CHIẾN LANG Ở RỂ



Không còn nghi ngờ gì nữa, trong số những người đẹp mà Lê Văn Vân đã thấy trong nhiều năm qua, hai người phụ nữ này có thể được coi là một trong những người đẹp.

Vẻ đẹp của họ không thua gì những người đẹp hàng đầu như Phạm Nhược Tuyết và Đỗ Tịch Tịch, tất nhiên về khí chất thì họ hoàn toàn khác nhau!
Khí chất của Đỗ Tịch Tịch thuộc kiểu tinh quái, còn Phạm Nhược Tuyết thuộc về kiểu khí chất lạnh lùng.

Hai người phụ nữ trước mặt hoàn toàn khác, mặc váy ôm sát, để hở ra rất nhiều da thịt, có vẻ như họ muốn phô hết ra ngoài vóc dáng của họ.

Lê Văn Vân nhìn thấy hai người, không khỏi nuốt nước miếng nói: “Đến chỗ tôi, đến chỗ tôi.”
Như thể họ nghe thấy lời cầu nguyện của anh, sau khi nhìn thấy Lê Văn Vân, hai người họ ngẩn ra một lúc, nói với nhau điều gì đó rồi nhanh chóng đi về phía Lê Văn Vân!
Khi đi đến gần Lê Văn Vân, cả hai đứng lại, một cô gái với mái tóc nhuộm đỏ nhìn chằm chằm Lê Văn Vân, nhìn đi nhìn lại và nói: “Giống...!giống quá!”
Cô gái kia có mái tóc đen thẳng, rất dài, dài đến thắt lưng, Lê Văn Vân có thể tưởng tượng nếu hai người ở trên giường, người phụ nữ kia thì thào nói: “Anh đè lên tóc em rồi.” Quả là một cảnh tượng khiến người ta thấy thú vị.

Đương nhiên, anh vẫn tươi cười: “Hoan nghênh quý khách.”
“Thật giống, giống như đúc vậy.” Cô gái tóc đỏ lại nói.

“Không thể nào là anh ấy, nếu là anh ấy thì sẽ không tới nơi này làm bồi bàn.

Anh ấy đã bỏ đi năm năm rồi, không thể nào quay lại đây được.” Cô gái tóc đen thở dài nói.


Cô gái tóc đỏ cau mày, cắn chặt răng, sau đó lấy ra hai tờ mệnh giá một trăm, nhìn Lê Văn Vân hỏi: “Tôi có thể sờ mặt anh được không?”
Có vẻ cô ta là người được dạy dỗ đàng hoàng.

Trong lòng Lê Văn Vân khẽ dao động.

Đánh giá cuộc trò chuyện giữa hai người, có vẻ như hai cô gái này đã quen biết anh, năm năm, quá giống...!Những lời này khá là trùng hợp!
Nhưng anh hoàn toàn không nhớ tới hai cô gái này, nếu năm năm trước anh có quyến rũ với hai người phụ nữ xinh đẹp như vậy, nhất định Lê Văn Vân sẽ ghi tạc trong lòng.

Nhưng anh lại không biết sao hai người họ lại biết được mình, mặc dù năm năm trước, tại thành phố Tội Ác này, Lê Văn Vân rất nổi tiếng.

Có điều những người đã từng nhìn thấy dáng vẻ của anh, biết tên thật của anh cũng rất ít ỏi.

Ví dụ như sư tử nhỏ, việc biết tên Lê Văn Vân chỉ là một sự việc ngoài ý muốn.

Lê Văn Vân cũng không vạch trần, đối mặt với yêu cầu vô lý của người phụ nữ sờ mặt lấy tiền này, đương nhiên anh sẽ đồng ý rồi.

Anh mỉm cười: “Đương nhiên là được.”
Khi cô gái tóc đỏ nghe Lê Văn Vân nói thì hơi nhíu mày: “Quả nhiên anh không phải là anh ấy, nếu là anh ấy thì sẽ không đến chỗ này làm việc, lại càng không vì hai trăm mà chủ động cho tôi sờ mặt.

Khí chất của anh ấy sẽ không phải loại này.”
Lê Văn Vân im lặng, không nói nên lời: “E là cô đã hiểu lầm tôi rồi.”
Co gái tóc đỏ ném tiền xuống đất, sau đó ngồi xuống quầy do Lê Văn Vân phụ trách, nói: “Cần tiền thì tự mình nhặt đi, ngoài ra đưa thực đơn cho tôi.”
Lê Văn Vân cũng không tức giận, cúi xuống nhặt hai trăm lên.

Nhìn thấy hành vi của Lê Văn Vân, cô gái tóc đỏ và tóc dài thẳng kia lộ rõ vẻ khó chịu trên mặt, cô gái tóc dài thẳng nhìn chằm chằm vào Lê Văn Vân và nói: “Trông anh rất giống anh ấy, vậy mà anh lại sống như thế này…”
Sau khi Lê Văn Vân cất tiền vào túi, anh lại đưa thực đơn ra.

