CHIẾN LANG Ở RỂ



Lê Văn Vân có thể cảm nhận được tình trạng cơ thể của mình, anh đang cực kỳ khó chịu.

Cho dù là vết thương trên người anh, hay là tình trạng cơ thể sau khi năng lượng điên cuồng tuôn ra lúc gần chết đi nữa thì, tất cả như muốn nói với anh, anh sẽ không kiên trì được lâu nữa.

Sau khi hấp thụ xương rồng, sức chiến đấu của anh đã đạt đến đỉnh cao, nhưng trong tình huống này, sức chiến đấu mạnh mẽ ấy dường như đang biến mất rất nhanh.

Anh thật sự không đủ sức để đấu với hai ba mươi tên đỉnh cấp, vậy nên anh đã chọn cách an toàn trước.

Mà những người đó vì dè chừng sức công phá đáng sợ của Lê Văn Vân trước đó nên đã tránh né, vô tình lại tạo ra một chỗ hổng, càng khiến Lê Văn Vân thuận lợi hơn trong việc chạy ra khỏi trang viên Thánh Á.

Mục đích của anh cũng đã đạt được rồi, ba mảnh xương nhà họ Lý anh đã hấp thụ hết, chưa kể, vừa rồi anh cũng cảm nhận được sức mạnh khủng bố của mình.

Tương tự, anh đã một đao giết chết Lý Đông Dã, điều này cũng có nghĩa hai mảnh xương ở chỗ Minh Sùng anh hoàn toàn có khả năng giành được.

Đương nhiên, để làm được thì điều kiện tiên quyết là anh phải còn sống và thoát ra ngoài.

Đám người đằng sau kia, sau vài phút kinh ngạc ngắn ngủi thì vội vàng đuổi theo.

Nếu là lúc bình thường thì chuyện thoát khỏi đám người này chẳng thành vấn đề với anh, nhưng hiện giờ cơ thể anh thật sự là quá yếu, anh chọn đi vào một con đường hẻo lánh, bước chân vội vàng không dám ngừng để mong thoát thân.

Anh không biết mình đã chạy bao lâu, nhưng vết thương trên người cũng bắt đầu trở nặng theo thời gian chạy trốn ấy, máu tươi không ngừng chảy ra bên ngoài, đến mức khiến anh cảm giác máu mình chảy ra khô đến nơi rồi.


“Mẹ nó, ông đây sẽ không đời nào để mình vất vả chạy trốn, rồi lại chết vì mất máu quá nhiều đâu." Lê Văn Vân thầm cười khổ!
Anh cũng không biết đám người chạy đằng sau đuổi tới đâu rồi, lúc này anh chỉ biết mình chạy được càng xa càng tốt, để rồi cuối cùng, anh không thể chống đỡ nổi nữa, đầu rơi tự do rồi chạm xuống nền đất, mí mắt điên cuồng đánh nhau và có thể hôn mê bất cứ lúc nào!
Con thanh đao nhuốm máu rơi bên cạnh người anh.

Nơi đây là núi rừng, thậm chí đến một con đường nhỏ cũng không có.

“Cộp cộp cộp..."
Trong lúc đang mơ mơ màng màng, anh nghe thấy tiếng bước chân, anh muốn giương mắt nhìn xem có phải đám người đó đã đuổi tới nơi không, nhưng giờ phút này anh đã không còn chút sức lực nào nữa rồi, ngay sau đó, anh cảm giác được một bàn tay to khỏe mạnh mẽ chạm vào anh.

Mà lúc này khung cảnh trước mắt Lê Văn Vân tối sầm, anh hoàn toàn chìm vào cơn mê!

Từ lúc Lê Văn Vân chạy ra khỏi sơn trang Thánh Á, anh đã chạy trốn trong hơn ba giờ đồng hồ, mà thời gian này, Phạm Nhược Tuyết đã chạy tới chỗ bọn họ ở.

Phạm Nhược Tuyết lôi chìa khóa, vội vã mở cửa, Lữ Dương, Phạm Nhược Tuyết và cả Lý Tiểu U, ba người đồng loạt nhảy vọt vào trong phòng!
Trong phòng, rỗng tuếch!
Lê Văn Vân không còn ở đây nữa.

“Tìm đao!” Phạm Nhược Tuyết cảm thấy bất an!
Dù đã lục tung cả căn phòng nhưng bọn họ vẫn không thể tìm ra vũ khí của Lê Văn Vân.

Khuôn mặt xinh đẹp của Phạm Nhược Tuyết tức khắc trở nên trắng bệch, cô cố gắng giữ bình tĩnh, sau đó nói: "Đi kiểm tra gara xe!"
Rất nhanh sau đó, bọn họ thẫn thờ đi ra từ khu nhà ở, hai chiếc xe của Lê Văn Vân và Hoàng Thi Kỳ đều không có trong gara.


