CHIẾN LANG Ở RỂ



Nghe những gì Phạm Nhược Tuyết nói, Lê Văn Vân bật cười khúc khích.

Lê Văn Vân đã lấy được từ chỗ Lê Hàng một số danh sách những người đương sự có tham gia.

Đối với anh, thách thức thực sự là hai gia tộc lớn, nhà họ Lê và nhà họ Chu.

Nhà họ Chu thì còn đỡ, đứng sau bọn họ là Hồng Liên.

Nhưng hiện tại, người quản lý Hồng Liên ở Lâm Hải là Hoa Hồng Đỏ, bây giờ Hoa Hồng Đỏ và Lê Văn Vân đang hợp tác với nhau, bảo cô ta không quan tâm đến nhà họ Chu chắc hẳn cũng không phải chuyện gì khó.

Hồng Liên không “bảo hộ” nhà họ Chu nữa, vậy thì bên nhà họ Chu sẽ rất dễ đối phó, khó nhất chỉ có nhà họ Lê mà thôi!
Lê Văn Vân cũng không nghĩ sẽ khiến nhà họ Lê phá sản, muốn nhà họ Lê sụp đổ hoàn toàn là một chuyện không mấy thực tế.

Dù sao nhà họ Lê đã tồn tại bao nhiêu năm nay, nền tảng gốc rễ đã cắm sâu.

Nhưng anh muốn, trong vòng một tuần, nhà họ Lê phải thực sự cảm thấy đau lòng, thật sự cảm thấy hối hận.

Bất luận thế nào thì ít nhất cũng phải khiến tài sản của bọn họ bị tổn thất một khoản lớn.

Đương nhiên, thời điểm thích hợp nhất để chứng minh bản thân, là vào cuối tuần! Trong buổi tổng kết cuối năm của nhà họ Lê!
Tổng kết cuối năm của nhà họ Lê khác với những gia tộc khác, bọn họ đã tiến hành việc tổng kết cuối nằm vào giữa tháng sáu, đến thời điểm diễn ra buổi tổng kết, họ thường mời rất nhiều công ty có quy mô lớn ở Lâm Hải, và những công ty đó sẽ cử người đến.

Khi đó, Lê Văn Vân sẽ xuất hiện cùng Lê Hàng, công khai tất cả sự thật cho công chúng biết.

Thời điểm đó mới là lúc để giáng cho nhà họ Lê một đòn chí mạng.

Phạm Nhược Tuyết lái xe đến một cư xá nhỏ, sau khi đỗ xe xong xuôi, cô nói: “Lên trên đi, tạm thời tôi và Tiểu U sẽ ở đây.”

Lê Văn Vân cười gật đầu, mỉm cười đáp: “Căn hộ lớn đấy nhỉ, đợi tôi giải quyết xong mọi việc trong nhà cũng sẽ dọn đến ở cùng hai người!”
“Tùy anh thôi!” Phạm Nhược Tuyết nói.

“Chúng ta bê đồ lên đi!” Sau đó, cô nói.

Trong cốp xe của cô chứa một số vật dụng y tế, Lê Văn Vân giúp cô bê những thứ đó lên lầu.

Căn hộ của bọn họ là một căn hộ được thiết kế theo phong cách u Mỹ, diện tích cũng rất lớn, thêm một Lê Văn Vân ở nữa cũng không thành vấn đề!
Vào trong nhà, sau khi dọn dẹp đơn giản một lúc, Phạm Nhược Tuyết ngồi xuống ghế sô pha, Lê Văn Vân hỏi: “À đúng rồi, nghe Tần Quốc Thịnh nói cô và đám người già đó cãi cọ không mấy vui vẻ.

Có chuyện gì vậy?”
“Liên quan đến anh à?” Phạm Nhược Tuyết trừng mắt lườm anh.

Lê Văn Vân lúng túng gãi đầu.

Ngồi một lúc ở nhà Phạm Nhược Tuyết, sau đó Lê Văn Vân liền rời đi.

Anh hỏi lối ra trong cư xá rồi đi về phía đó.

“Lê Văn Vân!” Lúc Lê Văn Vân vừa bước đến lối ra cư xá, một giọng nói đột nhiên vang lên sau lưng anh.

Anh quay đầu lại nhìn, thấy một cô gái xinh đẹp có mái tóc dài đang chạy về phía anh, nói: “Chà, đúng là anh rồi, tôi đã đi theo anh được một lúc, còn tưởng là mình nhận nhầm chứ!”
Lê Văn Vân cũng hơi ngẩn ra.

Cô gái trước mặt anh chính là Vương Giai Kỳ.

