CHIẾN LANG Ở RỂ


Bốn người Lữ Dương và Trương Thiên Thiên đi theo vết tích đánh nhau trên đường, tiến thẳng vào hẻm núi, vừa vào đến nơi, bọn họ đã cảm nhận được sự chấn động kinh khủng ở phía trước.

Mặc dù bây giờ Lữ Dương là người gác đêm số không, nhưng anh ta cũng không phải là siêu cấp, kể cả lúc anh ta huấn luyện với mấy người Trác Nhất Minh cũng rất ít khi bộc lộ khả năng của mình, mà cuộc va chạm giữa Lê Văn Vân và ngài Mặc là trận chiến siêu cấp, tiếng động rất lớn, đất trời và nguồn năng lượng phẫn nộ chấn động, đồng thời năng lượng quỷ đỏ dao động rất mạnh.

Rung chấn khủng khiếp như vậy khiến cho bọn họ cũng cảm thấy hoảng sợ.

“Khốn khiếp, tên Lê Văn Vân kia là biến thái đấy à?” Bọn họ nhích đến gần hẻm núi, sau đó lặng im nín thở bò lên trên ngọn núi, bốn người thấy được khung cảnh phía dưới, nhìn thấy người của Hồng Nguyệt, thấy cả Lê Văn Vân đang lấy một địch hai.

Trương Thiên Thiên vốn định khuyên Lữ Dương không nên vội ra tay thấy vậy cũng ngậm miệng lại, vì sau khi Lữ Dương thấy chuyện gì đang diễn ra thì không có vẻ gì là muốn xen vào cả.

Không chỉ dựa vào mỗi tài năng trời cho mà Lữ Dương có thể trở thành người gác đêm số không, anh ta rất kiêu ngạo, nhưng đồng thời cũng biết tiến biết lùi.

Lúc đó anh ta đến đây vì nghĩ trước kia Lê Văn Vân đã giết chết tiêm quỷ đỏ chỉ với sức mạnh của đỉnh cấp, anh ta cũng muốn đến xem thử, nhưng sau khi tận mắt nhìn thấy tiêm quỷ đỏ chiến đấu thì anh ta đã từ bỏ ý định đó, đồng thời anh ta cũng rất bất ngờ, rốt cuộc tại sao lúc đó Lê Văn Vân mới đỉnh cấp lại làm được chứ.

Khoảng cách giữa hai người họ là quá lớn.

Cuối cùng bọn họ cũng không vội vàng lao xuống mà nấp trong một cái hố trên đỉnh núi, bốn cái đầu thò ra lặng lẽ theo dõi tình hình bên dưới.

Họ nhìn thấy Lê Văn Vân một đấu hai, sau đó dần bị ép vào trong hẻm núi.


Nhanh‎ nhất‎ tại‎ ==‎ tr‎ ùmtruyện﹒Vn‎ ==
Thấy mấy người Hồng Nguyệt kia dũng mãnh không sợ chết, từng tên lần lượt lao về phía Lê Văn Vân, họ thấy một mình Lê Văn Vân đang liên tục vung đao Vô Danh và đao Phá Không lên, thấy từng tên ngã xuống đất, chất thành đống trước mặt Lê Văn Vân.

Nhưng ngay cả như vậy thì những người của Hồng Nguyệt vẫn tiếp tục dũng mãnh lao đến, bọn chúng đang dùng mạng sống của mình để bào mòn nguồn sức mạnh của Lê Văn Vân.

Quỷ Đỏ và ngài Mặc vẫn lạnh nhạt quan sát.

“Chết tiệt, lão già mặc đồ đen kia chui từ đâu ra thế, sao lại ác vậy!” Lữ Dương bất bình chửi.

“Đại ca, chúng ta phải làm gì bây giờ?” Trương Thiên Thiên nghiêng đầu hỏi: “Nếu cứ tiếp tục như vậy thì chắc chắn Lê Văn Vân sẽ không chịu đựng nổi đâu.


“Chúng ta vào đây cũng phải khoảng gần nửa giờ rồi, chắc hẳn những người khác đang trên đường tới tiếp viện.

” Lữ Dương bình tĩnh phân tích: “Không thể cứ để Lê Văn Vân ở dưới đó tiêu hao như vậy được, còn cả lão già mặc đồ đen với Quỷ Đỏ cực kì bất thường kia nữa, chỉ sợ là ngoại trừ Lê Văn Vân thì không ai có thể giải quyết hoàn toàn bọn chúng được, chúng ta phải nghĩ cách kéo dài thời gian!”
Người đàn ông bên cạnh thở dài nói: “Đại ca à, bên kia có ít nhất ba tên siêu cấp đó! Còn lại đều là sát thủ thẻ đỏ của Hồng Nguyệt!”
Lữ Dương liếm môi đáp: “Đội hình như thế mới xứng đáng với thân phận số không của ông đây chứ, cậu sợ chết à?”
“Sợ!” Người kia trả lời.

“Dám chết không?” Lữ Dương lại hỏi.


“Dám!” Anh ta lại nói.

“Không hổ là anh em của ông đây, đội 11762 có thể hoàn thành nhiệm vụ, chúng ta cũng làm được, chúng ta không thua kém gì bọn họ, chỉ là trẻ hơn mấy tuổi mà thôi.

” Lữ Dương nói xong, rút một cây thương dài từ phía sau ra.

Cây thương dài này chính là cây thương mà Demps đã từng sử dụng, vũ khí phổ thượng đứng thứ ba: “Thương Long”!
Trước kia sau khi Lê Văn Vân giải quyết xong Demps, những người gác đêm đến dọn dẹp chiến trường, mà cây Thương Long tất nhiên đã bị Trác Nhất Minh mang đi, sau khi lấy về thì bị Lữ Dương nhắm tới.

