CHIẾN LANG Ở RỂ



Lâm Khả Hân đứng ở bên cạnh, cô ta bĩu môi nói: "Ba, đợi lát nữa nếu bọn họ đánh không lại, ba nhất định phải ra tay bảo vệ tính mạng bọn họ đó!"
Người đàn ông trung niên ngồi bên cạnh cô ta, khóe miệng ngậm ý cười hỏi: "Chậc chậc, thế nào? Bên trong đó có tên nhóc nào con thích sao?"
"Thích cái khỉ gió!" Lâm Khả Hân nói: "Chỉ là bọn họ đều là bạn bè con quen trong lúc vô tình thôi, con cực kỳ thích bọn họ, tóm lại ba à, đợi lát nữa nếu bọn họ thua, ba nhất định phải ra tay, giúp con bảo vệ tính mạng của bọn họ đó!"
"Biết rồi biết rồi!" Người đàn ông trung niên thở dài một hơi nói: "Những nơi khiêu chiến như thế này, thật sự chẳng thú vị gì, cơ mà sáu tên đối phó hơn trăm người, trái lại cũng có chút thú vị!"
...
Phía dưới, người bên đối phương càng ngày càng đến gần, chưa đi được bao lâu, người của đôi bên đã dừng tại nơi cách nhau khoảng ba mươi mét, đứng ở đằng trước, là một người đàn ông trung niên hói đầu, trong tay ông ta chống một cây đao, nhìn đám người Lê Văn Vân từ trên xuống dưới một lượt, sau đó nói: "Chỉ có sáu người?"
Lê Văn Vân mỉm cười, vừa định nói chuyện, đúng lúc này, Đao Ba cảm thấy mình là lão đại, cho nên anh ta cắn răng đứng dậy nói: "Sáu người thì làm sao? Đối phó với đám người các ông, chỉ vậy là đủ rồi."
"Đao Ba..." Phác Đông Quân nhìn Đao Ba nói: "Tôi từng nghe nói, mỗi ngày cậu đều lêu lổng ở khu dân nghèo này, muốn thành lập tổ chức gì đó, trước kia tôi còn không nhớ rõ, hiện tại tôi nhớ ra có phải nó tên là Minh Giáo đúng không!"
Anh ta tiến lên một bước, cười như không cười nhìn Đao Ba!
Đao Ba cười khẩy nói: "Đúng vậy, minh trong ‘bình minh’ đó!"
"Thôi quên đi, tôi còn tưởng là thế lực khó lường gì mới nổi lên, kết quả con mẹ nó lại là mấy tên vô dụng." Ông ta có chút mất kiên nhẫn khoát tay nói: "Như vầy đi, Đao Ba, cậu quỳ xuống dập đầu mấy cái với tôi, sau đó tặng ba người phụ nữ kia cho tôi, khiến ông đây sảng khoái thì chuyện này coi như thôi, cậu còn có thể giữ lại được một cái mạng."
"Con bé đeo khẩu trang kia, dáng người không tồi đâu." Lúc này, một người trung niên đứng bên cạnh Phác Đông Quân cười nói.
Đứng cùng hàng với Phác Đông Quân, tổng cộng có bốn người, hiển nhiên chính là những người Phác Đông Quân mời đi theo hỗ trợ.
Trong đó ánh mắt của vài người đều đảo qua đảo lại trên người Phạm Nhược Tuyết, chuyện này khiến ánh mắt Phạm Nhược Tuyết bắt đầu trở nên buốt lạnh.
"Thế thì có thể ra tay rồi!" Cố Bạch đứng sau Đao Ba, bỗng nhiên mở miệng nói.
Đao Ba gật đầu nói: "Qua bảy giờ là có thể ra tay, thẳng cho đến bằng giờ này ba ngày sau, bọn họ thủ, chúng ta công mới thôi, có điều tình huống hiện tại thì ai thủ ai công cũng chẳng sao cả."
"Có thể xuống tay là được." Người ăn mặc rách rưới như kẻ lang thang vẫn không nói gì kia, bỗng nhiên mở miệng, sau đó lại cầm chai rượu rót vào miệng một ngụm.

