CHIẾN LANG Ở RỂ



Cứ như vậy, đám người Lê Văn Vân đã thuận lợi sống trong nhà của Lại Tuấn.

Bọn họ dọn đồ đạc của mình lên tầng hai.

Phía dưới, Nha Đầu ở nhà chơi ngoài sân một mình, trong khi vợ chồng Lại Tuấn lái chiếc xe tải chở rau đó đến chợ ở khu Đông!
Tất nhiên, rau không phải của bọn họ.

Vợ chồng bọn họ chỉ chịu trách nhiệm chuyên chở mà thôi.

Bởi vì Lại Tuấn biết lái xe, và công việc này là nguồn sống duy nhất của bọn họ.

Mỗi ngày bọn họ chở một chuyến, có thể kiếm được một trăm đồng lucca.

Mỗi tháng, từ trước đến giờ, bọn họ đều làm việc liên tục không nghỉ ngơi.

Dưới tình huống như vậy, tiền lương một tháng của bọn họ cũng chỉ khoảng ba ngàn!
Ngoài ra, để có cuộc sống ổn định ở nơi này, bọn họ phải trả phí bảo kê cho khu vực của khu Đông.

Phí này tính theo đầu người, tức là năm trăm lucca / người!
Vì vậy, hàng tháng đối với họ, chi phí sinh hoạt của gia đình ba người vào khoảng một ngàn năm trăm lucca.

Tuy nhiên, giá hàng nơi này không hề thấp.

Một ngàn năm trăm, chỉ có thể duy trì cuộc sống cơ bản của bọn họ.

Vì vậy, Lại Dĩnh trông có hơi suy dinh dưỡng, tóc hơi khô vàng.

Lúc này, trên tầng hai, nhóm năm người Lê Văn Vân đang ngồi ở đó, ánh mắt của mọi người đều rơi vào trên người Lê Văn Vân.

“Tiếp theo làm gì?” Lý Thu hỏi.

"Chúng ta phải gặp vị kia một chút mới được.


Ông ta có thể nắm được hầu hết thông tin ở khu Tội Ác.

Chắc hẳn ông ta có biết tình hình của bọn số 2." Lê Văn Vân nói: "Tiếp theo nếu có thể, tôi định xin ông ta một ít tiền.

Ở bất cứ nơi đâu, không có tiền thì nửa bước cũng khó đi!"
Lý Thu cau mày nói: "Ông ta...!sợ là không muốn cho đấy! Hay là tôi chém giết thế lực này nhé?"
Lê Văn Vân lắc đầu nói: "Đây là khu Tội Ác, nhiều cao thủ lắm.

Trừ phi chân khí của tôi khôi phục mới có thể rêu rao một chút.

Trong trường hợp chân khí của tôi chưa khôi phục thì nên khiêm tốn một chút xíu cho thỏa đáng."
"Nhưng tôi đoán, vị kia vẫn bằng lòng cho đấy.

Dù sao thì quan hệ của tôi với ông ta cũng không tệ." Lê Văn Vân cười nói.

“Quan hệ không tệ cái quỷ á!” Lý Thu mắng một câu: “Tôi cảm thấy nếu anh đi qua đó thì mấy người chúng ta đều sẽ bị ông ta lột da hết.”
"Người các anh đang nói là ai? Là vị đứng thứ hai trong Thiên bảng à?" Phạm Nhược Tuyết hỏi: "Lê Văn Vân quen à?"
“Ừ!” Lý Thu gật đầu.

Lúc này, Lê Văn Vân mới đứng lên nói: "Haiz, nói tóm lại, ba người chúng ta đi đến đó một chuyến trước.

Bác sĩ Phạm, em và Vãn Hạ đừng đi ra ngoài nữa, cách ăn mặc của các em rất dễ thu hút.

Mức độ nguy hiểm của phái nữ ở khu Tội Ác lớn hơn nhiều, không cần thiết phải lộ ra ngoài.

Mọi người đều khiêm tốn một chút cho tốt."
Phạm Nhược Tuyết và Trương Vãn Hà gật đầu.

Phạm Nhược Tuyết cau mày nói: "Bản thân anh cẩn thận nhé."
“Không thành vấn đề.


