CHIẾN LANG Ở RỂ


Ở khu vực 46, người của đội quân tiên phong đang liên tục tụ tập về hướng này, bọn họ từ bốn phương tám hướng nhanh chóng chạy đến đây.

Lúc này rất nhiều người đang tập trung ở nơi tín hiệu của Lê Văn Vân biến mất, bọn họ không liều lĩnh lao vào như Lữ Dương mà dự định đợi phần lớn mọi người đến đủ mới từ từ đi vào.

Bọn họ tin rằng Lê Văn Vân có thể kéo dài thời gian.

Nếu như vào riêng lẻ có thể sẽ bị hạ gục từng người một.

Lúc này đã có hơn ba mươi người tập trung ở ngoài, Trần Tiêu và Cố Bạch, Doãn Nhu và Trương Vãn Hà cũng đã tới đây.

Ngoài ra tất cả thành viên của đội Phó Vũ đều đã có mặt.

Vì Hoàng Thi Kỳ và Phạm Nhược Tuyết phải sắp xếp cho những người bị thương và hai đứa trẻ nên đến khá muộn.

“Tranh thủ thời gian đi cứu trợ đi, mấy người còn đợi ở đây làm gì thế hả!” Cố Bạch vừa đến đã nhanh chóng nói: “Bây giờ đã qua lâu như vậy rồi, tôi nghĩ chúng ta cần phải đến hẻm núi giúp trước.


Phó Vũ nhíu mày nói: “Bây giờ chúng ta mới có hơn ba mươi người, nếu như đối phương có mai phục thì mấy người chúng ta vào chẳng khác gì đi chịu chết cả! Tôi đề nghị đợi thêm một lát nữa, đợi có nhiều người hơn thì vào sau!”
“Mẹ nó, đợi mấy người đến thì có khi đại ca của chúng tôi đã chết trong đấy rồi.

” Cố Bạch mắng một câu.

Sau khi Trần Tiêu đến nơi, anh ta liếc nhìn tất cả mọi người, không nói gì mà đi thẳng qua mọi người, theo dấu vết chạy vào trong khe núi.


Đối với Trần Tiêu thì anh ta không thèm quan tâm đến cái chiến thuật gì đó của mấy người gác đêm kia.

Anh ta chỉ biết là bây giờ Lê Văn Vân đang gặp nguy hiểm, anh ta muốn đến giúp anh, cho dù có phải chết đi nữa.

Còn đối với Lê Văn Vân, bây giờ anh ta đã quyết trung thành với anh, vốn dĩ anh ta nghĩ rằng không thể nào báo thù Demps được, Lê Văn Vân đã giết chết giúp anh ta, ở một mức độ nào đó, Lê Văn Vân đã cho anh ta cuộc sống thứ hai, vì người này, anh ta nguyện ý xông pha khói lửa.

Còn về nguy hiểm phía trước thì sao? Sẽ chết trong đó à? Anh ta không quan tâm, anh ta đã từng chết một lần rồi.

Sau khi Doãn Nhu và Trương Vãn Hà nhìn thấy Trần Tiêu xông lên cũng không nghĩ thêm gì nhiều mà nhanh chóng đuổi theo.

Phó Vũ thấy vậy, nghiến răng nói: “Chết tiệt, hôm nay chết thì chết!”
Anh ta ra lệnh cho một người: “Anh ở lại đây, đợi những người khác đến thì tập trung tất cả bọn họ lại rồi mới vào, còn tất cả những người khác vào trong hẻm núi cùng tôi.

Nhớ kỹ nếu như có mai phục thì tất cả mọi người vừa đánh vừa rút lui, cố hết sức kéo dài thời gian, rõ chưa?”
Những người khác gật đầu, sau đó hơn ba mươi người nhanh chóng đuổi theo mấy người Trần Tiêu.

Trong hẻm núi vô cùng thê thảm lạ thường, trước mặt Lê Văn Vân đậm đặc mùi máu tanh, trên người anh cũng dính đầy máu tươi, thậm chí anh đã có chút tê dại, liên tục vung đao đã khiến anh tiêu hao cực kì nhiều năng lượng.

Ngài Mặc ở một bên thấy vậy, chậm rãi thở dài nói: “Gần được rồi.


Ông ta hét lớn một tiếng, nói: “Tất cả người của Hồng Nguyệt, ra ngoài đi, giao lại cho tôi và Hồng chủ!”
Những người Hồng Nguyệt vẫn đang xông lên phía trước như được đại xá, bọn họ nhanh chóng rút lui.

Sợ chết ư? Ai mà chẳng sợ chết chứ?
Nhưng lúc nãy bọn họ không còn lựa chọn nào khác, có tổng cộng hơn hai trăm người mà bây giờ chỉ còn một nửa, phần lớn đã chết trong khe núi, máu tươi chảy đầy đất.

Bên trong, Lê Văn Vân giẫm lên xác chết, thở hổn hển từng hơi.

Chém đầu gần trăm người, những người này đều là cao thủ cao cấp trở lên, tiêu tốn khá nhiều năng lượng của anh.

