CHIẾN LANG Ở RỂ


“Keng!”
“Keng!”
“Keng!”
Phía trên toàn bộ bến cảng, lúc này có cát đá bay loạn xạ, trận chiến giữa Lê Văn Vân và Hodges, Minh Sùng và ngài Mặc, chiến đấu từng nhóm với nhau!
Tại bến cảng, lúc này hàng trăm người đã chạy ra, họ đã rất bàng hoàng khi nhìn thấy những gì xảy ra trước mặt nhưng không một ai có năng lực nhúng tay vào.

Trước đó có một gã đỉnh cấp muốn đến giúp Hodges, nhưng khi đến gần chiến trường, đã bị làn sóng chân khí của trận chiến giữa Lê Văn Vân và Hodges giết chết ngay tức khắc.
Vị trí thứ hai trong Thiên Bảng, bán bộ viêm hủ!
Hai người này đã không thể so sánh với người thường được nữa.
“Lê Văn Vân, cậu đừng quá khích nữa!” Hodges không ngừng ho ra máu, tức giận gào lên.
“Tôi đã nói rồi, hôm nay ông sẽ phải chết!” Lê Văn Vân cười gằn: “Song đao lưu! Nhược Tuyết trảm!”
Anh rơi xuống như những giọt mưa đang rơi, từng đao từng đao chém xuống, tốc độ cực nhanh!
“A!” Toàn thân Hodges bê bết máu.
Mặc dù ông ta chỉ cư ngụ ở trong một góc, nhưng lại là vua một cõi của khu Tội Ác.
Ông ta có một vị trí rất cao và đã cai trị nơi này trong một trăm năm.

Ông ta chưa bao giờ cảm thấy thảm hại như vậy.
Nhìn Lê Văn Vân đang liên tục tấn công đến, đôi mắt ông ta bắt đầu đỏ vằn, sau đó tức giận gầm lên, lấy ra một viên thuốc bỏ vào miệng.

Ngay sau đó, quần áo của ông ta đột nhiên bung ra, để lộ cánh tay rắn chắc.

Trong nháy mắt, chân khí trên người ông ta cũng cuồn cuộn bay lên.
“Lê Văn Vân, là cậu ép tôi, hôm nay tôi sẽ cùng cậu đồng quy vu tận!” Hodges tức giận rống lên.
Lê Văn Vân nhướng mày!
Đây là điểm đặc biệt của Hồng Nguyệt, khi gần chết đều lồng lộn lên như vậy.
Lúc trước Bùi Nghênh Tùng có thể dựa vào viên thuốc để đạt tới siêu cấp, còn Hodges, lúc này cũng dựa vào viên thuốc, khí thế lại đột nhiên tăng lên rất nhiều!
Hơn nữa, so với viên thuốc của Bùi Nghênh Tùng nuốt trước đây, có vẻ như thứ mà Hodges nuốt còn cuồng bạo hơn.
Hai mắt ông ta đỏ ngầu, nhìn Lê Văn Vân nói: “Lê Văn Vân, nếu cậu muốn đuổi cùng giết tận thì hôm nay tôi sẽ khiến cậu chết tại đây! Tiếp chiêu!”
“Vù!”
Trong nháy mắt, ông ta đã đến trước mặt Lê Văn Vân, thanh trường kiếm hiệp sĩ trong tay đấm thẳng đến.
“Điệp lãng!”
Lê Văn Vân hét lớn, toàn thân bay lên trời, thanh đao trong tay bổ xuống.
“Ầm!”
Trong nháy mắt, khí thể của hai người đã lên tới đỉnh điểm, trong lúc đao kiếm va chạm, sóng khí kinh hoàng sinh ra một trận cuồng phong, ngài Mặc và Minh Sùng cách đó không xa cũng bị làn sóng khí này hất tung.
“Cái gì!” Minh Sùng kinh ngạc nhìn về hướng đó.
Ngài Mặc thở dài nói: “Hodges!”
Ông ta cũng có viên thuốc đó, nhưng ngài Mặc biết rõ, thật ra giữa ông ta và Hodges có một khoảng cách nhất định, Hodges có viên thuốc là có thể tiếp cận bán bộ viêm hủ, còn ông ta ăn viên thuốc đó, nhiều nhất cũng chỉ tiếp cận Hodges mà thôi!
Hơn nữa ông ta biết rất rõ tác dụng phụ của những viên thuốc này lớn đến mức nào, không giống như Bùi Nghênh Tùng, sau khi họ uống vào, chỉ có thể dẫn đến tử vong.
Cho nên ngài Mặc không dám uống, vì ông ta biết, uống có nghĩa là chết!
Ánh mắt ông ta lóe lên, nhìn về phía du thuyền cách đó không xa! Ông ta muốn thừa dịp Hodges và Lê Văn Vân đang liều mạng để bỏ trốn!
“Ông định thừa dịp bên kia chiến đấu để bỏ trốn sao?” Minh Sùng lạnh lùng nói: “Ông không có cơ hội đâu!”
Đúng vậy, thực lực của ngài Mặc chỉ có thể so sánh với tiêm quỷ đỏ, tức là cấp bậc của Demps, yếu hơn Minh Sùng.
Hiển nhiên Minh Sùng sẽ không cho ông ta bất kỳ cơ hội nào để trốn thoát.