Có Lý Thu và Cố Bạch ở đây, cho dù đây là khu Tội Ác, số người có uy hiếp với chúng ta cũng có hạn!” Lê Văn Vân cười nhẹ nói.

Phạm Nhược Tuyết gật đầu và nói: "Vậy được, các anh cẩn thận.

Em và Vãn Hạ ở lại đây ổn định trước."
Sau khi nói rõ với cả hai người, ba người Lê Văn Vân bèn chọn ra ngoài.

Từ vùng ven thành phố vào trung tâm, thực ra cách không gần.

Sau khi ra khỏi cửa, ba người Lê Văn Vân đi bộ về phía trung tâm thành phố.

Mặc dù Lê Văn Vân không có chân khí, nhưng chỉ riêng thân thể anh vẫn tốt hơn nhiều so với những người bình thường.

Thành phố này không quá đặc biệt và to lớn cho lắm, sau khi đi bộ khoảng một giờ, bọn họ đã đến được trung tâm của thành phố.

Ở cổng trang viên khổng lồ giữa thành phố, một cánh cổng sắt khổng lồ đang mở ra.

Nơi này, trong thành phố này, là nơi hầu như không ai dám tới, cũng không dám khinh nhờn.

Ở cửa, một người đàn ông trung niên đang đứng đó, mặc đồ vest và đi giày da, trông rất có dáng vẻ thân sĩ!
Nhìn thấy Lê Văn Vân đến, trên mặt ông ta lộ ra nụ cười, lịch sự cúi đầu nói: "Xin chào ngài Lê, chủ nhân chúng tôi đã đợi rất lâu."
Đối với việc chủ nhân của trang viên này có thể biết mình đến, Lê Văn Vân cũng không ngạc nhiên.

Anh biết người này có năng lực đến nhường nào ở khu Tội Ác.

Chủ nhân của trang viên này đứng thứ hai trên Thiên bảng, trên thế giới này chỉ đứng sau sự tồn tại của Trác Nhất Minh.

Nếu muốn tìm một người duy nhất trên thế giới này có thể chống lại nhát dao của Trác Nhất Minh, thì chủ nhân của trang viên này không thể nghi ngờ là người duy nhất đó.

Hơn nữa ở một mức độ nào đó, một người mà những người trong thế giới ngầm không muốn chọc vào nhất không phải là Trác Nhất Minh thì nhất định là ông ta.


Thứ nhất, Trác Nhất Minh chỉ có thể chém ra một đao.

Mà người này, không có nhiều hạn chế như vậy!
Thứ hai, Trác Nhất Minh thân ở trong Người Gác Đêm, bên trong Người Gác Đêm có một số quy tắc và hạn chế, nhưng người trước mặt hoàn toàn không có.

Bản thân ông ta đã là chúa tể của thành phố tràn ngập tà ác này.

Ông ta là người tạo ra quy tắc của khu Tội Ác, và ở một mức độ nhất định, cũng là chủ nhân của khu Tội Ác.

Ông ta chính là người thứ hai trong Thiên bảng, Eddie Hodges.

Lê Văn Vân từng ở khu Tội Ác và có một số giao dịch với ông ta.

Không biết có phải là do liên quan Người Gác Đêm của Lê Văn Vân không, ông ta không quan tâm lắm đến những gì Lê Văn Vân làm ở khu Tội Ác, cuối cùng còn chủ động đưa đám người Lê Văn Vân ra ngoài.

“Đại ca, lại nói nữa, chúng ta đã không ở đây đến năm năm rồi đấy!” Lý Thu bước vào trong trang viên nói: “Năm năm không gặp, nơi này vẫn giống như năm năm trước, gần như không có thay đổi gì."
Lê Văn Vân gật đầu nói: "Đúng!"
Trang viên này vẫn giống như năm năm trước đây, thảm thực vật hầu như không thay đổi, rõ ràng là ngày nào cũng có không ít người ở đây giữ gìn.

Sau khi bước vào, có rất nhiều ngôi nhà.

Những ngôi nhà này đều là những công trình kiến trúc theo phong cách Châu Âu, bản thân Hodges là người phương Tây.