Trên tay phải anh, phần xương cốt đã nhanh chóng bị anh hấp thụ hết.

Lê Văn Văn thở phào một hơi.

Anh nhướng mày nhìn về phía ngài Mặc và tiêm quỷ đỏ ở đằng xa, từ từ thở phào, sau đó lại giơ đao lên.

Lúc này, cả cơ thể Lê Văn Vân dính đầy máu đỏ, nhìn có chút kinh hãi.

“Nhóc con, sao thế, tiêu tốn nhiều rồi! Hôm nay dù là cậu hay tên nhóc Lữ Dương đều phải chết ở đây.


” Ngài Mặc liếm môi nói: “Hai thiên tài à, các cậu tài giỏi như vậy, cũng có thể nói là trăm năm hiếm có, nhưng bây giờ đúng là sinh đúng thời, có tận hai người.

Nhưng thiên phú của các cậu lại không thể phát huy hết, tôi rất háo hức muốn biết sau khi các cậu chết thì Trác Nhất Minh sẽ phản ứng như thế nào, liệu ông ta có vung cây đao quan trọng đó không, sau khi ông ta vung đao thì người gác đêm sẽ đi về đâu đây.


“Ông có phải người không?” Lê Văn Vân từ từ thở một hơi, trong đôi mắt tràn đầy tơ máu nhìn ngài Mặc.

Ngài Mặc sững sờ.

Lê Văn Vân cứ như tự hỏi tự trả lời, nói: “Ông không phải, ông chỉ là một con chó của mấy con tiêm quỷ kia, nô lệ của bọn chúng thôi.

Cho nên… ông đáng chết!”
“Vút!”
Vừa dứt lời, chân khí của Lê Văn Vân lại bộc phát, cả người di chuyển nhanh như tia chớp xông về phía ngài Mặc, đồng thời hét to: “Song kiếm lưu, thu vũ trảm!”
Trong chớp mắt, Lê Văn Vân nổi giận, anh bất chấp kéo dài thời gian, giải phóng toàn bộ chân khí của mình ra ngoài.

Anh muốn nhanh chóng hạ gục hai người kia.

Vì bốn người Lữ Dương đang bị cuốn vào những trận chiến khó khăn.

Lữ Dương rất mạnh, còn mạnh hơn Lê Văn Vân lúc ở độ tuổi anh một chút, nhưng thời gian anh ta gia nhập người gác đêm vẫn còn quá ngắn.

Rốt cuộc anh ta cũng chỉ là một cao thủ đỉnh cấp thôi, đối đầu với siêu cấp cũng phải cố hết sức.

Lúc Lê Văn Vân còn là đỉnh cấp đã đánh nhau với siêu cấp ở khu Tội Ác, anh đối đầu với thánh chủ khu tây, nếu như không phải đột phá trong lúc chiến đấu thì anh đã chết rồi.

“Chết đi!”
Tốc độ của Ảnh Tử quá nhanh, cứ như anh ta thật sự là một cái bóng vậy, không ngừng di chuyển bốn phía xung quanh Lữ Dương, lối đánh vừa mở vừa áp sát của Lữ Dương cũng có hại, trên người anh ta đã có khá nhiều vết thương.


Lúc này, tốc độ của Ảnh Tử bỗng thay đổi, cả người xuất hiện sau lưng Lữ Dương, đâm thẳng một dao vào bụng Lữ Dương.

“A!” Lữ Dương hét to, thương dài quét qua.

Nhưng đúng lúc đó, Ảnh Tử nhanh chóng lùi lại phía sau, khóe miệng anh ta lộ ra tia ác độc, cười nói: “Người gác đêm số không của hệ Hoa cũng chỉ có như thế thôi!”
“Đại ca!”
“Đại ca!”
Bên cạnh, ba người khác cũng bị thương, nhưng khi nhìn thấy cảnh đó bọn họ gần như phát điên.

“A!”
Trương Thiên Thiên nổi giận hét lên một tiếng, khí thế đột nhiên tăng lên rất nhiều.

Trong chớp mắt, anh ta không hề nghĩ ngợi mà trực tiếp bạo phát Tần Tử Cuồng Dũng.

Phía xa, Lê Văn Vân thấy vậy, sắc mặt đại biến, anh đẩy khí thế lên cực điểm, nhưng lúc này, tiêm quỷ đỏ đánh về phía anh, quấn lấy Lê Văn Vân chặt chẽ, hai người hợp lực khiến Lê Văn Vân không thể thoát ra được.

“Phụt!”
Cả cơ thể Lữ Dương lùi về phía sau, quần áo người gác đêm của anh ta đã bị chém rách, cây thương dài chống trên mặt đất, một tay ấn chặt vào nơi mới vừa bị đâm một dao, máu tươi không ngừng trào ra từ miệng.

“Tôi! Lữ Dương, là người gác đêm số không! Nhớ kỹ đấy!” Cho dù như vậy, lời nói tàn nhẫn của anh ta vẫn không ngừng lại.

Đồng thời từ trên người anh ta, khí thế bắt đầu dâng lên, Tần Tử Cuồng Dũng, bộc phát!.


Bình luận

Truyện đang đọc