CHIẾN LANG Ở RỂ



"Anh cũng xứng được sủa trước mặt tôi sao!" Lê Văn Vân mỉm cười, nhìn Trịnh Hòa, thản nhiên mở miệng, đối chọi gay gắt!
Trong thoáng chốc, toàn bộ bên trong công xưởng đột nhiên yên tĩnh lại, tất cả mọi người nhìn về phía Lê Văn Vân, biểu cảm của phần lớn người đều hơi dại ra!
Đặc biệt là những người trước kia không quen biết Lê Văn Vân, bọn họ hoàn toàn ngây ngẩn cả người.

Đây là khu vực tư nhân của Trịnh Hòa, những cô gái này thường xuyên được gọi đến chơi, gọi là chơi nhưng chỉ cùng uống rượu với mấy công tử này mà thôi, đương nhiên bao gồm cả ngủ!
Các cô có thể kiếm được tiền boa cực kỳ hậu hĩnh từ việc đó.

Đến đây nhiều lần như vậy, bọn họ đã biết rất nhiều người bị Trịnh Hòa dẫn vào trong bãi, nhẹ thì rời đi với mặt mày xưng phù, nặng một chút thì sẽ vào nằm trong bệnh viện hơn mấy tháng.

Thế nhưng cho dù là ai, đã đi vào trong công xưởng này, đều khúm na khúm núm khi đối mặt với Trịnh Hòa.

Lê Văn Vân là người đầu tiên dám to tiếng với Trịnh Hòa ở đây.

Sau sự kinh ngạc ngắn ngủi, một người cầm gậy bóng chày lại gần, nói: "Thằng nhãi, con mẹ nó, mày vừa nói cái gì? Mày có tin bố mày giết chết mày không!"
Lê Văn Vân nhướn lông mày lên, nhìn thoáng qua anh ta, chỉ tay vào đầu của mình, nói: "Tới, đập vào đây này, không đập được thì anh là cháu trai của tôi!"
Trên mặt người kia đầy tức giận, cầm gậy bóng chày đi tới, lớn tiếng nói: "Con mẹ nó, mày cho rằng tao không dám à?"
Hiển nhiên, bình thường anh ta đã làm loại chuyện thế này không ít lần.

"Dừng tay! Thú vị đấy, thú vị đấy." Trịnh Hòa vỗ tay, đứng lên nói: "Ở Giang Thành, mày là người đầu tiên dám nói chuyện với tao như vậy."
Lê Văn Vân mỉm cười với anh ta: "Cho nên?"
"Người không biết rõ còn tưởng mày là con của nhà giàu có quyền thế nào đó." Trịnh Hòa nói, bước một bước đứng lên cái bàn bày đầy rượu đằng trước, anh ta nâng một cái ly lên, cầm một chai rượu, vừa rót rượu vừa đi tới chỗ Lê Văn Vân.


"Nhưng trên thực tế, mày chỉ là một con chó bốc vác ở công trường." Trong lúc nói chuyện, anh ta đã tới trước mặt Lê Văn Vân, cầm bình rượu nói: "Một con chó như mày, ông đây giết chết mày thì không ai thèm giải oan cho mày.

Tại sao mày dám ngông cuồng trước mặt tao!"
Nói xong, mặt của anh ta đột nhiên trở nên dữ tợn, ly rượu trong tay trái hất thẳng lên người Lê Văn Vân.

Đồng thời, chai rượu dày cộp trong tay phải kia bỗng nhiên vung tới đầu của Lê Văn Vân.

Khóe miệng Lê Văn Vân lộ ra một tia khinh thường, thân thể anh hơi nghiêng đi, trong khi né tránh rượu, hai tay bất thình lình giơ ra.

Gần như trong một chớp mắt, Trịnh Hòa phát hiện ly rượu và chai rượu trong hai tay đã rời khỏi mình!
Mà cơ thể Lê Văn Vân đột nhiên xoay tròn một vòng, ly rượu trên không trung chuẩn xác đỡ hết rượu đang rơi, vung múa trên cao cùng tay phải.

