CHIẾN LANG Ở RỂ



Lê Văn Vân đang ở Lâm Hải xa xôi, hiển nhiên không biết chuyện gì đã xảy ra ở Giang Thành.

Bây giờ Ngô Dương muốn liên lạc được với Lê Văn Vân là tương đối khó khăn, ông ta chỉ có thể đi cầu xin hậu cần Thịnh Thế.

Nhưng vì trước đây không ngừng quấy rối Thịnh Thế nên từ lâu ông ta đã không muốn nhìn thấy mặt họ.

Lúc này Lê Văn Vân đang đứng trước cửa một tiệm bánh nướng, nhìn thấy người phụ nữ mặc chiếc váy đen đứng trước mặt thì không khỏi ngạc nhiên: “Sao cô lại ở đây?”
Người phụ nữ này chính là người mà trước đây anh đã gặp ở quán bar, Trần Phi.

Trần Phi ôm sách giáo khoa trong ngực nói: “Tôi là giáo viên của trường này, còn anh thì sao, anh tới đây làm gì?”
Lê Văn Vân ho một tiếng, nhíu mày nói: “Trước đây tôi học ở trường này, muốn về đây xem một lúc.”
Trần Phi đứng bên cạnh Lê Văn Vân, cô ta hơi xấu hổ nhìn Lê Văn Vân nói: “Này, trước đây làm phiền anh, xin lỗi nhé!”
Trước đây cô ta uống rượu mà tới tìm Lê Văn Vân nên khiến cho Vưu Chí hiểu lầm, còn xảy ra mâu thuẫn với những người ở quán bar Lưu Hỏa, khi đó thậm chí cô ta còn nghĩ Lê Văn Vân đã bị thương rất nặng.

Lê Văn Vân phất tay, anh không hề giữ chuyện đó trong lòng.

Trần Phi cắn răng, sau đó hỏi: “Tối nay anh có rảnh không? Trước đây làm phiền anh quá, tuy anh không sao nhưng chuyện đó là do tôi nợ anh, cho nên muốn mời anh một bữa cơm.”
“Tình cờ gặp nhau mà thôi, không cần để trong lòng đâu.” Lê Văn Vân bình tĩnh nói.


Đúng vậy, người phụ nữ có thể yêu đương được với Vưu Chí, Lê Văn Vân cảm thấy không cần phải tiếp xúc quá nhiều.

Điều này khiến cho Trần Phi sửng sốt.

Bất kể khi còn là học sinh ở ngôi trường này hay đã trở thành một giáo viên, cho tới bây giờ đều có không ít người thích cô ta, nếu không bất chấp theo đuổi thì cũng là đi theo lấy lòng.

Nhưng người đàn ông trước mặt này, lần đầu tiên gặp nhau trong quán bar, dường như anh không hề biết cô ta!
Trước đây khi còn ở quán bar, suýt chút nữa là đã dâng người tới cửa rồi, vậy mà Lê Văn Vân chỉ mải uống rượu, không thèm để ý gì đến cô ta!
Sau khi ra khỏi đó còn muốn cô ta chia đôi tiền thưởng!
“Xong rồi!” Từ phía sau, một người phụ nữ trung niên đưa một gói bánh nướng nóng hổi đến, Lê Văn Vân nhận lấy, thanh toán tiền rồi quay sang Trần Phi bên cạnh: “Tôi đi trước đây!”
“Để lại wechat đi!” Trần Phi cố gắng níu kéo: “Tôi không thích nợ ân tình của người khác.”
“Không cần đâu, sau này cũng không có nhiều cơ hội gặp nhau.” Lê Văn Vân nói xong, không để ý tới Trần Phi nữa, cứ thế xoay người rời đi.

Nhìn thấy bóng lưng của Lê Văn Vân, Trần Phi cắn chặt răng.