Chẳng bao lâu, bọn họ được đưa vào một đại sảnh sang trọng, và trên chiếc ghế sô pha lớn bên trong, một người đàn ông mặc vest đi giày da đang ngồi ở đó!
Trông ông ta khoảng bốn mươi tuổi, khuôn mặt lai Tây, vô cùng đẹp trai.

Ông ta có dáng người khôi ngô, trong tay đang cầm ly rượu đỏ khẽ lắc.

Sau khi nhìn thấy đám người Lê Văn Vân đến, khóe miệng ông ta nở một nụ cười tươi và nói: “Lê Văn Vân, năm năm không gặp, không ngờ bây giờ cậu lại thảm đến vậy, ngay cả chân khí cũng bị phế."
Lê Văn Vân nhướng mày.

Thực ra, Hodges này mang lại cho Lê Văn Vân một cảm giác rất lạ.

Ông ta sống ở đây quanh năm, không giao tiếp với thế giới bên ngoài nhưng lại biết rất nhiều chuyện về thế giới bên ngoài.

Ví dụ như Thiên bảng, Địa bảng, Nhân bản, đều là do những người dưới quyền Hodges lập ra.


“Hodges, tôi tới đây không phải để ôn chuyện với ông.” Lê Văn Vân khoát tay nói.

“Tôi biết, nói đi, muốn tôi giúp cậu làm gì?” Hodges mỉm cười, nhưng lại bày ra bộ dạng khách khí.

Tuy nhiên, thần sắc của Cố Bạch và Lý Thu đều khá bình tĩnh, sợ vị đứng thứ hai Thiên bảng này nóng nảy làm khó dễ.

Lê Văn Vân nhìn Hodges rồi nói: "Tôi có một vài người bạn trước đó đã đến khu Tội Ác và mất tích ở khu Đông rồi.

Trong đó có một người quen."
“Hoàng Thi Kỳ đúng không?” Hodges nhìn Lê Văn Vân nói: “Trước đó cô ta từng đến tìm tôi, nhưng bị tôi phái đến khu Đông rồi.”
“Bây giờ họ đang ở đâu?” Lê Văn Vân cau mày hỏi.

“Chuyện này tôi không thể nói cho cậu biết.” Hodges nhấp một ngụm rượu đỏ nói: “Nói như thế nào nhỉ, có người đánh tiếng với tôi, chuyện của bọn họ không thể nói cho cậu biết!"
"Ai đánh tiếng với ông? Bùi Nghênh Tùng?" Lê Văn Vân trầm ánh mắt.

“Cái này cậu không cần thiết phải biết!” Hodges nói.

Lê Văn Vân nhướng mày.

Lập trường của Hodges này rất kỳ lạ, dường như trong chuyện gì ông ta cũng đứng ở vị trí trung lập.

“Vậy giúp tôi điều tra một người, tôi cho ông xem ảnh.” Lê Văn Vân nói.

“Ý cậu là, cô em họ bị bắt cóc tới của cậu đúng không?” Lúc này, Hodges đột nhiên nói.

Lê Văn Vân sửng sốt một chút rồi nói: "Chuyện này ông cũng biết ư?"
Hodges cười nói: "Nguồn tin tức của tôi có rất nhiều.

Bằng không thì làm sao lập được mấy cái bảng chứ? Trong số Người Gác Đêm của các cậu cũng có người của tôi, cũng giống như trong người của tôi cũng có người của Người Gác Đêm các cậu vậy."
Ông ta nói chuyện cũng khá thẳng thắn.

Lê Văn Vân gật đầu nói: "Tôi cần ông giúp tôi điều tra xem hiện tại nó ở nơi nào!"
“Cô ta à!” Hodges khẽ cười nói: “Ngày hôm qua cô ta đã đưa đến Dạ Lai Hương.”
Cố Bạch thay đổi sắc mặt, vội vã nói: "Lê Văn Vân, Dạ Lai Hương là nhà chứa!"
Vẻ mặt của Lê Văn Vân chìm xuống, sau đó anh thở ra một hơi, đứng dậy, nhìn Hodges nói: "Chuyện cuối cùng!"
Nói xong, anh nhìn Hodges, nở nụ cười toe toét: "Tôi cần tiền của các ông, đưa tôi một trăm triệu trước đi!".


Bình luận

Truyện đang đọc