CHIẾN LANG Ở RỂ


"Nói đùa à!" Trên mặt Trương Vãn Hà lộ ra vẻ khiếp sợ nói: "Đuổi lão đại khỏi Người Gác Đêm? Huân chương trong tay lão đại có thể đập chết người rồi, dưới hình tuống không điều tra quá khứ của lão đại chúng ta mà đã trực tiếp đuổi người ue? Các anh sẽ không bị lừa chứ!"
Lý Thu kể lại chi tiết mọi chuyện cho bọn họ nghe.

Sau khi nghe xong, sắc mặt mấy người trầm xuống.

Cố Bạch chửi ầm lên: "Con bà nó, Demps chết tiệt này, còn có một đám người ngu ngốc kia nữa.

"
"Ban đầu lão đại không có biểu hiện gì, anh ấy và Eddie Hodges chém nhau một đao, sau đó trên đường trở về, cả quá trình anh ấy đều không nói gì.

" Lý Thu thở dài một hơi.

Phạm Nhược Tuyết cũng thở dài, sau đó trầm ngâm rồi nói: "Mọi người nghĩ thế nào?"
"Còn có thể nghĩ thế nào nữa, nếu là thật, tôi sẽ cùng rời đi với lão đại là được.

" Cố Bạch nói.

"Cái tên Minh Sùng kia là Người Gác Đêm, anh ta cùng một phe với Eddie Hodges đúng không?" Phạm Nhược Tuyết ngước mắt nhìn về phía Lý Thu hỏi.

"Phải.

" Lý Thu nói.


"Vãn Hà thì sao? Rút khỏi không?" Phạm Nhược Tuyết hỏi.

"Rút!" Trương Vãn Hà gật đầu!
"Chúng ta cùng đi một chuyến đi!" Phạm Nhược Tuyết thở hắt ra một hơi nói: "Nếu đã vậy, tất cả chúng ta cùng đến báo với Minh Sùng một tiếng, bảo anh ta truyền tin tức ra ngoài, chúng ta cùng rút khỏi Người Gác Đêm! Mặt khác chuyện này mọi người cứ biết trong lòng là được, đừng nói cho Lê Văn Vân biết, hiểu chưa? Cũng đừng nhắc lại chuyện này, Lê Văn Vân bị đuổi khỏi Người Gác Đêm, anh ấy bị tổn thương nặng hơn chúng ta tưởng tượng nhiều.

"
Mấy người khác đều gật đầu.

Bên cạnh, hai người Lâm Khả Hân và Chu Linh Linh không nói gì, nhưng từ trong cuộc nói chuyện của đám người Phạm Nhược Tuyết, hiển nhiên bọn họ đã xác nhận được một chuyện!
Lê Văn Vân chính là Lê Văn Thanh, người đàn ông mà bọn họ sùng bái năm năm!
Hai người liếc nhau, trong mắt tràn đầy vẻ hưng phấn.

"Lê Văn Vân lái xe đi đâu rồi?" Lâm Khả Hân hỏi.

Lý Thu đang định ra ngoài bỗng quay lại nhìn hai cô gái, sau đó chỉ về một hướng!
Lâm Khả Hân và Chu Linh Linh không chần chừ thêm nữa, bọn họ lên xe, đuổi dọc theo con đường này.

!
Lê Văn Vân lái xe, xe chạy băng băng trên đường lớn, bởi vì đã ra khỏi thành nên có rất ít xe, vì vậy tốc độ xe của Lê Văn Vân nhanh như gió bão, anh lái xe lao vun vút như vậy tầm một tiếng, chạy đến rìa hòn đảo, nhìn bờ cát cách đó không xa, anh dừng xe ở ven đường, sau khi khóa xe thì đi dọc đến bờ cát rồi ngồi xuống.

Anh cứ ngồi trên bờ cát ngẩn người như thế, không ai biết trong đầu anh nghĩ gì.

Ở phía xa, có một vài ngôi nhà thưa thớt, hòn đảo này, nằm bên ngoài khu Tội Ác, cho nên cũng sẽ có một vài người ở, nơi này có cả thôn xóm và thành trấn, nhưng mà đa số người nếu có thể vào thành thì vẫn vào thành, bởi vì hoàn cảnh sinh sống bên ngoài sẽ kém hơn một chút.

Trong thành còn có thể kiếm được một chút tiền bạc, chứ ở bên ngoài, gần như là không kiếm được chút tiền nào.

Lê Văn Vân không quan tâm, anh ngồi ở đó, sắc trời cũng dần tối.

Không biết thời gian đã qua bao lâu, bỗng nhiên có một người để trần thân trên, khiêng một cây đao lớn chậm rãi đi ra từ trong thôn, anh ta thấy Lê Văn Vân ngồi trên bờ cát thì ngẩn ra, sau đó đi tới nói: "Con bà nó, cậu chạy tới nơi này làm gì?"
Lê Văn Vân quay đầu nhìn thoáng qua, phát hiện thì ra là Đao Ba!
Anh có hơi kinh ngạc nói: "Sao anh lại đến nơi này hả?"
"Còn không phải tại tôi không chiêu mộ được người ở trong thành kia sao, sau đó tôi nghĩ, cứ đến thôn xóm ở chỗ này chiêu mộ bừa vài người luyện tập.

" Đao Ba cười ha hả nói: "Có điều từ sau khi chúng ta thắng trận chiến ngày ấy, hiện tại chúng tôi cũng tuyển được không ít người rồi.