"Choang!"
Trong nháy mắt kế tiếp, chai rượu rơi xuống đầu của Trịnh Hòa.

"Rào rào!"
Chai rượu vừa dày vừa nặng vỡ vụn ra trong nháy mắt, Trịnh Hòa chỉ cảm thyaays đầu óc choáng váng một trận, anh ta còn chưa kịp phản ứng lại, Lê Văn Vân hất mảnh vỡ ra, ấn thẳng bàn tay lên đầu Trịnh Hòa.

"Rầm!"
Anh ấn cái đầu xuống, đập đầu của Trịnh Hòa xuống bàn trà.


Đồng thời, tay trái của anh lắc lư chén rượu, hơi nâng lên, nhấp một ngụm rồi nói: "Rượu ngon, không thể lãng phí."
Đúng vậy, rượu bị hất ra đã được anh đỡ hết toàn bộ, không rơi một giọt, gồm cả việc chai rượu đập xuống Trịnh Hòa và giẫm Trịnh Hòa xuống mặt bàn, hoàn toàn lưu loát liền mạch!
Tất cả mọi người đều thừ người ra.

Hành động Lê Văn Vân vừa làm hoàn toàn vượt khỏi sức tưởng tượng của bọn họ, bọn họ tuyệt nhiên không biết Lê Văn Vân đã làm được mọi việc ấy như thế nào.

"Ba năm nay mất đi trí nhớ khiến tính cách của tôi tốt hơn nhiều." Trong khi đó, trong lòng Lê Văn Vân thở dài một hơi, nói: "Vậy mà sức lực không còn như trước, nếu như vào ba năm trước, chắc hẳn người này đã phải nằm trong bệnh viện."
Mọi người vẫn đờ đẫn như cũ, thậm chí bọn họ còn không kịp nói câu nào.

Mãi đến khi trên đầu Trịnh Hòa bắt đầu chảy ra máu, máu chảy đầy mặt, lan ra mặt bàn.

Kèm theo tiếng nghẹn ngào đau khổ của Trịnh Hòa, khi ấy mới khiến những người xung quanh kia lấy lại tinh thần.

"A!"
Nhìn máu tươi chảy ra, cô gái kia bắt đầu thét chói tai.

Vưu Tường thì hơi híp mắt lại, nhìn Lê Văn Vân, khóe miệng lộ ra một nụ cười nghiền ngẫm.

Ở bên cạnh, có người hét lớn lên: "Thằng nhãi, con mẹ nó, mày mau thả ra, tao thấy mày không muốn sống sót rời khỏi đây rồi!"
Trong lúc nói chuyện, một người giơ gậy bóng chày định xông tới.


Lê Văn Vân cười phì một tiếng, chân phải đang đạp trên mặt của Trịnh Hòa hơi dùng sức!
"A!" Tiếng kêu thảm thiết của Trịnh Hòa lại tiếp tục vang to.

Người trước mặt đang vọt tới kia không dám xông lên nữa.

Khóe miệng Lê Văn Vân lộ ra một nụ cười khinh thường, sau đó cúi đầu nhìn Trịnh Hòa nói: "Ôi chao, thành vết thương rồi, để tôi sát trùng cho anh!"
"Mày định làm gì, dừng tay!" Một người của Trịnh Hòa hoảng sợ kêu lên.

Thế nhưng hiển nhiên Lê Văn Vân không thèm để ý tới lời nói của anh ta, rượu trong ly rượu của anh từ từ rót xuống, rơi xuống đầu của Trịnh Hòa.

Vết thương gặp phải cồn, đau đớn kịch liệt khiến cho Trịnh Hòa suýt chút nữa đã hôn mê bất tỉnh.

"A! A! A!"
Anh ta hét to thảm thiết.

Ở bên cạnh, tất cả mọi người đều sợ hãi.

Nhất là Cao Phái và Trần Nghị!
Hai người đều không kìm được mà lùi về ghế sofa đằng sau một bước, thân thể run rẩy.