Với tư cách là người gác đêm số không, Trác Nhất Minh cũng rất hào phóng đưa cây thương cho anh ta.

Anh ta rút thương dài ra, đôi mắt lạnh lẽo nói: “Yên tâm đi, dù có chết thì cũng là ông đây chết trước mặt các người, thấy hẻm núi đằng sau kia không? Đi cùng tôi đi, cùng đập nát mông chúng, giảm bớt áp lực cho Lê Văn Vân nào!”
“Đã rõ!” Ba người khác rút song đao sau lưng ra.

Sau đó, Lữ Dương cầm thương lao thẳng xuống núi, ba người khác cũng theo sát phía sau.

Bốn bóng đen gào thét xông đến.


“Quỷ Đỏ, đi chết đi!” Lữ Dương vừa hét to vừa lao đến.

Tiếng hét lớn của anh ta thu hút sự chú ý của rất nhiều người, Quỷ Đỏ cũng theo bản năng nhìn sang, vẻ mặt ngài Mặc chỉ hơi thay đổi một chút, trên mặt lộ ra tia chết chóc.

Nếu như người của đội tiên phong khác đến, vậy thì… đợi khi bọn chúng tập hợp đầy đủ, ông ta sẽ chôn toàn bộ ở chỗ này.

Bây giờ Lê Vân Vân đã tốn khá nhiều sức, ông ta và tiêm quỷ đỏ cũng có thể tạm thời chặn Lê Văn Vân, còn người ngoài cuộc sẽ bắt đầu một mình giết chóc!
“Hả? Sao lại chỉ có bốn người!” Một lúc lâu sau ngài Mặc mới nhíu mày nói.

Bùi Nghênh Tùng vội vàng đến bên cạnh ông ta, nhìn bốn người đằng xa đang lao đến, nói: “Người chạy đầu tiên là Lữ Dương, là người kế thừa của Lê Văn Vân, hiện tại cũng đang là người gác đêm số không, sức mạnh đã gần đạt đến siêu cấp vô hạn rồi! E rằng còn mạnh hơn Lâm Thiếu Hoa mấy phần!”
“Người gác đêm số không!” Ngài Mặc sờ cằm nói: “Chưa lên siêu cấp, dù sao cũng có ít người, ông với Ảnh Tử cử mấy tên đỉnh cấp lên giải quyết bọn chúng đi.


Bùi Nghênh Tùng gật đầu nói: “Vâng.


Trả lời xong, ông ta hưng phấn nói: “Hai người gác đêm số không bị chúng ta giết chết chỉ trong một ngày, đáng để đền đáp cho sự hi sinh của những người kia, hai người đó đều là thiên tài, nhưng sau này rất có thể sẽ mang đến rất nhiều phiền phức cho ngài.


“Ảnh Tử!” Nói xong, ông ta gọi Ảnh Tử đứng bên cạnh.

Vẻ mặt Ảnh Tử hơi thay đổi, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía người đang lao tới cách đó không xa, rút hai con dao găm ra.


Nhìn Ảnh Tử đang xông tới, nhìn hơi thở siêu cấp phát ra từ người đó, trong mắt Lữ Dương lóe lên sự hưng phấn, một thương đâm đến.

“Keng!”
Hai con dao găm của Ảnh Tử vượt qua cây thương, sắc mặt anh ta trầm xuống.

Trong chớp mắt đó, hơi thở của Lữ Dương bùng nổ, lối chơi của anh ta đại khái là kiểu mở rộng và áp sát, anh ta múa cây Thương Long mạnh mẽ đầy sức gió, trong khoảnh khắc đối đầu với siêu cấp mà anh ta lại không rơi vào thế yếu.

Đây chính là người gác đêm số không!
Mỗi một thế hệ người gác đêm số không ở Hoa hệ đều là con cưng của trời.

“Đây là siêu cấp ấy hả?” Lữ Dương khinh thường hừ lạnh một tiếng, đối đầu với siêu cấp, không lùi lại mà tiến lên.

Ba người khác tiếp tục xông đến hẻm núi phía sau, họ muốn tạo một lỗ hổng cho Lê Văn Vân, ít nhất cũng phải đưa Lê Văn Vân ra khỏi vòng vây trước.

Nhưng đường của bọn họ đã bị ngăn chặn, Bùi Nghênh Tùng không chọn đi tìm Lữ Dương, ông ta là người cẩn thận, ông ta sợ nếu đánh với Lữ Dương thì có thể sẽ bị Lữ Dương giết chết, vậy nên ông ta giao Lữ Dương cho Ảnh Tử.

Ông ta không sử dụng linh dược để tạm thời lên siêu cấp, bản thân ông ta cũng là một trong những người đỉnh cấp mạnh nhất, cũng có thể ngăn những người khác lại.


Trong hẻm núi, trận chiến đã đến hồi gay cấn, khắp người Lê Văn Vân đều là máu tươi đang không ngừng chảy xuống, những vết thương này không chết người, mà trước mặt anh, thi thể của những người Hồng Nguyệt đã chồng chất lên nhau, anh đã giết tầm bốn mươi năm mươi người rồi, nhưng những người khác vẫn cứ xông lên như tre già măng mọc vậy! Anh bị mắc kẹt trong khe núi nhỏ hẹp.

Nhưng ánh mắt anh vẫn chưa từng thay đổi! Kiên định và tràn đầy vẻ chết chóc!.


Bình luận

Truyện đang đọc