CHIẾN LANG Ở RỂ



Lê Văn Vân cũng được coi là có chút kiến thức về y học, thân là Người Gác Đêm cái gì cũng phải biết một ít.

Bình thường lúc làm nhiệm vụ, khi bác sĩ của đội không có mặt, bọn họ cũng phải tự làm một số phương pháp sơ cứu, cứu chữa.

Đối với kỳ kinh bát mạch của cơ thể người, Lê Văn Vân cũng đã ghi nhớ trong đầu.

Hầu Diệu Trần quay người lại, nhìn Lê Văn Vân.

Trong trí nhớ của mình, ông ta không có một chút ấn tượng gì về Lê Văn Vân, vì thế ông ta cau mày lại hỏi: “Cậu là ai?”
Nói rồi, ông ta lại xua tay nói: “Mau ra ngoài đi, đừng quấy rầy tôi.”
Sau đó, ông ta lại quay người lại, từ từ nâng cây kim bạc trên tay lên.

“Nếu ông châm cây kim đó xuống thì e là ông cụ Hoàng sẽ thật sự mất mạng đấy!” Ánh mắt Lê Văn Vân lóe lên một tia lạnh lẽo: “Là ai...!mời ông đến đây vậy?”
Đúng, Lê Văn Vân biết người đàn ông trước mặt anh là Hầu Diệu Trần, là chuyên gia về y dược.

Nhưng một bác sĩ hàng đầu như ông ta không nên cắm cây kim bạc vào ***** ** đó trên mặt ông cụ Hoàng.

Nói cách khác, có lẽ là ông ta đang cố ý làm vậy, dù sao những người khác cũng không am hiểu về y thuật.

Ông ta muốn ông cụ Hoàng chết!
Sau đó nói một câu đại loại như bản thân đã cố gắng hết sức, người nhà họ Hoàng cũng không thể tìm ra bất cứ sai sót gì.

Sắc mặt Hầu Diệu Trần hơi thay đổi, ông ta quay người lại, khuôn mặt già nua nhìn chòng chọc vào Lê Văn Vân, nói: “Cậu biết tôi là ai không? Đúng là một thằng ranh miệng còn hôi sữa, ăn nói bừa bãi!”
“Cút ra ngoài đi!” Hầu Diệu Trần lại nói.

Hai người đàn ông bên cạnh ông ta lập tức bước về phía Lê Văn Vân, lạnh lùng nói: “Ra ngoài!”
Lê Văn Vân phớt lờ bọn họ, lúc này Hoàng Tông Thực đang gặp nguy hiểm đến tính mạng, Lê Văn Vân cũng không cần che giấu làm gì nữa.


Chân anh hơi nhúc nhích một chút, sau đó di chuyển như một bóng ma tiến thẳng đến bên giường.

“Hả?” Hầu Diệu Trần hừ lạnh: “Hóa ra cậu đã từng luyện võ ư? Ai gọi cậu đến đây? Nếu ông cụ Hoàng có mệnh hệ gì, cậu chịu trách nhiệm...”
“Cút đi!” Lê Văn Vân hừ lạnh, tóm lấy bả vai ông ta.

Hầu Diệu Trần cười khẩy, chân khí ở toàn thân như cuộn trào.

Nhưng lúc này ông ta lại phát hiện ra mình không thể phản kháng, cả người bị Lê Văn Vân nhấc bổng lên.

Ngay sau đó, Hầu Diệu Trần bị ném thẳng ra cửa.

“Rầm!”
Hầu Diệu Trần ngã từ cửa vào trong đại sảnh.

Nhìn ông ta bị ném ra ngoài như vậy, người nhà họ Hoàng ở trong đại sảnh đều nhìn ông ta với vẻ sững sờ.

Hầu Diệu Trần bò dậy, mặt đỏ bừng bừng, gầm lên: “Ai gọi thằng nhãi đó đến đây vậy? Các người còn muốn Hoàng Tông Thực sống không đấy?”
Sắc mặt của chú hai của Hoàng Hân rất khó coi, ông ta nhìn Hoàng Hân, nói: “Hoàng Hân, người mà cháu mời đến có vấn đề đấy.”
Hoàng Trí cũng cau chặt mày lại, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía Hoàng Hân.

Nhưng Hoàng Hân lại lắc đầu, tỏ vẻ kiên trì: “Anh ấy không thể có vấn đề gì, anh ấy ném Hầu Diệu Trần ra ngoài như vậy thì rõ ràng là ông ta có vấn đề.

