CHIẾN LANG Ở RỂ



Sau khi Lê Văn Vân đến Yến Kinh, anh liền gọi xe trở về nhà.

Mở cửa ra, ba cô gái đều ngồi trên ghế sô pha, thấy Lê Văn Vân trở về nguyên vẹn, bọn họ không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Phạm Nhược Tuyết đứng lên, đi đến trước mặt Lê Văn Vân nói: “Đến phòng phẫu thuật!”
“Tôi không sao!” Lê Văn Vân nói.

“Bảo anh qua đây thì cứ qua đây!” Phạm Nhược Tuyết nhàn nhạt nói.

Lê Văn Vân yên lặng.

Phạm Nhược Tuyết vẫn y hệt như lúc trước, bình thường còn tốt, một khi cô thực hiện nhiệm vụ lớn, gặp phải một vài người nguy hiểm, bất kể là có bị thương hay không, cô đều sẽ làm kiểm tra toàn thân cho người đó.

Lê Văn Vân cười khổ một tiếng, chỉ đành theo Phạm Nhược Tuyết đi vào trong phòng phẫu thuật.

Phạm Nhược Tuyết đeo khẩu trang vào, mang găng tay, thay áo blouse, xoay người nhìn Lê Văn Vân đang ngồi bên kia, nhíu mày nói: “Anh ngây người ra đó làm gì? Còn chưa cởi?”
Lúc trước thì Lê Văn Vân đã rất quen rồi, nhưng dù sao ba năm trở lại đây, Phạm Nhược Tuyết cũng không có kiểm tra kĩ càng cho anh.

Ngược lại anh có chút ngại!
Nhìn mặt Phạm Nhược Tuyết, anh không còn sự lựa chọn nào khác, chỉ có thể làm theo yêu cầu của cô.

Phạm Nhược Tuyết bước đến trước mặt anh, trong ánh mắt cô có vẻ không dao động quá nhiều, chuyên tâm kiểm tra cơ thể cho Lê Văn Vân.

Qua một lát, cô dường như cảm giác được điều gì đó, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt Lê Văn Vân nói: “Anh kiềm chế một chút đi!”
Lê Văn Vân cực kì ngại ngùng, vội vàng che lại.


Sau khi kiểm tra xong, Phạm Nhược Tuyết mặt không biểu cảm tháo khẩu trang xuống nói: “Anh có phải ăn gì rồi không? Tôi cảm thấy nguyên khí của anh có gì đó bất thường.”
“Ra ngoài rồi nói.” Lê Văn Vân đáp.

Hai người từ phòng phẫu thuật đi ra.

Hoàng Thi Kỳ cười như không cười nhìn Lê Văn Vân đang đỏ mặt nói: “Ồ, anh cũng biết đỏ mặt? Trước đây không phải anh đều quấn lấy bác sĩ Phạm làm kiểm tra sao?”
“Khụ khụ!” Lê Văn Vân ho khan một tiếng.

Lúc này vẻ mặt của Hoàng Thi Kỳ bỗng nhiên khẽ động: “Anh lại đột phá rồi?”
Nếu nói về thực lực, Hoàng Thi Kỳ thực lực cao hơn Phạm Nhược Tuyết, dù sao cô ta cũng xếp vị trí thứ hai.

Dưới tình huống không trực tiếp kiểm tra cho Lê Văn Vân, cô nhanh chóng cảm nhận được sự thay đổi của Lê Văn Vân.

Lê Văn Vân gật đầu: “Quả thật có chút đột phá, đây cũng chính là chuyện tôi muốn nói với mọi người.”
“Hả?” Mấy người đều nhìn sang anh.

“Trên thực tế, chúng ta không phải là luôn tò mò, tại sao Hồng Nguyệt luôn ra tay với những người giàu có sao?” Lê Văn Vân nói: “Mục đích của bọn chúng, e là trong tay của những người này có một loại xương cốt kì quái.”
“Xương cốt kì quái?” Hoàng Thi Kỳ ngạc nhiên nhìn Lê Văn Vân hỏi.

“Trong tay Đỗ Thương Bắc có một mảnh xương, lần này Bùi Nghênh Tùng xuống núi, Ảnh Tử đích thân ra tay bắt cóc Đỗ Tịch Tịch, lúc tôi qua đó cứu cô ta, mảnh xương đó bị tôi hấp thu, ba ngày sau đó, tôi cảm giác được mình đột phá rồi.” Lê Văn Vân thở ra nói.