Quá tàn nhẫn!
Lê Văn Vân quá tàn nhẫn!
Trước kia bọn họ vẫn luôn xem thường Lê Văn Vân, Lê Văn Vân không có gia thế, có thể mặc cho bọn họ trêu đùa!
Nhưng bây giờ nhìn lại, vua cũng thua thằng liều, Lê Văn Vân độc ác đến không cần sống nữa, làm cho lòng của bọn họ đều run rẩy.


Nếu như trước kia Lê Văn Vân đối xử với bọn họ như vậy, hẳn là rất đau khổ!
Hơn hai mươi người, trong chớp nhoáng này lại không có bất cứ người nào dám bước lên.

Vưu Tường vẫn híp mắt lại, trong tất cả mọi người, anh ta coi như là một người bình tĩnh, hai chân vắt chéo, khóe miệng khẽ cười, trong lòng nghĩ: "Tàn nhẫn thì tàn nhẫn, nhưng đúng thế thì sao chứ? Hiện tại chỉ là một công nhân mà thôi, có rất nhiều phương pháp để đùa chết mày, Trịnh Hòa đúng là rõ ngu!"
Lê Văn Vân không biết ý nghĩ trong lòng của anh ta, anh cũng không quan tâm anh ta nghĩ gì, lúc này anh cúi đầu nhìn Trịnh Hòa, bình tĩnh nói: "Chà, hôm qua tôi đã giải thích cho anh rồi, tôi và Đỗ Tịch Tịch không có quan hệ gì, anh lại nhất quyết không nghe, hôm nay gọi tôi tới đây, ban đầu tôi dự định giải thích rõ ràng với anh, kết quả anh lại gọi nhiều người thế này định động tay với tôi, nhìn đám anh em này của anh xem, ai cũng sợ hãi, ngay cả một người trong bọn họ cũng không dám lên!"
Khóe miệng những người bên cạnh giật vài cái!
"Lê Văn Vân, mày biết tao là ai không, mày thật sự không muốn sống nữa..." Trịnh Hòa cắn hàm răng, chịu đựng đau đớn nói.

"Vì vậy anh vẫn định trả thù tôi à?" Lê Văn Vân cười híp mắt nhìn anh ta, nói: "Lần này xem như là một bài học, con người của tôi ấy mà, không sợ chuyện rắc rối, cũng không lo chuyện phiền phức tìm đến cửa, nếu như sau này anh nhất quyết phải đến quấy rầy tôi, hoan nghênh đến chơi, đúng lúc để tôi hoạt động một chút, nếu không ngây người mãi cũng rất nhàm chán!
Nói xong, anh nhìn thoáng qua Vưu Tường!
Vưu Tường cũng nhìn về phía nhìn về anh, mang theo ý giễu cợt.

Lê Văn Vân từ từ bỏ chân xuống, sau đó khẽ nhún vai, nói: "Hoạt động một chút, thoải mái hơn rồi, nếu đã nói chuyện xong thì tôi đi đây, phải rồi, nhắc nhở một chút, chờ lát nữa khi tôi đi ra ngoài mà có ai muốn động tay với tôi, tôi cam đoan người đó sẽ thảm hại hơn cả Trịnh Hòa!"
Nói xong, anh nghênh ngang đi ra khỏi công xưởng.

"Thằng nhãi, con mẹ nó, mày muốn sống sót rời đi sao?" Có người quát to một câu.

Điều khiến anh kinh ngạc là không ngờ không ai dám thừa nhận!
Trong lòng Lê Văn Vân tức cười, những người này thường xuyên ức hiếp người khác thành quen, gặp phải người ác độc một chút là bọn họ liền sợ.

Lê Văn Vân khẽ cười một tiếng, sau đó ánh mắt liếc đến Cao Phái và Trần Nghị ở bên cạnh!
Hai người thấy ánh mắt này, sắc mặt hoàn toàn thay đổi, mồ hôi lạnh lập tức chảy xuống..


Bình luận

Truyện đang đọc