Trước đây Hứa Giang âm thầm ra tay với ông nội cháu, cháu không tin lão già này.”
Hầu Diệu Trần tức giận nói: “Con nhóc kia, cháu đừng có ăn nói lung tung.”
Sau đó, ông ta cười khẩy, tỏ vẻ chế giễu: “Tôi nói rõ ràng cho cháu biết, nếu không lập tức chữa trị cho ông nội cháu thì ông ấy sẽ không thể sống sót quá ba mươi phút đâu.


Cả Yên Kinh này cũng chỉ có tôi mới có thể chữa cho ông ấy.”1
Chú hai của Hoàng Hân tên là Hoàng Thiên Tướng, ông ta lo lắng nói: “Hoàng Hân, rốt cuộc cháu muốn làm gì vậy? Cháu muốn nhìn ông nội chết cháu mới bằng lòng ư? Không phải cháu muốn quyền thừa kế của ngân hàng Tân Hải ư? Chú sẽ bảo con trai chú không tranh với cháu nữa, nhường cho cháu hết đấy, được chưa?”
“Đúng đó Hoàng Hân à, đã đến nước này rồi mà cháu còn nghĩ đến chuyện đó hả?”
“Có phải cháu muốn ông nội chết, bố cháu nắm quyền mới có thể thừa kế gia tộc này một cách danh chính ngôn thuận không?”
...!
Những người xung quanh cũng lên tiếng chất vấn theo.

Danh tiếng của Hầu Diệu Trần quá tốt, ông ta là bác sĩ giỏi nhất cả nước.

Ông ta nói chỉ có mình ông ta mới chữa khỏi được, những người khác lo lắng cho bệnh tình của Hoàng Tông Thực nên đương nhiên là họ bắt đầu chất vấn Hoàng Hân.

Hoàng Trí nhìn Hoàng Hân, lông mày cau lại, nhưng không nói gì.

“Các người im miệng hết đi!” Hoàng Hân hét lên.

Tất cả mọi người lập tức yên tĩnh lại, lúc này Hoàng Hân mới nhìn Hầu Diệu Trần, nói: “Tôi hi vọng ông nội sẽ khỏe lại hơn bất kỳ ai trong số những người ở đây.

Tôi đã tìm bác sĩ tốt nhất tới, cô ấy đang trên đường đến đây.”
Cô ta vừa dứt lời, tất cả mọi người lại im lặng.

Bọn họ đều nhìn Hoàng Hân.

Hoàng Thiên Tướng nhìn chằm chằm vào cô ta mấy lần rồi mới nói: “Hoàng Hân, cháu đừng đùa nữa.

Yên Kinh còn có vị bác sĩ nào giỏi hơn ông Hầu ư? Ông cụ sắp xảy ra chuyện rồi, cháu không gánh nổi trách nhiệm đâu.”
“Hoàng Hân à, rốt cuộc cháu định làm gì vậy hả?”

Trong đại sảnh lại một lần nữa rơi vào vòng xoáy của những chất vấn.

Còn trong phòng, sau khi rút những cây châm bạc ra, Lê Văn Vân dùng một tay ấn lên ngực Hoàng Tông Thực, chân khí bắt đầu bao lấy ông ấy.

Đồng thời anh quay đầu lại, nói với hai người vẫn đang ở trong phòng: “Ra ngoài đi!”
Hai người họ bị Lê Văn Vân trừng mắt nhìn như vậy chỉ thấy da đầu hơi tê dại, họ cũng không dám ở lại thêm nữa mà vội vàng chạy ra khỏi phòng, sau đó nói với Hầu Diệu Trần: “Sư phụ, thằng nhãi đó đã rút toàn bộ châm ra.”
Sắc mặt Hầu Diệu Trần lập tức thay đổi: “Gay go rồi! Lần này ông cụ Hoàng thật sự gặp nguy rồi, nhất định phải để tôi vào trong đó.”
Trong mắt ông ta lóe lên một tia hoảng loạn.

Hoàng Trí vội vàng nói: “Hoàng Hân, có phải là con muốn ông cụ chết hay không? Bình thường ông đối xử tốt với con nhất, sao con có thể như vậy chứ?”
“Hoàng Hân, cháu bảo người mà cháu gọi đến ra ngoài đi, cháu quá đáng lắm rồi đấy.”
...!
Giữa những tiếng ồn ào hối thúc, Hoàng Hân rất bối rối, nhưng cô ta tin tưởng Lê Văn Vân, cũng tin tưởng Người Gác Đêm.