Chỉ trong chớp mắt sau đó, anh ta đột nhiên ném chai rượu ra ngoài!
"Coong!"
"Coong!"
Trên thân anh ta đột nhiên bộc phát ra một luồng khí thế.
"Đỉnh cấp!"
Bên phía đối phương, sắc mặt Phác Đông Quân bỗng thay đổi.
"Giao cho tôi!" Mười nói chuyện bên cạnh hắn ông ta cười khẩy một tiếng, sau đó rút đao lao thẳng vào kẻ lang thang kia.
Mà Lê Văn Vân đứng sau, đôi lông mày hơi nhíu lại.
"Người này...!Chỉ sợ không kém cạnh đâu!" Phạm Nhược Tuyết nói.
"Đó là đương nhiên!" Lúc này, Đao Ba nói: "Đây là lão đại của tôi đó, đại khái vào mười năm trước, người ta cũng đã tiến vào tốp mười người gác đêm rồi..."
Lê Văn Vân sửng sốt một hồi.
Lúc này, Đao Ba đột nhiên rút đao, hét lớn một tiếng: "Vì toàn bộ những người đang sống tại đây!"
"Hở?" Sắc mặt Lê Văn Vân hơi đổi, anh không nghĩ tới Đao Ba này, lại gào lên một câu như vậy.

Đối mặt với đối phương nhiều người như thế, anh ta hoàn toàn không sợ, bay thẳng đến phía trước vung cây trường đao, xông tới!
Khoảng cách ba mươi mét, đối với một cao thủ đỉnh cấp mà nói, chỉ là chuyện trong chớp mắt, tên mở miệng đùa giỡn Phạm Nhược Tuyết bên đối phương nháy mắt đã đến gần kẻ lang thang!
"Vút!"

Ngay trong chớp mắt ấy, bỗng nhiên một tiếng xé gió cùng tiếng kêu rên vang lên, tên cao thủ đỉnh cấp cái nhằm vào kẻ lang thang, cả người ông ta đột nhiên bay ngược về sau!
"Chuyện này… tình huống gì vậy?" Phác Đông Quân lạnh cả sống lưng, ông ta tập trung nhìn lại mới phát hiện trên trán người kia, có một lỗ máu, ông ta chấn động nhìn về phía Đao Ba đang xông tới!
"Chân khí ngoại phóng? Lại một đỉnh cấp? Hơn nữa còn giết chết chỉ trong một giây? Cái tên Đao Ba này lợi hại thế sao?” Ông ta ngây ngẩn cả người!
Người kia đương nhiên không phải Đao Ba giết, Đao Ba vung một đao, chỉ là tiếp thêm can đảm cho mình thôi.
Người kia chết, đương nhiên là do bị Lý Thu đứng ở trên cao bắn tỉa.
Bia di động, nổ tung đầu, đạn đặc chế, một súng đi, một đỉnh cấp chết!
Kẻ lang thang thoáng dừng trong tích tắc, đôi mắt anh ta hơi nghiêng nghiêng nhìn thoáng qua một phía khác, sau đó cũng không dừng lại nữa, song đao trong tay, lao vào trong đám người.
Chỉ trong một chốc, người ngã ngựa đổ.

Nhưng rất nhanh, lại có hai tên đỉnh cấp vọt về phía anh ta.

Ngăn cản anh ta!
Cộng thêm một đám người xung quanh phối hợp trợ giúp, kẻ lang thang nhanh chóng rơi vào tình thế bị động.
Phác Đông Quân gào lớn: "Đối phương chỉ có một cao thủ đỉnh cấp, chém chết cho tôi, bao vây toàn bộ bọn họ, con bà nó, cướp địa bàn của bố mày, đừng hòng tên nào mong được sống!"
Lê Văn Vân chớp mắt nói: "Người này, có chút chuyện xưa, đừng để ông ta chết!"
"Được rồi!" Cố Bạch nhếch miệng nói: "Chúng ta cũng không thể lạc hậu được!"

