CHIẾN LANG Ở RỂ


Trên con phố ổ chuột ở khu Đông, Lê Văn Vân đứng trên ban công, nhìn cuộc tranh luận bên dưới, trên mặt lộ ra vẻ kỳ quái.
Anh có thể thấy được hai vợ chồng này không nói dối, hai người kia rõ ràng đến đây để lừa gạt người ta.
Năm vạn là một số tiền khủng khiếp đối với những người ở khu ổ chuột này!
Không hẳn là không có người tốt ở khu Tội Ác! Từ thời điểm này đã có thể thấy được!
Đôi vợ chồng này tìm thấy tiền và trả lại nhưng thay vào đó lại bị tống tiền.
Trên thực tế, không hẳn họ không muốn lấy mà là số tiền quá lớn, họ nhặt được rồi nhưng cũng không dám tiêu xài phung phí, thậm chí họ còn lo lắng rằng nếu chuyện bị lộ thì có thể mất mạng, vì vậy họ mới thành thật giao ra.
“Mau đền tiền đi.” Hai người kia có chút không kiên nhẫn mà nói.
Hai vợ chồng này đầy kinh hãi, người đàn ông bèn quỳ xuống đất, vội vàng dập đầu nói: "Đại gia, đại gia, anh thật sự không thể như vậy được, tôi thật sự không có năm vạn.

Dù anh có bán tôi đi thì tôi cũng không có năm vạn luca cho anh đâu."
“Không có?” Một trong hai người cúi đầu cười gằn nói: “Vậy tụi mày nợ ông đây năm vạn, mỗi tháng trả lại cho ông đây, cộng thêm tiền lãi! Tiền lãi ba phần!"
Ba phần tiền lãi của năm vạn đồng, đối với cặp vợ chồng nghèo này, có lẽ mỗi tháng chỉ có thể đủ trả lại số tiền lãi này, cả đời cũng có thể trả không hết!
Đây là bi kịch của những người bình thường này!
Giờ phút này, hai người đều mặt xám như tro tàn, toàn bộ khuôn mặt tràn ngập vẻ bi ai.
Họ tưởng rằng những ngày khó khăn cuối cùng cũng đã kết thúc, giờ họ không phải trả một khoản phí bảo kê nữa, nhưng kết quả là loại chuyện này lại xảy ra, đối với họ, đó là một thảm họa.
“Hai người này thật không biết xấu hổ.” Hoàng Thi Kỳ đứng bên cạnh Lê Văn Vân cũng nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

Cô ta quay đầu nhìn Lê Văn Vân nói: "Anh không đi quản sao?"

Lê Văn Vân gật đầu nói: "Phải quản chứ!"
Nói xong anh bước xuống cầu thang.
Cùng lúc đó, mấy người ở đằng kia vẫn đang nói chuyện.

Hai gã kia nói: "Đừng nói nhảm, ngày này hàng tháng tao sẽ tới chỗ tụi mày thu tiền, tháng sau chuẩn bị ba ngàn luca cho ông đây đi!"
Toàn thân đôi vợ chồng kia xụi lơ trên mặt đất, nhưng cũng không làm gì được, dù sao họ cũng không có bản lĩnh làm gì hai người này.
“Chờ đã!” Lê Văn Vân bước ra khỏi cửa, bình tĩnh nói.
Hai người rõ ràng không biết Lê Văn Vân.
Rất nhiều người biết rằng Lê Văn Vân đã trở lại, nhưng không có nhiều người nhìn thấy bộ dạng của Lê Văn Vân, chỉ có những người ở đó ngày hôm qua mới nhìn thấy bộ dạng của anh.

Song đối với khu Tội Ác khổng lồ, trường đấu thú chỉ có thể chứa được vài nghìn người.
Hai người đều không biết Lê Văn Vân, sau khi nhìn thấy anh, trên mặt họ hiện lên một tia khinh thường.
Lê Văn Vân sống ở con phố này, không thể nào là người lợi hại được, dù sao nó cũng chỉ là một con phố ổ chuột.
Lê Văn Vân không để ý đến họ, bước tới nhìn một cái túi trước mặt hai người, trong túi có một xấp luca, bình tĩnh hỏi: "Ý của anh là, các anh bị mất tiền sao? Tổng cộng có bốn mươi vạn luca, nhưng bọn họ nhặt được, lại còn chỉ đưa cho các anh ba mươi lăm vạn thôi, đúng không?"
“Chứ gì nữa! Nhóc con, mày muốn làm gì?” Người đàn ông cao lớn không kiên nhẫn hỏi.
Lê Văn Vân nhẹ giọng nói: "Có nghĩa là, bọn họ đã trộm của các anh năm ngàn đồng?"
“Tôi không có, Lê Văn Vân, cậu đừng nói nhảm.” Hai vợ chồng lúc này sắc mặt tái nhợt!
“Đúng vậy, mày nói đúng, bọn họ đã trộm của bọn tao năm ngàn, bọn tao phải lấy lại số tiền này.” Người đàn ông cao lớn cười nói.

Lê Văn Vân gật đầu nói: "Nếu nói như vậy, các anh đã làm rơi bốn mươi vạn, nhưng bọn họ nói chỉ nhặt được ba mươi lăm vạn...!Vậy chỉ có một khả năng, đó là số tiền bọn họ tìm được, hẳn không phải là của các anh, các anh tự đi tìm bốn mươi vạn kia của các anh đi!"
Nói rồi, Lê Văn Vân cầm túi tiền đưa cho hai vợ chồng và nói: "Anh Dương, số tiền này là các anh nhặt được, không phải hai người họ làm mất.

