CHIẾN LANG Ở RỂ


"Vút vút vút! "
Phá Không bị chân khí của Lê Văn Vân thao túng, xoay vòng trong không trung, ở phía đối diện, bốn người kia đứng bên đó, đồng thời, một bóng dáng già cỗi nhảy lên nóc nhà, trong tay ông ta là một thanh kiếm, đôi mắt hơi xệ, nhưng Lê Văn Vân vẫn nhận ra!
Phó Chí, từng là hạng 6 Thiên Bảng, một trong số những người từng bị Người Gác Đêm ban Huyết Sắc Lệnh, nhân vật mạnh nhất của thế hệ trước của Hồng Nguyệt!
Không ngờ lão già này vẫn còn sống!
Năm tháng ông ta mất tích cũng phải lên đến con số ba mươi năm, tính theo số tuổi, ông ta không nhỏ hơn Lý Đông Dã bao nhiêu.

Thấy người này xuất hiện, sắc mặt Lê Văn Vân bất giác hơi sầm lại, chuyện này có hơi khác so với thông tin anh nhận được!
"Phải một chọi ba ư?" Lê Văn Vân thở dài một hơi, trên thực tế, lúc anh đến đây cũng nghĩ đến khả năng này, cũng chuẩn bị tâm lí hết cả.

Hoàng Thi Kỳ thở mạnh: "Tôi! có thể đương đầu với hai tên, nhưng không biết được bao lâu!"
"Hai người ư?" Lục Khiêm cười như không cười nhìn Hoàng Thi Kỳ nói: "Em gái, cô đề cao mình hơi quá rồi đó!"
"Bùi Nghênh Tùng, cô nhóc này có lẽ vừa lên siêu cấp thôi, giao cho ông không thành vấn đề chứ?" Ellen Hibbert hỏi.

Bùi Nghênh Tùng giật khoé miệng, nhưng vẫn cắn răng, ông ta móc ra một viên dược màu đỏ, nhét vào miệng mình, sau đó Lê Văn Vân cảm nhận được khí tức của ông ta đang tăng lên không ngừng, thậm chí là đạt đến mức siêu cấp.

Ông ta là một tên nguỵ siêu cấp, có thể dựa vào thuốc đặc chế của Hồng Nguyệt mà nâng cao mức độ của bản thân tạm thời, nhưng khoảng thời gian này chỉ có nửa tiếng mà thôi.

"Nhiều nhất là nửa tiếng thôi!" Bùi Nghênh Tùng nói.

"Nửa tiếng, bốn người chúng tôi giải quyết Lê Văn Vân cũng đủ rồi.


" Ellen Hibbert liếm liếm môi: "Trừ phi cậu ta là Trác Nhất Minh hoặc Hodges!"
Lê Văn Vân đứng đó, anh thở thật chậm.

Sau đó tay phải đặt lên lưng, đao Vô Danh cũng chầm chậm được rút ra!
"Thực tế tôi bây giờ cũng không biết tôi mạnh đến mức nào.

", Lê Văn Vân vừa rút đao vừa nói: "Vừa hay, có thể lấy các người ra làm thử nghiệm!"
Nói xong, anh rút đao, chỉ về phía trước, tiếp tục nói: "Vì vạn vật đang còn hô hấp ngoài kia!"
"Chiến!"
Bên cạnh, Hoàng Thi Kỳ cũng rút đao Lam Tinh ra, đồng thời cũng niệm khẩu hiệu theo Lê Văn Vân: "Kiếm chỉ tới đâu tim ta ở đó!"
Dù cho họ đã rời khỏi Người Gác Đêm, nhưng giờ phút này, họ vẫn không nhịn được mà thốt ra câu này.

"Chiến không lùi bước!"
Khắc tiếp theo, hai người hét to một tiếng, một tiếng này như là một tín hiệu, 2 đánh 5, hai người đều không chọn lùi bước, mà trực tiếp bay lên phía trước!
"Đối thủ của cô là tôi!" Bùi Nghênh Tùng rút hai cây dao găm ra, khí thế dồn về phía Hoàng Thi Kỳ, mà bốn người còn lại trực tiếp bay về phía Lê Văn Vân.

!
Ở trên sân thượng không xa, đám người Hodges đang ngồi đó, lúc này bao gồm Minh Sùng, đều đứng dậy, họ đều cầm kính viễn vọng để xem chiến trường ở nơi xa.

"Đám người này! chẳng vui gì cả, tôi còn tưởng sẽ đánh nhau kịch liệt lắm chứ!", Doãn Nhu đột nhiên nói.

Họ đang quan sát chiến trường siêu cấp bên dưới, kết quả họ phát hiện, chiến trường bị mở rộng ra một khoảng rất lớn, đang tản dần ra cả khu phía Bắc, nhưng người ra tay mạnh lại rất ít, đại đa số vẫn đang xung đột nhẹ!
Người của thành phố này đại đa số đều suy nghĩ làm thế nào để sống tiếp, những người ở đây đều là những kẻ lão làng cả!
Họ đều rất rõ điều quyết định thắng bại cuộc chiến này chính là chiến đấu giữa siêu cấp với nhau, họ, chỉ là một mồi lửa nhỏ!
Vậy nên có không ít kẻ đều không hề có ôm theo quyết tâm tới chết mà đánh, đương nhiên, chết người là điều không thể thiếu, ví dụ như Cố Bạch và Trần Tiêu!
Hai người ở trận chiến siêu cấp này không khác gì hai vị sát thần.