Hai người này hiện là thủ lĩnh của Hồng Nguyệt, một khi họ chết, với sự giúp đỡ của bà Loan, người sáng lập còn sống của Hồng Nguyệt với hình xăm hoa sen tím, nói không chừng sẽ có thể hợp nhất được số lượng lớn người của Hồng Nguyệt.
Trước đây bà Loan và Hồng Mai Quế đã từng nói chuyện với Trác Nhất Minh một lần, sau đó, dường như họ đã đạt được thỏa thuận và đạt được một sự hợp tác nhất định.
“Đao thứ hai!”
“Đao thứ ba!”
Bên kia, Lê Văn Vân đang sử dụng đao pháp điệp lãng, bổ từng nhát từng nhát xuống.
Sau khi Hodges uống viên thuốc đó, ông ta đã tiến gần đến cấp độ của Lê Văn Vân, nhưng vẫn chưa đạt được, bây giờ, Lê Văn Vân chắc chắn là người mạnh nhất trên hành tinh này, ngoại trừ Trác Nhất Minh kia.
Còn Trác Nhất Minh, vẫn không ai biết hiện tại ông ta đã đạt đến trình độ nào rồi.
Hai người liên tục va vào nhau, lúc này toàn bộ bến cảng rơi vào hỗn loạn, dưới ảnh hưởng của làn sóng chân khí, nước biển ở mép cảng không ngừng đánh vào bờ, giống như đao pháp của Lê Văn Vân vậy.
“Đao thứ tư!”
“Đao thứ năm!”
...
Mỗi một đao sau của Lê Văn Vân lại mạnh hơn đao trước!
Lúc này Hodges đã phát điên, dường như ông ta đã biến thành một cỗ máy và mất đi ý thức, hung hãn không sợ chết mà tiếp tục lao về phía Lê Văn Vân.
“Vù!”
Khi Lê Văn Vân vung nhát đao thứ chín lên, Hodges cũng phun ra một ngụm máu lớn.
“Keng!”
Thanh trường kiếm kỵ sĩ trên tay ông ta đột nhiên bị chẻ đôi.
Hodges ngã đập mạnh xuống đất, tạo thành một cái hố sâu trên mặt đất, máu không ngừng trào ra từ miệng.
Lê Văn Vân cũng đáp xuống cái hố, nhìn Hodges chảy máu liên tục, lạnh lùng nói: “Đã kết thúc rồi!”

“Lê… Lê Văn Vân!” Hodges vẫn còn đang nôn ra máu, đồng thời nói: “Không ngờ cậu… cậu… phát triển nhanh như vậy…”
“Khi xuống dưới, nhớ xin lỗi Người Gác Đêm đã chết ở núi Aspen.” Đao Vô Danh trên tay Lê Văn Vân chỉ xéo vào ông ta, lạnh lùng nói: “Đao Vô Danh không chém hạng người vô danh!”
Hodges vẫn đang nôn ra máu, lúc này tựa hồ biết mình sẽ chết, trên mặt lộ ra vẻ dữ tợn, nụ cười cũng trở nên quái dị.
“Lê Văn Vân, cậu sẽ hối hận vì quyết định của mình, cậu… cậu… không hiểu tiêm quỷ… mạnh đến mức nào… rốt cuộc… đến mức nào.” Ông ta dữ tợn nói: “Tôi sẽ xuống dưới trước chờ cậu, cậu sẽ sớm đến hội ngộ với tôi thôi, tôi chờ cậu.

Tôi cảm giác được môn chủ sắp đến rồi, lần sau tới, sẽ có rất nhiều tiêm quỷ vàng, mấy người… sẽ không còn cơ hội nào nữa, sẽ có rất nhiều người chết, đều tại Người Gác Đêm mấy người đã phản kháng.”
Những lời nói cuối cùng, giọng điệu của ông ta xuôi đi, như thể hào quang phản chiếu.
“Hỏi ông một câu.” Lê Văn Vân nhìn ông ta, lạnh lùng nói: “Nếu tôi đoán không lầm, hơn một trăm năm qua, ông đã thu thập rất nhiều xương cốt.

Những mảnh xương này ở đâu?”
“Cậu...!Đoán xem!” Hodges cười nói: “Cả đời này cậu sẽ không bao giờ biết, tôi đã để những mảnh xương cốt ở đâu, không có những mảnh xương này, sẽ không có viêm hủ, mấy người đều sẽ đi…”
“Đoán con mẹ ông!” Lê Văn Vân bĩu môi, sau đó giơ đao Vô Danh lên, xẹt thẳng qua cổ của Hodges!
Đồng tử của Hodges đột nhiên giãn ra, nhưng cơ thể ông ta nhanh chóng cứng lại.
Dưới Trác Nhất Minh, vị trí thứ hai trong Thiên Bảng! Hodges! Đã chết!.


Bình luận

Truyện đang đọc