“Cô giáo Trần ơi!” Bà chủ của tiệm bánh nướng hỏi: “Cô thích cậu ấy à?”
Mặt Trần Phi phiếm hồng: “Tôi chỉ gặp anh ta một lần thôi, có gì mà thích.”
“Nhưng mà cảm giác của cô tốt hơn so với lần trước đấy.” Người phụ nữ trung niên cười: “Tôi làm bánh cho cô đây!”
Trần Phi ngẩng đầu hỏi: “Đúng rồi, bà định thu xếp cửa hàng thế nào?”

“Chắc là hai ngày nữa sẽ đóng cửa thôi.” Người phụ nữ trung niên nói: “Bây giờ mà không có tiền thì làm gì cũng khó.”
Trần Phi nghiến răng: “Những người đó thật là quá đáng.”
“Còn cách nào đâu.

Chúng tôi chỉ là dân thường thấp cổ bé họng, không tiền không thế, chúng tôi vốn tìm được luật sư rồi, nhưng mà luật sư vừa nghe nói chúng tôi muốn kiện nhà họ Lê thì lập tức từ chối, không tiếp nhận vụ kiện của chúng tôi.

Không thể làm được gì cả, chúng tôi đành phải chấp nhận thôi.” Người phụ nữ thở dài.

Trần Phi mở miệng định nói gì đó nhưng cuối vẫn không thể nói ra lời, đành yên lặng thở dài một hơi.


Ở một nơi khác, Lê Văn Vân cầm bánh nướng trong tay lên cắn một miếng, cười nói: “Vẫn là vị này, ngon quá! Chắc tay nghề phải cao lắm mới có thể làm ra món ngon thế này!”
Anh liếm môi, trong lòng vô cùng vui sướng!
Ăn được vài miếng, chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Lê Văn Vân cầm điện thoại lên nhìn, phát hiện là Hoa Hồng Đỏ gọi đến, tâm trạng có chút thay đổi, lẽ nào cô ta đã lừa được thủ lĩnh Hồng Nguyệt rồi?
Anh vội vàng nhận cuộc gọi: “A lô.”
“Quay đầu lại đi!” Trong điện thoại, một giọng nói tình tứ vang lên.

Lê Văn Vân quay người nhìn về phía sau, một bóng người đỏ chót đang đứng cách đó không xa, cô ta mặc một chiếc váy đỏ khoét hông, lộ ra cặp đùi thon thả và một dáng người hoàn hảo, mỗi nơi cô ta đi qua đều thu hút hàng loạt ánh nhìn của những người đàn ông xung quanh.


Đúng là Hoa Hồng Đỏ!
Sắc mặt Lê Văn Vân hơi khác, anh đến gần, ánh mắt lướt qua người Hoa Hồng Đỏ: “Cô theo dõi tôi à?”
“Có theo dõi thì cũng chỉ là ham muốn cơ thể anh thôi.” Hoa Hồng Đỏ che miệng cười.

Nhìn ánh mắt Lê Văn Vân hiện lên vẻ lạnh lùng, Hoa Hồng Đỏ vội vàng nói: “Anh đúng là cái đồ chả hiểu ý tứ của người khác gì cả, tôi chỉ đến đến giải quyết chút việc thôi.”
“À.” Sự cảnh giác trong lòng Lê Văn Vân được buông xuống, anh cắn một miếng bánh nướng, hỏi: “Có việc à? Lão già kia dám ra mặt rồi à?”
“Muốn dẫn ông ta đến thì cũng hơi khó.” Hoa Hồng Đỏ lắc đầu: “Tôi vừa nhận được một cuộc điện thoại, tôi nghĩ chắc hẳn anh rất có hứng thú đấy.”
“Hả?” Lê Văn Vân nhướng mày.

“Hồng Nguyệt, theo màu sắc của hoa hồng mà đánh giá đẳng cấp, bài màu vàng là thấp nhất, sau đó là bài màu xanh, màu đỏ và màu ánh kim! Ngoài ra, còn một vài sát thủ hàng đầu không có màu sắc nhất định như chúng tôi.” Hoa Hồng Đỏ nói.

Ánh mắt của Lê Văn Vân lướt qua ngực của Hoa Hồng Đỏ, nơi đó có một bông hồng rực rỡ, trông vô cùng bắt mắt.