Hodges liếm môi rồi nói: "Chà, thú vị đấy!"
"60 độ phía đông bắc!", Hodges nói: "Chiến đấu giữa siêu cấp Lê Văn Vân dường như đã bị đánh úp, đến tôi cũng không biết chiến thần đời trước của Hồng Nguyệt lại cư ngụ ở thành phố này.

"
Doãn Nhu vội vàng nhìn sang, sắc mặt bà ta hơi thay đổi!
"Một đánh bốn!" Doãn Như mặt biến sắc, đồng thời trong lòng cũng do dự có nên sang giúp không.


"Không phải bà cảm thấy cậu ta có thể thắng sao?", Hodges lạnh nhạt nói: "Không phải tôi tự hạ thấp mình, nếu tôi phải đối mặt với bốn người này, tôi cũng thua không chừng!"
Ông ta vừa nói xong, đột nhiên phát hiện kính viễn vọng trong tay mình đã bị giật mất, ông ta vừa quay đầu nhìn, phát hiện một ông lão đeo kính râm không biết xuất hiện bên cạnh ông ta lúc nào, giật lấy kính viễn vọng của ông ta, nhìn theo hướng Hodges nói, vừa nhìn vừa mắng: "Mẹ bà nó chứ, chém gió vẫn là mày nhất, cũng không biết là ai, năm năm trước chẳng dám hó hé gì trong lúc máy bay Trác Nhất Ô xoay vòng trên trời!"
Hodges cũng không giận, nhìn ông lão đeo kính râm một cách quái lạ: "Lão già, lão đến rồi đấy à!"
Đúng vậy, người đã đến và đang quan sát Lê Văn Vân chính là lão già bịp bợm kia! Triệu Chỉ Nhu cũng đứng kế bên ông ta, cô ta thúc giục: "Ông nội, cho con xem với!"
"Bốn người đánh một người thật.

" Lão già mắng một câu: "Đúng là vô liêm sỉ!"
Ông ta vừa nói xong, Triệu Chỉ Nhu đã giật mất kính viễn vọng trong tay ông ta!
Lão già nhìn Minh Sùng, cười nhẹ: "Cậu Minh, trông con bé hộ tôi!"
Minh Sùng không nói gì, chỉ gật nhẹ đầu!
Lão già xoay người, đi xuống dưới.

Hodges cau mày: "Ông tính đi đâu?"
"Đó là cháu rể của tôi, mẹ nhà nó, đám này chơi xấu, đột nhiên có thêm người, tôi cũng phải tham dự vào chứ, lâu lắm chưa giãn gân cốt rồi.

", Lão già nói, vươn vai một chút.

Mặt Hodges hơi biến sắc, nhìn Minh Sùng ở kế bên, thấy Minh Sùng không ngăn cản, ông ta cũng không nói gì.

!
Cùng lúc, phía bên kia Trương Vãn Hà nhìn quanh bốn phía, một khoảnh khắc nào đó sắc mặt cô ấy khẽ biến: "Tìm thấy rồi!"
Nhưng ngữ khí của cô ấy cũng trở nên khá là nghiêm trọng.

"Sao thế?" Phạm Nhược Tuyết trật một nhịp tim.


"Lê Văn Vân! đang bị bốn tên siêu cấp vây đánh!" Trương Vãn Hà nói.

"Gì cơ!" Phạm Nhược Tuyết biến sắc.

Lý Thu giật kính viễn vọng trong tay Trương Vãn Hà qua, anh ta nhanh chóng tìm kiếm, nhìn thấy Lê Văn Vân trong kính viễn vọng, anh ta xác định vị trí rồi lập tức bắt đầu tìm quanh.

"Đi theo tôi!" Tiếp theo sau, anh ta hất cổ tay một cái, cây súng bắn tỉa đã được vác gọn trên lưng, nhanh chóng xông về phía cầu thang!
Anh ta phải nhanh chóng tìm một chỗ để bắn, bất kể là có giết được siêu cấp không, ít nhất cũng có tác dụng làm xáo nhiễu nhất định, giúp Lê Văn Vân giảm bớt áp lực.

Phạm Nhược Tuyết và Trương Vãn Hà vội vã đi theo.

!
Lâm Khả Hân cũng chú ý thấy cảnh này, hai cô gái nhất thời sợ xanh mặt.

"Một đánh bốn ư!" Lâm Chí Viễn cũng nín thở theo: "Không hổ là thiếu niên thiên tài khí phách của năm năm trước!"
Lần này, Chu Linh Linh và cả Lâm Khả Hân đều không cầu xin bố mình đi giúp đỡ nữa, bởi vì chiến đấu ở mức đó thì bố họ cũng không thể tham gia!
"Phải thắng đấy!" Hai cô gái khẽ nói.

.


Bình luận

Truyện đang đọc