Dưới ánh mắt kinh hãi của tất cả mọi người, cô ta chạy đến cửa, giang tay ra chặn cửa lại, lớn tiếng quát: “Hôm nay trước khi bác sĩ mà cháu mời tới đây đến thì không ai được phép vào trong! Gia Gia, mau tới chặn cửa với chị!”
“Vâng ạ!” Hoàng Gia Gia tuy không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng anh ta rất nghe lời Hoàng Hân.

Anh ta cầm một cái ghế đẩu, chạy tới cửa đứng lên ghế chặn đám người kia lại.

“Hoàng Hân! Cháu điên rồi!” Hoàng Thiên Tướng tức giận nói: “Quyền thừa kế không phải của cháu thì cũng là của Gia Gia, cháu...”
“Nếu có chuyện gì xảy ra thì tôi sẽ chịu trách nhiệm!” Lúc này, Hoàng Trí nhẹ giọng nói: “Nghe theo lời Hoàng Hân đi, nếu xảy ra chuyện gì, tôi sẽ từ chức, giao quyền quản lý Ngân hàng Tân Hải cho chú!”
Hoàng Thiên Tướng sửng sốt.

Cả hội trường cũng lập tức chìm vào im lặng.

Bên trong phòng, chân khí của Lê Văn Vân không ngừng chảy vào trong cơ thể Hoàng Tông Thực.

Anh chép miệng nói: “Ông cụ Hoàng à, xem ra ông cũng không được sống yên ổn trong cái gia đình giàu có, quyền thế này của mình!”
Hoàng Tông Thực đang nhắm mắt, mi mắt khẽ giật giật trên khuôn mặt già nua.

Còn ở bên ngoài, hai bên vẫn trong khí thế giương đao giương kiếm.


Sau một thoáng ngạc nhiên, Hoàng Thiên Tướng thấp giọng gầm lên: “Hoàng Trí, bây giờ không phải lúc để nói chuyện đó, điều chúng ta cần quan tâm là tình trạng của ông cụ.

Ông Hầu Diệu Trần là bác sĩ giỏi nhất, bây giờ Hoàng Hân đi đâu tìm được bác sĩ giỏi hơn ông ấy đây?”
“Bịch bịch bịch...”
Đúng lúc này, những tiếng bước chân vang lên.

Ngay sau đó là ba bóng dáng xinh đẹp ở cửa, bọn họ bước vào đại sảnh, đó là Hoàng Thi Kỳ, Phạm Nhược Tuyết và Lý Tiểu U.

Lý Tiểu U đang đeo một hộp đồ y tế trên người, bên trong toàn là các dụng cụ y tế.

“Bác sĩ Phạm!” Nhìn thấy Phạm Nhược Tuyết và hai người kia đã đến, Hoàng Hân vui sướng hô lên.

“Thế nào rồi, người đâu?” Phạm Nhược Tuyết hỏi.

“Ở bên trong.” Hoàng Hân vội vàng đáp: “Cô vào trước đi!”
Lúc này, Hoàng Thiên Tướng cười khẩy một tiếng, ông ta bước tới ngăn Phạm Nhược Tuyết và hai cô gái kia lại, nói: “Hoàng Hân, cháu nói cháu mời bác sĩ giỏi hơn ông Hầu đây là một cô gái xinh đẹp trẻ trung như này ư?”
Hầu Diệu Trần không khỏi cười khẩy, nói: “Được, vậy tôi cũng không quan tâm chuyện ở đây nữa.

Nếu như xảy ra chuyện, thì các người cũng đừng có trách tôi đấy.”
Phạm Nhược Tuyết lạnh nhạt liếc mắt nhìn Hoàng Thiên Tướng, giọng điệu lạnh như băng: “Tránh ra.”
Hoàng Thiên Tướng vẫn muốn nói gì đó nhưng Hoàng Thi Kỳ đã bước lên trước một bước, đẩy ông ta ra.

Phạm Nhược Tuyết cũng không muốn phí lời với ông ta mà đi thẳng vào trong phòng.

Hầu Diệu Trần cười khẩy, nói: “Được, Hoàng Hân, các người tin tưởng một con nhóc nhưng lại không chịu tin tôi.

Tôi sẽ nhớ kỹ chuyện này, chúng ta đi!”
“Ông không được đi!” Lúc này, giọng Lê Văn Vân vọng ra từ trong phòng.

Anh thấp giọng hô lên: “Thi Kỳ, ngăn lão già đó lại!”.


Bình luận

Truyện đang đọc