“Anh ấy cầm theo đao, như vậy có nghĩa anh ấy đã gặp phải người khó giải quyết, không biết là Giản Hưng hay lại ai khác đây." Lúc Lý Tiểu U nói lời này, sắc mặt cô ấy khẽ đổi: "Anh ấy...!Đừng nói anh ấy đi Europa tìm Demps nhé!"
Nét mặt Phạm Nhược Tuyết lập tức biến đổi, sau đó cô vội móc chiếc điện thoại di động ra.

Thực ra thì trên đường tới Yên Kinh trước đó, cô đã liên tục gọi vào số máy Lê Văn Vân, nhưng vấn đề là điện thoại anh luôn không kết nối được.

Cô lục tìm số điện thoại của Phó Vũ, ấn nút gọi anh ta, rất nhanh sau đó, đầu dây bên kia đã truyền đến câu hỏi của Phó Vũ: "Alo, bác sĩ Phạm, có chuyện gì sao?"
“Mau chóng liên hệ với tất cả những người Lê Văn Vân quen biết ở Yên Kinh này nhanh, xác định xem ngày hôm nay hoặc hôm qua anh ấy có ở Yên Kinh này không! Còn nữa, kiểm tra biển số xe Lê Văn Vân, xác định vị trí hai chiếc xe." Giọng nói Phạm Nhược Tuyết có phần run rẩy: "Chưa hết, kêu bên Ám Võng thử điều tra xem ở Yên Kinh hôm nay có người nào động tay không, mở rộng phạm vị phóng xạ ra chút."
Sau khi phân chia công việc xong, cô ngồi sụp xuống sô pha.

Lữ Dương nhìn thấy Phạm Nhược Tuyết vì Lê Văn Vân mà sốt ruột lo lắng như thế khiến anh ta như húp cả lọ giấm.

Tên này thích Phạm Nhược Tuyết, giờ lại nhìn Phạm Nhược Tuyết hoảng loạn vì người đàn ông khác khiến anh ta có chút chua xót, mặc dù thật tâm anh ta cũng không muốn Lê Văn Vân xảy ra chuyện.

“Bác sĩ Phạm, Lê Văn Vân là siêu cấp, sẽ không để mình xảy ra chuyện dễ như thế đâu.

Cô không cần lo lắng quá." Lữ Dương an ủi.

Phạm Nhược Tuyết không để ý đến lời nói của Lữ Dương, thời gian dần trôi, từ tin tức này đến tin tức khác liên tục được thông báo đến cô.

Nguyên ngày hôm nay, vì Lê Văn Vân mà toàn bộ Ám Võng lẫn Người Gác Đêm ở Yên Kinh đều được huy động, Người Gác Đêm ở Yên Kinh dường như đang dốc toàn bộ lực lượng.


Mặc dù Phó Vũ hay bất hòa với Lê Văn Vân, nhưng khi biết Lê Văn Vân có khả năng đã xảy ra chuyện thì anh ta lại là người lo lắng nhất.

Nhưng chỉ trong hai giờ đồng hồ, chuyện hôm qua Long Nhã Lâm qua đêm ở chỗ này cùng Lê Văn Vân! Hay chuyện xe của Lê Văn Vân ở chỗ Đặng Hân Hân...v...v, tất cả đều tập trung lại chỗ của Phạm Nhược Tuyết, cô liên hệ khắp nơi, rất nhanh sau đó, xe của nhóm người Phạm Nhược Tuyết đã dừng ở nơi gần với sơn trang Thánh Á!
Cuối cùng, bọn họ cũng tìm tới được sơn trang Thánh Á, thấy được cảnh tượng sau khi đám người siêu cấp chiến đấu, phòng ốc sập, thảm cỏ thì bị phá hư.

Và máu tươi ở khắp nơi trên mặt đất.

Suốt ngày hôm ấy, Phạm Nhược Tuyết thức trắng đêm không ngủ nổi! Dựa vào khả năng thu thập tin tức của Người Gác Đêm và cuộc nói chuyện với Trác Nhất Minh, cô đã hiểu đại khái ngọn nguồn mọi chuyện.

Lý Đạo Nhiên, Lý Lợi, Lý Phong, và các cao thủ hàng đầu nhà họ Lý, khi trời còn chưa sáng, họ đã bị Người Gác Đêm tìm thấy và đưa đi ngay trong đêm.

Chín giờ sáng ngày hôm sau, tại căn cứ của Người Gác Đêm ở Yên Kinh, Phạm Nhược Tuyết, Lý Tiểu U, và Lữ Dương, ba người cùng đi từ trong phòng ra.

“Cũng may, từ những lời thốt ra từ miệng mấy người này, quả nhiên tên Lê Văn Vân ấy không chết." Lữ Dương cười cười nói.

