhân của khu Tội Ác, đã không thể nào giữ được bình tĩnh, cũng không còn dáng vẻ nho nhã ngày trước.
Trên trán ông ta bắt đầu toát mồ hôi lạnh.

Chắc chắn người càng sống lâu sẽ càng sợ chết.

Hodges là người sống rất lâu, bây giờ ông ta đã cảm nhận được nỗi uy hiếp giữa sự sống và cái chết, trong lòng thật sự sợ hãi.
"Lê Văn Vân, chúng ta đều là con người, hà cớ gì phải dồn ép không tha?" Hodges nghiến răng, nhìn lên trời, tiêm quỷ đỏ kia đang ngày càng đến gần hơn.
Ý định ban đầu của Hodges là đợi tiêm quỷ đỏ kia đáp xuống, ông ta có thể bảo các siêu cấp khác dẫn theo vô số đỉnh cấp bao vây tấn công Minh Sùng, rồi ông ta, ngài Mặc và tiêm quỷ đỏ kia sẽ cùng bao vây giết chết Lê Văn Vân, nhưng bây giờ, ông ta biết mình đã đánh mất cơ hội này.
“Chúng ta đều là con người, hà cớ gì phải dồn ép không tha ư?” Lê Văn Vân cười khẩy nhìn ông ta nói: “Dưới chân núi Aspen, đã có hơn một vạn người Người Gác Đêm bảo vệ loài người đã bỏ mạng trong trận chiến, mà át chủ bài của Người Gác Đêm chúng tôi lại bị ông kìm hãm ở thành phố này."
"Quả thật các ông là con người, nhưng...!các ông còn đáng ghét hơn lũ tiêm quỷ kia.

Tôi căm hận nhất là hạng người đâm sau lưng người khác như người Hồng Nguyệt các ông, vì các ông, mà vô số đồng nghiệp của chúng tôi đã máu chảy thành sông.

Các ông có tư cách gì mà nhắc đến câu này." Lê Văn Vân liền vung đao Vô Danh.

Dưới ánh mặt trời, đao Vô Danh ánh lên vẻ hào nhoáng, đồng thời cũng tỏa ra sát khí.
“Chúng tôi chỉ lựa chọn khác nhau mà thôi, Lê Văn Vân, cậu hoàn toàn không biết tiêm quỷ mạnh đến cỡ nào đâu, chẳng phải cậu không biết Bán Bộ Viêm Hủ là gì à?” Hodges vội nói: “Viêm Hủ chính là xương mà cậu đã hấp thụ đủ, ví dụ như xương rồng mà cậu nói, cấp độ sinh mệnh của cậu phải xảy ra sự biến thiên mới có thể đạt đến trình độ Bán Bộ Viêm Hủ này.

Trong loài người chúng ta ngày nay, có lẽ chỉ có Trác Nhất Minh mới có được năng lực cấp bậc này, kể cả cậu cũng không phải, cùng lắm cậu chỉ có thể tương đương với tiêm quỷ vàng mà thôi."
“Chuyện này liên quan gì đến tôi.” Lê Văn Vân cười khẩy nói: “Hôm nay mặc kệ ông nói gì thì ông cũng phải bỏ mạng tại đây.”
“Không phải.” Hodges hét lớn: “Cậu có biết trong tiêm quỷ có bao nhiêu sự tồn tại ở cấp bậc này không? Một khi bọn chúng đáp xuống với quy mô lớn, trên thế giới này chỉ có một mình Trác Nhất Minh mới có thể ngăn cản, nhưng Trác Nhất Minh chỉ có năng lực một đao mà thôi.

Ông ta cố gắng cả đời, vung ra một đao cũng đâu làm gì được? Chúng tôi chọn cách khuất phục là để tùy cơ ứng biến."
"Các ông chọn cách khuất phục là tùy cơ ứng biến, nên các ông đã trở thành chó của bọn chúng, cản trở những người phản kháng lại như chúng tôi đúng không?" Hai mắt của Lê Văn Vân sáng rỡ nói: "Nhiều năm qua, biết bao nhiêu Người Gác Đêm của chúng tôi đã chết trong tay sát thủ của Hồng Nguyệt các ông? Biết bao nhiêu thiên tài đã bị các ông ám sát? Hơn nữa làm sao các ông biết, trong số bọn họ sẽ không sinh ra người ở cấp bậc này?"
Lê Văn Vân lạnh nhạt nói: "Lúc các ông giơ đao về phía Người Gác Đêm, giữa chúng ta đã không còn cách nào khác để kết thúc."
"Lê Văn Vân, sự lựa chọn của các cậu chỉ dẫn loài người đến vực thẳm.

Mục tiêu của lũ tiêm quỷ chỉ là những khúc xương kia mà thôi, nếu chúng ta thu thập xương đưa cho bọn chúng, bọn chúng sẽ bỏ qua cho chúng ta." Hodges nói: "Chúng tôi đang bảo vệ thực lực của con người."
Lê Văn Vân cười chế giễu: "Chỉ là vì xương thôi ư? Sau khi bọn họ đáp xuống, chỉ cần chạy ra ngoài, chứ không giết người bừa bãi mọi lúc mọi nơi à?"
Lúc Lê Văn Vân nói những lời này, Minh Sùng đã thở dài nói: "Lê Văn Vân, cậu hãy ra tay đi.

Bọn họ có suy nghĩ khác với chúng ta, không cần phải nói nhảm với bọn họ nữa đâu."

"Keng!"
Lê Văn Vân liền vung trường đao, nhìn về phía Hodges, hờ hững nói: "Cũng đúng.

Dù ông nói gì đi chăng nữa thì ông cũng phải chịu trách nhiệm về Người Gác Đêm đã bỏ mạng ở dưới chân núi Aspen.

Sau hôm nay, ông sẽ bị gạch tên ra khỏi vị trí thứ hai trong Thiên Bảng."
"Thập Tự Trảm!"
Vụt!
Một giây sau, Lê Văn Vân đã ra tay, anh đi đến trước mặt Hodges như một tia chớp, rồi hai người bắt đầu giao đấu.
...
Vương Hồng và Trác Nhất Minh đang ngồi trong tổng bộ của Người Gác Đêm, Vương Hồng nhìn Trác Nhất Minh hỏi: "Sao thế, ông lại bắt đầu yếu đi à?"
“Ừm!” Trác Nhất Minh thở dài nói: “Ông gọi Phạm Nhược Tuyết quay về đi.”
Vương Hồng gật đầu.
"Reng reng reng..."
Đúng lúc này, điện thoại bỗng đổ chuông.
Trác Nhất Minh nghe máy, đầu dây bên kia vang lên giọng nói hơi khàn khàn: "Tiến sĩ nói máy móc của ông ta đã thăm dò được, nhiều nhất là mười ngày nữa sẽ có màu tím đáp xuống, tiêm quỷ tím dưới chân núi Aspen đã mở sẵn đường cho bọn chúng, thời gian lũ tiêm quỷ giáng xuống về mọi mặt sẽ...!không còn bao xa nữa.".


Bình luận

Truyện đang đọc