Anh sờ mũi, hỏi: “Cô không ở ký túc xá à?”

“Không.” Vương Giai Kỳ nói: “Ở ký túc xá không thoải mái.

Trường chúng tôi ở ngay gần đây, thế là tôi liền mua một căn hộ ở cư xá này, còn anh, anh đến đây làm gì?”
Lê Văn Vân im lặng không đáp, cuối cùng anh cũng biết tại sao đám Phạm Nhược Tuyết lại chọn sống ở đây.

Chỗ này có Vương Giai Kỳ, nếu có chuyện gì bất ngờ xảy ra, bọn họ có thể lập tức hỗ trợ.

Nhưng anh vẫn thấy rất ngạc nhiên.

Vương Giai Kỳ này là con cháu của nhà họ Vương ở Yến Kinh, người có tiền đi học đúng là khác người thường, còn mua hẳn một căn hộ gần trường như này.

“Tôi đến xem nhà, sau này có lẽ tôi cũng sẽ chuyển đến đây.” Lê Văn Vân cười nói.

Vương Giai Kỳ sửng sốt, sau đó hỏi với vẻ kinh ngạc: “Thật ư?”
Lê Văn Vân gật đầu.

“Vậy cũng được, sau này chúng ta sẽ là hàng xóm của nhau.

Tôi mời anh ăn đêm được không?” Vương Giai Kỳ cười, để lộ hàm răng trắng bóc đều tăm tắp của mình.

Lê Văn Vân gật đầu đáp: “Không thành vấn đề!”
Vương Giai Kỳ cười nói: “Vậy thì đi theo tôi, bên ngoài trường chúng tôi có một quán thịt nướng cực kỳ ngon!”
Nói rồi, cô ấy kéo Lê Văn Vân chạy về phía trường học.

Trường của Vương Giai Kỳ cũng là đại học Lâm Hải.


Khoa Mỹ thuật của đại học Lâm Hải là nơi hội tụ nhân tài của toàn quốc, bên trong có rất nhiều nghệ thuật gia.

Lê Văn Vân đã chín năm không trở lại đại học Lâm Hải, lúc đi qua cổng trường, trong lòng anh không khỏi dâng lên một nỗi niềm hoài niệm.

Vương Giai Kỳ kéo Lê Văn Vân đến quầy thịt nướng, sau đó cầm một chiếc đĩa chọn rất nhiều món, vừa chọn vừa nói: “Quán này là quán thịt nướng ngon nhất ở bên ngoài trường chúng tôi đó!”
Lê Văn Vân mỉm cười, quán thịt nướng này cũng đã mở rất nhiều năm.

Năm đó, khi anh còn học trong trường, công việc buôn bán của quán đã khá tốt.

Chỉ có điều lúc đó anh không thường đến ăn, vì Diệp Mộng không thích ăn những thứ này.

Nhưng mùi vị của thịt nướng ở đây thực sự rất ngon, nhìn món thịt nướng là anh nhớ đến Hoàng Thi Kỳ, nếu cô ta đến đây, có lẽ cô ta sẽ ăn nhiều thịt nướng đến nỗi chủ quán cũng phải thấy hoài nghi nhân sinh.

Sau khi chọn chỗ ngồi, Vương Giai Kỳ cười khúc khích hỏi: “Lê Văn Vân, anh đã từng đi lính chưa?”
“Hả?” Lê Văn Vân ngạc nhiên hỏi: “Sao bỗng nhiên cô lại hỏi vậy?”
“Hôm đó lúc anh làm mẫu vẽ ý, anh đã ngồi yên không nhúc nhích trong hơn một tiếng đồng hồ.

Người chưa từng đi lính chắc chắn không thể có ý chí hay khả năng khống chế bản thân như vậy được, hoặc là anh đã từng luyện võ.” Vương Giai Kỳ nói.

Lê Văn Vân nhìn cô ấy, nét mặt hơi biến đổi.

Cô gái nhỏ này là người nhà họ Vương, hẳn là cũng có chút nền tảng võ thuật, nói không chừng tài nghệ của cô ấy còn tốt hơn cả Trần Hiểu Nguyệt.

“Tôi cũng được coi là đã từng đi lính.” Lê Văn Vân xoa mũi.

Bấy giờ Vương Giai Kỳ mới nói: “Tôi đã nói mà, chắc chắn là anh đã từng đi lính mà Trần Hi vẫn không tin.”
Sau đó, cô ấy lại hỏi: “Hôm đó người gọi điện thoại cho anh có phải bạn gái anh không? Anh không biết đâu, anh vừa đi một cái là Trần Hi đã đau lòng rất lâu đó!”
“Còn lâu tôi mới tin lời cô nói nhé.” Lê Văn Vân cạn lời: “Người gọi điện không phải bạn gái tôi, chỉ là một người bạn đã mất tích nhiều năm.