Các anh cứ cầm lại đi, tiêu xài thoải mái là được rồi."
“Thằng nhóc, mày có ý gì?” Gã đàn ông có vóc dáng cao lớn sa sầm nét mặt, nói: “Mày muốn chết à?"
Trong mắt Lê Văn Vân, một tia sáng lạnh vụt qua.
"Chát!"
"Chát!"
Trong tích tắc, anh ra tay nhanh chóng, tát vào mặt hai người họ.
Tốc độ ra tay của anh quá nhanh, hai người này hoàn toàn không phản ứng kịp.
Hai người đều bị tát một cái, trong lòng đều cảm thấy ớn lạnh.

Dựa vào tốc độ ra tay của Lê Văn Vân, họ hoàn toàn không phải là đối thủ của anh.
Cả hai nuốt nước bọt và lùi lại hai bước, gã đàn ông cao lớn với khuôn mặt đen nói: "Thằng nhóc, mày có biết bọn tao là ai không.

Bọn tao là người của Minh Giáo, đại ca của bọn tao là anh Đao Ba, đêm qua đã một trận thành danh, vậy mà mày lại dám động thủ với bọn tao ở đây!"
“Người của Minh Giáo ư?” Lê Văn Vân nở nụ cười như có như không nhìn hai người nói: “Vậy thì từ nay về sau các người không phải nữa rồi.”

Biểu cảm của hai người họ khẽ thay đổi!
Lê Văn Vân thờ ơ nói: "Con phố này là con phố đầu tiên Đao Ba đánh chiếm.

Khi đánh chiếm được rồi, anh ta thấy những người này sinh sống rất khổ sở nên không thu phí bảo kê, để bọn họ có thể sinh tồn ở đây.

Anh đi đâu lừa người không được, cứ nhất quyết phải chạy đến đây lừa người, hai người các anh là cái thá gì chứ, Đao Ba nhìn thấy anh Dương cũng phải ân cần gọi một tiếng anh Dương, thường hay đi tới nhà anh Dương ăn ké cơm.

Vậy mà anh lại dám đến đây lừa tiền bọn họ! Anh...!muốn chết rồi!"
Biểu cảm của hai người họ đã thay đổi!
Họ kinh ngạc nhìn cặp đôi trên mặt đất, nuốt nước bọt!
Vào lúc này, họ cảm thấy như thể họ đã thực sự đá phải tấm sắt rồi.
Người đàn ông có vóc dáng cao lớn vội nói: "Người anh em, lỗi của chúng tôi, lỗi của chúng tôi, chúng tôi chỉ mất ba mươi lăm vạn thôi..."
Gã vội vàng nuốt nước miếng, định lấy tiền trên mặt đất.
"Bụp!"
Ngay lúc này, Lê Văn Vân nhấc mắt cá chân lên, trực tiếp hất văng tay gã ra, anh nhà nhạt nói: "Vừa rồi tôi đã nghe rõ ràng, các anh làm mất bốn mươi vạn, vậy số tiền mà anh Dương nhặt được, hoàn toàn không phải của các anh.

Các anh tự đi tìm bốn mươi vạn của các anh đi.”
"Cái này..." Gã đàn ông có vóc dáng cao lớn đờ mặt ra nói: "Người anh em, cậu đi quá xa rồi đấy!"
“Lê Văn Vân!” Đúng lúc này, một giọng nói vang lên.
Lê Văn Vân nhìn về phía phát ra âm thanh thì phát hiện Đao Ba đang cầm một thanh đại đao, thân trên để trần, chạy về phía bên này với vẻ phấn khích trên khuôn mặt.
“Anh Đao Ba!” Lúc này, hai gã đàn ông kia như thể đã nhìn thấy một vị cứu tinh, nói nhanh.

Đao Ba nhìn đi nhìn lại hai người họ và nói: "Yo, là hai người các cậu à.

Anh đã nói rồi, đã gia nhập Minh Giáo rồi thì mọi người chính là anh em, đừng có lén nhét tiền vào làm gì, mọi người cũng khó khăn mà.

Hơn nữa, anh cũng không thiếu tiền!"
Nói xong, anh ta lặng lẽ chạm vào chiếc bình cạn khô của mình, khóe miệng khẽ co giật.
Sau đó, anh ta nhìn nơi này, cau mày hỏi: "Đây...!là tình huống gì?"
Gã đàn ông có vóc dáng to lớn không dám giấu giếm nên kể ra mọi chuyện một năm một mười, kể cả chuyện muốn lừa người.
Đao Ba nghe xong, vẻ mặt tối sầm lại và nói: "Nếu đã gia nhập với bọn tao thì phải bỏ những thói hư tật xấu từ xưa đi!"
“Vâng, vâng, bọn em sẽ không bao giờ nữa.” Người đàn ông cao lớn vội vàng nói.
Lê Văn Vân lại nhẹ nhàng nói với anh ta: "Anh sai rồi, tôi đã nói, từ nay về sau, hai người các anh không còn là người của Minh Giáo nữa.

Hơn nữa, các anh đánh mất bốn mươi vạn, đồng nghĩa với việc ba mươi lăm vạn này không phải là của các anh.

Nếu không muốn chết thì cút khỏi đây, sau này đừng đến con phố này nữa!"
Sắc mặt Đao Ba hơi sững sờ.
Người đàn ông cao lớn nhìn Đao Ba như cầu cứu!
Đao Ba cũng có phản ứng, vội xua tay nói: "Cút ngay đi, từ hôm nay trở đi, các cậu không phải người của ông đây nữa."
"Tôi..." Sắc mặt hai người tái xanh!
Bọn họ đã hoàn toàn hiểu được cái gì gọi là ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, nhưng sợ thanh danh của Đao Ba, bọn họ không dám ho he gì, nghiến răng nghiến lợi, chỉ còn cách bỏ chạy!.


Bình luận

Truyện đang đọc