"Coong!"
"Coong!"
Lại hai tiếng rút đao vang lên, đồng thời, chân khí hùng hậu cùng bộc phát ra từ trên người Cố Bạch và Trương Vãn Hà.
Trường đao chỉ về phía trước, hai người yên lặng nói: "Vì tất cả những người đang sống ở đây!"
"Đỉnh cấp!"
"Lại là hai tên đỉnh cấp!"
Phác Đông Quân cảm nhận được luồng khí thế ấy, đầu óc ông ta như muốn nổ tung!
Lúc này, đã có ba tên đỉnh cấp ra tay, mà Lê Văn Vân và Phạm Nhược Tuyết, hãy còn đứng tại chỗ, hoàn toàn không có ý định ra tay, trên trán ông ta, bắt đầu toát mồ hôi lạnh!
Lại thêm một tên Đao Ba còn chưa xác định, trong lòng ông ta có chút giật mình, nhóm người này, sẽ không phải sáu tên đều là đỉnh cấp chứ!
Ông ta lập tức cắn chặt răng, rủa thầm trong lòng: "Con bà nó, sáu tên đỉnh cấp thì đã sao, bọn chúng chỉ có sáu người, dù là đỉnh cấp thì cũng phải quỳ ở chỗ này cho ông!"
"Chúng ta đi ngăn cản bọn họ! Mỗi người một tên! Những người khác giải quyết kẻ lang thang, mọi người chạn hai tên kia!" Phác Đông Quân gào to, đồng thời một cao thủ đỉnh cấp khác vung đao vọt về phía Cố Bạch bên này!
Đao Ba cũng không nhìn thấy khí thế bùng nổ trên người Cố Bạch, lúc này quá hỗn loạn, một mình anh ta ngăn cản ba cao thủ đỉnh cấp, bị đánh cho liên tiếp lui về phía sau!
Nhưng lúc nhìn thấy có cao thủ đỉnh cấp vác đao nhằm vào Cố Bạch, anh ta vẫn ra sức bức lui, đồng thời hét lớn một tiếng: "Muốn đánh người anh em của ông, vậy thì phải bước qua xác của ông đã!"
Anh ta giơ đao nhằm vào cao thủ đỉnh cấp kia!
"Phụt!"
"Vút!"
Ngay sau đó, một tiếng xé gió lại vang lên.
Cao thủ nhằm về phía Cố Bạch, cả người bay lên trời, sau đó ngã vật trên đất.

Trên trán, xuất hiện thêm một lỗ máu, máu tươi không ngừng chảy ra.

Ba tên đang tấn công Đao Ba nhất thời ngu người, bọn họ chỉ nhìn thấy Đao Ba giơ đao, sau đó...!Người kia cứ thế mà chết tươi.
Đã hai tên cao thủ đỉnh cấp, vô duyên vô cớ mà chết như vậy.
Bọn họ giật mình nhìn Đao Ba!
"Người này...!Là tên cao thủ giả heo xơi tái cọp già hay gì?" Trong lòng bọn họ giật mình.1
Đám người Phác Đông Quân hoang mang, ông ta cũng chấn động nhìn Đao Ba.

Trong lúc bất chợt ông ta chỉ cảm thấy tóc gáy dựng đứng, liên tục hai cao thủ đỉnh cấp bị giết chết trong vòng một nốt nhạc rồi.
"Người này...!Chẳng lẽ là siêu cấp?" Sống lưng Phác Đông Quân lạnh toát.
"Ông đang nhìn chỗ nào đó!" Ngay sau đó, giọng Cố Bạch vang lên bên tai ông ta!
Phác Đông Quân biến sắc, giây tiếp theo, một luồng chân khí cuồng bạo đánh thẳng vào ông ta.
"Keng!"
Ông ta theo bản năng giơ đao muốn chặn, nhưng lúc này, ông ta chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh cường đại từ thanh đao truyền đến tay ông ta, tay phải ông ta cầm đao, nơi giữa ngón cái và ngón trỏ bị rách toạc chỉ trong khoảnh khắc, đau đớn kịch liệt, khiến thanh đao trong tay ông ta trực tiếp rơi xuống.
"Làm sao có thể mạnh như vậy!" Phác Đông Quân cảm thấy giật mình.
Trong nháy mắt ấy Trương Vãn Hà đã lao đến trước mặt kẻ lang thang, cô ấy giúp người này cản một người.
Kẻ lang thang nhìn cô ấy một cái, không nói gì thêm!
Đồng thời, lúc này những người tham chiến đều khiếp sợ.
Đám người Lâm Khả Hân đang ở trên lầu, người đàn ông trung niên kia cau mày nhìn một màn này, sau đó khóe miệng nhếch lên mỉm cười nói: "Hình như không cần ba ra tay thì phải."
Lâm Khả Hân và Chu Linh Linh sững sờ nhìn tất cả, Chu Linh Linh cắn răng nói: "Tên kia hãy còn đang lười biếng, vốn chưa hề ra tay!"
Hai người lại nhìn về phía Lê Văn Vân bên kia, quả nhiên, Lê Văn Vân đứng ở bên cạnh Phạm Nhược Tuyết, không biết lấy đâu ra một que kem, vừa nói gì đó với Phạm Nhược Tuyết, vừa gặm kem que!.


Bình luận

Truyện đang đọc