Tôi cũng không có bạn gái.”
“Kỳ Kỳ!” Đúng lúc này, một giọng nói bỗng vang lên bên tai Lê Văn Vân: “Kỳ Kỳ, sao cậu đến đây ăn thịt nướng mà không gọi mình để mình mời cậu ăn!”

Lê Văn Vân thấy một vẻ khó chịu xuất hiện trên nét mặt của Vương Giai Kỳ.

Anh quay đầu lại nhìn, nhìn thấy một thanh niên cao ráo đẹp trai mặc đồng phục bóng rổ đang đứng ngay bên cạnh.

Lúc Lê Văn Vân nhìn cậu ta, cậu ta cũng nhìn Lê Văn Vân, sau đó nhíu mày hỏi: “Anh là ai, có quan hệ gì với Kỳ Kỳ?”
“Tôi với anh ấy có quan hệ gì cũng không liên quan gì đến cậu!” Vương Giai Kỳ bực mình nói: “Cậu đừng đứng trước mặt chúng tôi nữa được không?”
Người thanh niên đó phớt lờ lời của Vương Giai Kỳ, anh ta nhìn Lê Văn Vân, nhấc tay lên, nói: “Anh đứng dậy đi, sau đó cút ra ngoài, cách xa Kỳ Kỳ một chút, nghe rõ chưa?”
“Phương Duệ! Cậu đừng quá đáng!” Vương Giai Kỳ trừng mắt với cậu ta, hô lên.

Phương Duệ vẫn phớt lờ sự uy hiếp của cô ấy, cậu ta nhìn Lê Văn Vân nói: “Anh không nghe hiểu tiếng người à? Anh cũng không nhìn lại bản thân mình đi, anh xứng ngồi ăn với Kỳ Kỳ sao? Tôi bảo anh đứng dậy, anh có nghe thấy không?”
Giọng của cậu ta đã thu hút sự chú ý của không ít người.

“Đó chẳng phải là Vương Giai Kỳ, hoa khôi trường chúng ta ư?”
“Người đàn ông ngồi đối diện cô ấy là ai vậy? Sao cô ấy lại dám ngồi ăn cùng người đó, còn bị Phương Duệ bắt gặp nữa chứ!”
“E là anh ta xong đời rồi! Trước đây những người có quan hệ tốt với Vương Giai Kỳ đều bị Phương Duệ đánh cho một trận!”
“Đúng vậy! Nhà Phương Duệ lại giàu có, trước đây hình như còn từng là xã hội đen, ở Lâm Hải ai dám chọc vào bọn họ chứ!”
Đúng thế, Phương Duệ là người nhà họ Vương, là em trai ruột của Phương Quân.

...!
Trong tiếng bàn tán xôn xao, Lê Văn Vân cũng đã hiểu được đại khái chuyện gì đang xảy ra.

Anh mỉm cười, nhìn Phương Duệ nói: “Chẳng lẽ cậu không nhìn ra, Vương Giai Kỳ không hề thích cậu, thậm chí còn rất ghét cậu hả?”
“Đó là chuyện giữa tôi và cô ấy.” Phương Duệ dửng dưng đáp: “Anh đừng nói mấy lời thừa với tôi, mau cút đi.”
Lê Văn Vân sờ mũi, sau đó ngẩng đầu lên, cười híp mắt lại, nhìn cậu ta nói: “Xem ra trường học đã không dạy dỗ cậu cẩn thận rồi!”
“Anh có cút không?” Sắc mặt Phương Duệ tối sầm xuống, hằm hè nhìn Lê Văn Vân.

Cậu ta hoàn toàn không quan tâm đến ánh mắt của những người xung quanh, thẳng tay nhấc một chiếc ghế đẩu ở bên cạnh, chỉ một ngón tay vào mặt Lê Văn Vân, hỏi: “Tôi hỏi lại anh một lần nữa, anh có cút không?”
Vương Giai Kỳ hơi biến sắc, vừa định nói gì đó thì một giọng nói đã vang lên: “Bỏ đồ xuống cho anh!”
Lê Văn Vân nhìn về phía phát ra âm thanh, thấy Phương Quân đang vội vàng len qua đám đông chạy đến, túm lấy tay Phương Duệ, nói: “Em mau xin lỗi người ta đi!”
Lúc này, Phương Duệ và đám người đang xem kịch vui đều sửng sốt..


Bình luận

Truyện đang đọc