Ngay sau đó, hai người gọi món, sau đó cả hai như không để ý đến Lê Văn Vân và bắt đầu nói chuyện với nhau, nhưng ánh mắt của họ lại không ngừng hướng về phía Lê Văn Vân.

Lê Văn Vân cũng ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh, trong đầu thầm nghĩ, năm năm trước mình đã bỏ lỡ hai người đẹp cực phẩm này vào lúc nào nhỉ.


Hai người phụ nữ vừa uống rượu vừa tán gẫu với nhau, cô gái tóc đỏ suy nghĩ một lát bèn nhìn Lê Văn Vân nói: “Dù sao anh cũng không bận, tới ngồi bên cạnh tôi đi.”
Cô gái tóc đen thẳng cau mày nói: “Linh Linh, anh ta không phải người đó.”
“Không phải cũng không sao, tớ đã mong đợi người đó xuất hiện suốt năm năm qua, gặp được một người trông giống cũng không sao.” Cô gái tóc đỏ nói.

Thấy Lê Văn Vân không nhúc nhích, cô gái cau mày, trả thêm năm trăm trên bàn rồi hỏi: “Chừng này đủ chưa?”
Hai mắt Lê Văn Vân hơi sáng lên, sau đó ngồi xuống bên cạnh cô gái tóc đỏ, cầm lấy tờ năm trăm trong tay.

Khi hai cô gái nhìn thấy bộ dạng này của Lê Văn Vân thì tỏ rõ vẻ chán ghét.

“À, nghe hai người nói chuyện, hình như hai người có quen một người trông rất giống tôi?” Lê Văn Vân hỏi.

“Giống y như anh?” Cô gái tóc đỏ chế nhạo: “Trông anh rất giống anh ấy mới đúng, người đó chính là số không của Người Gác Đêm, người từng gây ra nỗi ám ảnh ở thành phố Tội Ác này.

Anh ấy còn trẻ nhưng đã đứng thứ nhất Địa Bảng, sau đó chúng tôi đã nhìn thấy anh ấy trong thành phố Tội Ác đạt tới siêu cấp.

Ngày hôm đó, tôi sẽ không bao giờ quên ngày đó, từ giây phút ấy, tôi đã yêu anh ấy mất rồi.

Đáng tiếc sau ngày hôm đó anh ấy đã rời khỏi nơi này.”
Nói đến đây, cô gái tóc dài thẳng liếc nhìn Lê Văn Vân với vẻ ghê tởm và nói: “Còn anh chỉ giống anh ấy mà thôi, với thân phận của anh ấy sẽ không bao giờ đến nơi này làm bồi bàn đâu.”
Lê Văn Vân vui mừng, đồng thời trong lòng cũng hơi buồn cười.

Khi anh đột phá siêu cấp là đột phá trong trận chiến, lúc đó thành phố Tội Ác có rất ít người, đều là mấy lão đại.


Từ góc độ này mà nói, thân phận của hai cô gái này hẳn là không bình thường.

Anh sững sờ nhìn hai người bọn họ, không ngờ ở thành phố Tội Ác mà anh còn có hai người đẹp đỉnh cấp hâm mộ.

Đương nhiên anh cũng không nói toạc ra, bên kia đã hiểu lầm thì cứ để họ hiểu lầm, nếu sự việc lan truyền ra thì rất có thể sẽ mang rắc rối đến cho anh.

Anh ngồi bên cạnh lắng nghe cuộc nói chuyện của hai cô gái, từ từ, Lê Văn Vân cũng đã đoán được tên của họ.

Cô gái tóc dài thẳng này tên là Lâm Khả Hân, và cô gái tóc đỏ được gọi là Chu Linh Linh.

Lý do họ đến uống rượu là vì Lâm Khả Hân đã gặp một rắc rối nhỏ, một người đàn ông có gia thế lớn đang đuổi theo cô ta một cách điên cuồng, cô ta muốn từ chối nhưng đối phương cứ quấn lấy không buông khiến cô ta buồn bực mới rủ bạn thân đi ra ngoài uống rượu.

Sau khi Lê Văn Vân nghe cuộc nói chuyện của họ, anh cau mày nói: “Thực ra, vấn đề này không quá khó đúng không? Cô có thể tìm một người đàn ông đóng giả làm bạn trai của mình và để anh ta từ bỏ là được chứ gì?”
“Anh ta có địa vị rất lớn, trước đó tôi cũng đã tìm nhưng sau khi tìm được người đều bị anh ta diệt trừ…” Lâm Khả Hân liếc nhìn Lê Văn Vân, sau đó đôi mắt sáng lên nói: “Trông anh rất giống người đó, nếu anh đóng giả làm bạn trai của tôi, có thể anh ta sẽ sợ.”
Khóe miệng Lê Văn Vân hơi giật giật nói: “Tôi không dám làm mấy chuyện như vậy đâu, nhưng tôi có quen một người chỉ cần tiền không cần mạng, trông cũng rất đẹp trai, cô chỉ cần chu cấp tiền cho anh ta là được, và chắc chắn anh ta cũng sẽ bằng lòng đi.”
Nói rồi anh chỉ tay về phía Cố Bạch đang ở cách đó không xa!.


Bình luận

Truyện đang đọc