Hoàng Thi Kỳ hơi kinh ngạc, Phạm Nhược Tuyết thở phào nhẹ nhõm nói: “Vậy việc này tôi phải báo cáo lên trên mới được.”
Lê Văn Vân ngược lại không từ chối, sau đó anh do dự nói: “Đúng rồi, còn một chuyện nữa phải nói với mọi người, đám người mà Hồng Nguyệt bắt cóc, chúng ta vẫn chưa biết bọn họ bị đưa đi đâu, hôm đó Bùi Nghênh Tùng để lộ ra một ít… người có khả năng bị đưa đến thành phố Bóng Tối rồi.


Hơn nữa kết cục có lẽ là không được tốt lắm!
Nét mặt Hoàng Thi Kỳ và Phạm Nhược Tuyết đều khẽ biến.

Thành phố Bóng Tối, bọn họ cũng từng đến rồi, nơi đó là thiên đường của người ở thế giới ngầm, tiến vào thì dễ ra mới khó, ban đầu bọn Lê Văn Vân tiến vào đó trước để thực hiện nhiệm vụ, lúc ra ngoài cũng là từ trong cửu tử nhất sinh đi ra.

Nơi đó, cũng là nơi Người Gác Đêm không thể nhúng tay vào được trên hành tinh này.

“Được, tôi cũng sẽ báo lên trên!” Phạm Nhược Tuyết thở ra một hơi.

Những lời này Lê Văn Vân không hề nói đến trong điện thoại, Phạm Nhược Tuyết cũng không trực tiếp gọi điện thoại báo lên trên, loại tin tức thế này, là loại tin tức mã hóa tối ưu.

“Bên này thế nào rồi?” Lê Văn Vân hỏi.

“Tạm thời không có động tĩnh gì.” Phạm Nhược Tuyết nói: “Bọn họ dường như hoàn toàn không có ý định ra tay.

Tôi cũng không biết là chuyện gì xảy ra, có điều tôi đoán là, quân đoàn trưởng chắc là biết chuyện xương cốt rồi, nếu không cũng sẽ không nói Vương Giai Kỳ rất quan trọng.”
Lê Văn Vân suy nghĩ.

Sau đó gật gật đầu: “Có khả năng đó!”
“Anh nghĩ ngơi cho thật tốt đi, ngày mai đi gặp Vương Giai Kỳ.” Phạm Nhược Tuyết nói đến đây, nghĩ tới điều gì đó nói: “Đúng rồi, lúc trước anh nói anh bại lộ rồi?”
Lê Văn Vân gật đầu nói: “Bùi Nghênh Tùng nhìn thấy tướng mạo tôi rồi.

Nhưng ông ta không có chụp ảnh, nếu ông ta không xuất hiện, hình dạng của tôi chắc cũng không có ai biết đâu.”
“Vậy thì tốt, như vậy còn có thể mượn quan hệ công việc đưa anh đến bên cạnh Vương Giai Kỳ để bảo vệ cô ta.” Phạm Nhược Tuyết nói: “Đi nghỉ ngơi đi.”

Lê Văn Vân gật đầu, tắm rửa đơn giản xong, anh nằm trên ghế sô pha, dần chìm vào giấc ngủ.

Yến Kinh, trong ngôi nhà của nhà họ Hoàng, lúc này trong nhà họ Hoàng có không ít nhân viên bảo vệ.

Là một người giàu nhất thế giới, đối với bảo vệ bên cạnh mình, người nhà họ Hoàng vẫn rất là xem trọng, ông Hoàng đang ngồi trên ghế sô pha xem tivi.

Hoàng Hân đang ngồi bên cạnh ông, cô ta nhìn thời gian nói: “Ông à, ông nên đi nghỉ ngơi rồi, cháu cũng nên về đi ngủ thôi!”
Thật ra Hoàng Tông Thực có rất nhiều con cháu.

Hoàng Gia Gia và Hoàng Hân chỉ là một trong số đó mà thôi, dù sao nhà họ Hoàng cũng được xem là gia tộc giàu có, chỉ là bình thường bọn họ khá khiêm tốn mà thôi.

Mà trong số đó, Hoàng Tông Thực thích nhất chính là Hoàng Hân.