Hoa Hồng Đỏ chú ý tới vẻ mặt của Lê Văn Vân, nhếch miệng cười: “Đẹp không? Có muốn tự cảm nhận một chút xem sao không? Không tồi đâu nha!”
Nói xong cô ta còn liếm môi đầy quyến rũ!
Lê Văn Vân run rẩy, anh hung hăng cắn một miếng bánh nướng, cố gắng ngăn cản sự kích động trong lòng mình.

Người phụ nữ này vô cùng nguy hiểm!
“Tôi sợ có độc! Bị trúng độc chết luôn đây này.” Lê Văn Vân vừa nhai vừa nói: “Tôi biết việc phân chia cấp bậc của Hồng Nguyệt mấy người, nhưng cô nói với tôi làm gì? Phổ cập kiến thức à?”
“Tôi vừa nhận được một cuộc điện thoại, là từ sát thủ đứng đầu trong những sát thủ có thẻ ánh kim, cũng đứng thứ mười chín trong số những sát thủ ở thế giới ngầm, anh ta đang lái xe đến Lâm Hải.” Hoa Hồng Đỏ nhìn Lê Văn Vân, đôi môi đỏ khẽ mở ra.


“Sau đó thì sao? Đến Lâm Hải làm nhiệm vụ? Hay là anh ta ngủ với cô mà không đưa tiền? Cô muốn tôi giúp cô chém anh ta?” Lê Văn Vân hỏi.

“Vớ vẩn, anh nghĩ Hoa Hồng Đỏ tôi là ai, từ trước đến nay những người ngủ cùng với tôi đều là tôi cho họ tiền, chưa ai trả tiền cho tôi đâu nhé!” Hoa Hồng Đỏ liếc Lê Văn Vân.

Sau đó cô ta khẽ cười: “Trong tay anh ta có hai thứ, chắc chắn anh sẽ rất hứng thú đấy.”
“Hả?” Lông mày Lê Văn Vân nhướng cao: “Cái gì?”
“Ba người và hai thanh đao.” Hoa Hồng Đỏ thản nhiên nói: “Ba người, một người là Nguyễn Vũ Đồng, một người là Ngô Thị Hương và một người nữa là Nguyễn Thị Lệ!”
Vẻ mặt Lê Văn Vân thay đổi, trong nháy mắt đã hiểu ra vấn đề, anh nhìn về phía Hoa Hồng Đỏ, hỏi: “Hai thanh đao đó tên là Dạ Không và Vô Danh đúng không?”
“Đây chính là vũ khí ngầm nằm trong mười thần khí đó.” Hoa Hồng Đỏ mỉm cười: “Hai thanh đao này từng thuộc về Người Giác Đêm số 0, vậy mà lại có thể rơi vào tay của Hồng Nguyệt chúng tôi sao?”
“Bao lâu thì đến Lâm Hải?” Lê Văn Vân thản nhiên hỏi.

“Sao, muốn đi cứu vợ cũ à, anh đi khách sạn với tôi, tôi sẽ nói cho anh biết.” Đôi môi đỏ của Hoa Hồng Đỏ khẽ nhếch lên, dáng vẻ vô cùng lả lướt.

“Bố mẹ tôi không cho phép qua đêm bên ngoài.” Lê Văn Vân cười.

Hoa Hồng Đỏ bĩu môi, ngay sau đó vẻ mặt trở nên vô cùng hưng phấn: “Ôi, cái người đàn ông này, anh đang khiêu chiến với tôi sao, tôi thích lắm!”
“Quả nhiên là một con mẹ biến thái!” Trong lòng Lê Văn Vân thầm mắng một câu.

Trước đây lúc ở trên tàu điện ngầm Hoa Hồng Đỏ còn hờ hững với anh, không muốn khiêu chiến, vậy mà bây giờ lại liên tục quyến rũ anh, đúng là không biết nói gì hơn.

“Đợi anh ta đến Lâm Hải thì tôi sẽ nói cho anh biết!” Hoa Hồng Đỏ vừa cười vừa nói..


Bình luận

Truyện đang đọc