Bây giờ Minh Giáo chúng ta có đại khái khoảng 100 người, tất cả đều là võ giả, còn có hai mươi người là võ giả cao cấp.

Nếu cứ phát triển theo cái đà này, tôi nghĩ chúng ta có thể khiêu chiến với thế lực của Evan rồi!"
Nói xong, anh ta vỗ vai Lê Văn Vân nói: "Cho nên cậu nhóc cậu đó, cứ đi theo tôi ắt sẽ có tiền đồ rộng mở.


"
Lê Văn Vân nghe thế không nhịn được nở nụ cười.

Đao Ba ngồi xuống bên cạnh Lê Văn Vân, chai rượu trên eo anh ta giờ đã thay đổi, biến thành một cái bầu rượu!
Tuy nói đã không còn tịch thu phí bảo kê, nhưng dù sao trên danh nghĩa anh ta cũng là lão đại của một con phố, hiện tại cho dù anh ta đến nhà người ta ăn không uống không thì người ta cũng vô cùng hoan nghênh, tiền trong túi anh ta cũng nhiều hơn chút, cho nên đổi một bầu rượu.

"Làm hai hớp không?"
Anh ta nâng bầu rượu ném cho Lê Văn Vân hỏi.

Lê Văn Vân quả thật có ý nghĩ muốn uống rượu, anh nhận lấy bầu rượu, đổ xộc vào trong miệng hai ngụm.

Chất rượu rất kém, nhưng uống vào lại cực kỳ sảng khoái, một loại cảm giác nóng rát chảy dọc cổ họng, Lê Văn Vân liếm môi, lại ực thêm một hớp.

Đao Ba ngồi bên cạnh nhìn thấy Lê Văn Vân uống như vậy thì xót không thôi.

Anh ta uống rượu đều là uống từng ngụm, liếm môi, nếm thử hương vị của nó.

"Thằng nhóc cậu có phải gặp trúng chuyện gì phiền lòng rồi không?" Đao Ba lại vỗ vai Lê Văn Vân nói: "Có chuyện gì cứ tâm sự với tôi, tôi giúp cậu giải quyết!"
Lê Văn Vân cười nói: "Thật ra cũng không có gì, chỉ là trong lòng có vài chuyện còn chưa nghĩ thông thôi, uống hai ngụm rượu vào đã thoải mái hơn nhiều rồi.

"
"Chuyện phụ nữ à?" Đao Ba thở dài một hơi nói: "Thằng nhóc cậu vẫn còn trẻ lắm, nếu cậu phong lưu phóng khoáng giống tôi lúc còn trẻ, bị phụ nữ vây quanh thì có lẽ đã sớm nghĩ thông rồi.

"
Lê Văn Vân có hứng thú nhìn anh ta nói: "Thế hiện tại anh đã hơn bốn mươi mà vẫn độc thân, tâm trạng thế nào?"
Đao Ba bị Lê Văn Vân nói cho im hẳn, anh ta đoạt lấy bầu rượu, rót xồng xộc vào miệng mấy ngụm, uống xong nhìn bầu rượu nhẹ hẳn đi, lại được một trận đau lòng.


Thậm chí anh ta còn từng có ý định sẽ phun lại ngụm rượu lớn trong miệng vào bầu rượu, có điều dù sao Lê Văn Vân cũng còn đang ở bên cạnh, cho nên anh ta đành phải kiên trì nuốt xuống, sau đó nói: "Aizz, nói ra, tôi cũng nên cưới vợ sinh con rồi.

"
Dứt lời, đột nhiên sau lưng họ vang lên tiếng động cơ xe.

Bởi vì sắc trời đã nhá nhem tối cho nên lúc đám người Lê Văn Vân xoay người lại nhìn thử, chỉ phát hiện từng ánh đèn đang chiếu về phía bọn họ bên này, chiếu sáng cả bờ cát, Lê Văn Vân nhìn thoáng qua, ướm thử cũng phải có đến tầm 20 chiếc xe!
"Hửm?" Lê Văn Vân nhướng mày.

Ngay sau đó, anh thấy được một đám người đi về phía bọn họ, trong tay đám người này hoặc là cầm theo đao, hoặc là cầm theo kiếm, bọn họ bước từng bước đến gần bờ biển, cầm đầu chính là một người đàn ông trung niên, ông ta để đầu trọc, đôi mắt đỏ bừng, nhìn chằm chằm bên này, chuẩn xác mà nói, là đang nhìn chằm chằm Lê Văn Vân!
"Đào Lực!" Trong nháy mắt nhìn thấy người này, sắc mặt Đao Ba bỗng nhiên thay đổi, anh ta vội vàng đứng lên, có chút run rẩy nắm chặt đao trong tay.

Đào Lực đen mặt, đi tới trước mặt hai người, phía sau ông ta là một đám người đi theo, Lê Văn Vân nhìn thoáng qua, đại khái có khoảng hai ba mươi người đỉnh cấp.

"Cậu chính là Lê Văn Vân đúng không, con tôi chết vì cậu?" Đào Lực đen mặt nhìn về phía Lê Văn Vân hỏi.

"Ý ông nói là Đào Vân hả?" Lê Văn Vân cau mày nói: "Tại nhà hàng Mèo, anh ta muốn giết tôi, sau đó bị người của Doãn Nhu giết, không liên quan gì đến tôi.

"
"Nó chính là vì giết cậu, cho nên mới chết, mà cậu, cũng nên chết rồi!" Đào Lực thản nhiên nói.

.


Bình luận

Truyện đang đọc