Nhưng biểu cảm trên khuôn mặt Phạm Nhược Tuyết vẫn không khác lúc trước, trông cực kỳ nghiêm trọng, cô khẽ nói: "Nhưng mà...!Anh ấy bị thương rất nặng, hơn nữa lúc năng lượng điên cuồng tuôn ra lúc gần chết đó, trước đó mỗi lần anh ấy sử dụng chiêu thức này xong đều dựa vào tôi mới chống đỡ được mà sống tiếp, lần này không có tôi bên cạnh, tôi không biết..."
Khi chữ cuối cùng thốt ra khỏi miệng, có lẽ vì quá lo lắng, hốc mắt cô bắt đầu ửng đỏ!
“Anh ấy bị thương nặng như vậy, mà người nhà họ Lý lại không tìm được anh ấy, chắc chắn anh ấy vẫn chưa đi xa đâu." Lý Tiểu U vội nói: "Cô cũng đừng lo quá, chắc chắn sẽ tìm được."
“Tút tút tút..."
Lúc này, tiếng chuông điện thoại của Phạm Nhược Tuyết lại vang lên lần nữa, cô cầm điện thoại lên xem, sau khi nhìn tên người gọi trên màn hình, cô điều chỉnh lại cảm xúc rồi mở miệng nói: "Alo?"
“Nhược Tuyết, sao rồi? Có chuyện gì xảy ra với tên nhóc Lê Văn Vân đó không?" Ở đầu dây bên kia, giọng nói có phần hơi sốt sắng của Trác Nhất Minh vang lên.

“Anh ấy giết Lý Đông Dã, đả thương Vân Đạo Tử, mở ra nguồn năng lượng điên cuồng tuôn ra lúc gần chết, cơ thể trúng mười mấy nhát đao, sau đó lại vác thân chạy trốn." Phạm Nhược Tuyết nói.

“May rồi may rồi, không chết là may rồi." Trác Nhất Minh nói tiếp: "Cô chụp cho tôi tấm ảnh đi, để tôi xem thử tình hình thằng nhóc này."
“Tôi không có, anh ấy...!Lại mất tích rồi." Phạm Nhược Tuyết nói đến chữ cuối cùng, giọng nói cô bắt đầu trở nên nghẹn ngào.


Mà ở đầu dây bên kia cũng lâm vào trầm mặc.


Nơi biển cả mênh mông lại có một hòn đảo to lớn tọa lạc, hòn đảo này không thể kết nối với thế giới bên ngoài, nhưng bên trong hòn đảo lại tồn tại thành phố và thị trấn hiện đại.

Nơi trung tâm khu Tội Ác có một tòa nhà khổng lồ, là một tòa nhà thiết kế theo phong cách Châu u, giống như một cái sơn trang khổng lồ.

Vốn dĩ nơi đây là trung tâm khu Tội Ác, các tòa nhà phải được xây dựng kín mít mới phải, nhưng kiến trúc ở chỗ này lại cực kỳ thưa thớt, ngoài tòa nhà khổng lồ ở ngoài kia thì, chung quanh dường như chỉ có mấy cái công viên!
Dân cư ở đây cũng rất ít.

Tại cổng lớn công viên, Hoàng Thi Kỳ đang đứng ở đó.

Ở cửa có một người đàn ông mặc vest mang giày da, mắt đeo kính đang đứng, ông ta có mái tóc vàng và đôi mắt xanh, một người nước ngoài chuẩn chỉnh!
“Cô Hoàng, cô mau đi đi, anh Pulis không muốn gặp cô." Ông ta cười nói với người đứng ở cửa.

Hoàng Thi Kỳ đang đứng ở cửa, cô ta dùng vẻ mặt khẩn cầu nói: "Xin hãy nói lại với anh ấy, nói tôi là Hoàng Thi Kỳ, là bạn của Lê Văn Vân-anh em tốt của anh ấy."
“Tôi biết cô!" Người đàn ông mặc vest kia cười nói: "Nhưng anh Pulis nói, đừng để anh ấy nhìn thấy Lê Văn Vân, nếu không anh ấy sẽ chém chết Lê Văn Vân ngay."
Hàng lông mày của Hoàng Thi Kỳ cau lại!
Đúng là lúc trước, ở khu Tội Ác, Lê Văn Vân và người đàn ông tên Pulis này có chút yêu rồi lại hận.

“Nhưng mà, tôi có thể cho cô một đề nghị.

Nếu là vì mấy tên nhóc tính tình bồng bột mới đến đảo kia thì, cô Hoàng có thể tới khu Đông thử vận may đó." Người đàn ông mặc vest chân đi giày da kia cười cười nói..


Bình luận

Truyện đang đọc