Bình thường Hoàng Hân cũng sẽ thường xuyên đến thăm ông.

“Ông Hoàng, ông ra đây cho tôi!” Ngoài cửa, bỗng nhiên vang lên một giọng nói vô cùng tức giận.

Sau đó có một người chạy vào nói: “Thưa ông.

Ông Hầu Diệu Trần đến ạ.”
Sắc mặt Hoàng Tông Thực khẽ động nói: “Ông lão này đến đây làm gì? Vả lại nghe giọng điệu này hình như là đang rất tức giận đây.”
“Mời ông ấy vào!” Hoàng Tông Thực nói.

Rất nhanh, Hầu Diệu Trần đã bước vào trong phòng, ông ta lạnh lùng nhìn Hoàng Tông Thực một cái.

Sau đó ngồi xuống ghế sô pha nói: “Hoàng Tông Thực, bây giờ lá gan ông không tệ đấy, dám ra tay với người của tôi?”
Hoàng Tông Thực nâng mắt nhìn ông ta, nhàn nhạt nói: “Không hiểu ý ông là gì!”
“Hừ! Ông biết Lê Văn Vân chứ?” Hầu Diệu Trần bình tĩnh nói.


“Có biết, thế nào?” Hoàng Tông Thực nói.

“Ba ngày trước, cậu ta đến sòng bạc ngầm ở Yến Kinh, tranh giành với đồ đệ của tôi là Hứa Giang, lấy đi một thanh đao.” Hầu Diệu Trần cười lạnh.

“Lấy đi thì lấy đi thôi.” Hoàng Tông Thực khinh thường nói: “Muốn trách chỉ có thể trách ông quá nghèo.”
“Hừ!” Hầu Diệu Trần nhìn sang Hoàng Tông Thực nói: “Đúng.

Lấy đi rồi thì cứ lấy thôi, nhưng lúc ra ngoài, Hứa Giang bị đánh cho một trận, hôn mê suốt ba ngày mới tỉnh lại.”
Hoàng Tông Thực kinh ngạc.

Sau đó cực kì hứng khởi nói: “Có chuyện này sao? Tôi không biết.”
Hầu Diệu Trần cười lạnh: “Đừng vờ vịt nữa, giao Lê Văn Vân ra đây.

Để cậu ta xin lỗi đồ đệ của tôi đàng hoàng, đồng thời đền thanh đao đó nữa, sự việc xem như cho qua.”
Hoàng Tông Thực bật cười, ông ta nhìn Hầu Diệu Trần nói: “Chắc ông vẫn chưa biết, Hứa Giang xém chút nữa làm hỏng hết chuyện của tôi rồi.”
“Hả?” Hầu Diệu Trần nhíu mày.

Hoàng Tông Thực khinh thường nhìn Hầu Diệu Trần nói: “Hơn nữa, dù cho không có chuyện này, thế Hứa Giang bị đánh rồi, ông cũng không hỏi lí do cậu ta bị đánh, liền muốn đến đây hỏi tội? Nói một câu khó nghe, Hầu Diệu Trần, ông là cái thá gì mà chạy đến nhà họ Hoàng giễu võ giương oai? Tôi cho ông mặt mũi, đó không phải là muốn phá bỏ thể diện, Lê Văn Vân đó là vị hôn phu của Hoàng Hân, là đứa cháu rể tôi thích nhất, ông dám động đến một cọng lông của cậu ta.

Tôi đào xương cốt mười tám đời tổ tông của ông lên ông tin không?”
Hầu Diệu Trần ngây người, ông ta không ngờ Hoàng Tông Thực ấy vậy mà bảo vệ Lê Văn Vân.

Ông ta sáng suốt nhìn Hoàng Tông Thực, cười lạnh nói: “Đồ đệ của tôi tính tình thế nào ông hiểu rõ.

Ông đừng đặt cho cậu ta những tội danh không có căn cứ, nếu cậu ta muốn hại chết ông, ông đã sớm chết rồi, còn khỏe mạnh mà ngồi đây được sao? Ông không giao Lê Văn Vân ra đúng không! Được.

Chúng ta từ từ chơi!”
“Phục vụ đến cùng!” Hoàng Tông Thực giơ tay nói: “Tiễn khách!”.


Bình luận

Truyện đang đọc