CHIẾN LANG Ở RỂ



Lý Vân vẫn là Lý Vân, ông ta hiền lành tử tế, nhưng hiền lành tử tế vẫn không thể xua tan nợ nần và đói nghèo được.

Ông ta an phận thủ thường, chỉ muốn sống một cuộc sống ổn định, không muốn va chạm với những chuyện tạp nham khác.

Ông ta biết Lê Văn Vân không phải là người thường, dù sao ở thời đại ngày nay, không ai lại mang theo hai thanh đao, cũng không có ai bị chém hơn cả chục nhát đao mà vẫn chưa chết.

Thấy Lý Vân không muốn nói những chuyện này nên Lê Văn Vân cũng không nói nữa.

Giúp, chắc chắn anh sẽ giúp họ.

Lê Văn Vân là người biết báo đáp ân tình.

Bố của Nguyễn Vũ Đồng đã cứu mạng anh, anh đã đền đáp trong ba năm, nếu không phải hai mẹ con nhà kia ác độc thì có lẽ anh đã có một cuộc sống êm đẹp với cô ta.

Lần này Lý Vân đã cứu mạng anh, đương nhiên anh sẽ báo đáp.

“Ba ngày à? Cũng không biết sức khoẻ có thể khôi phục được bao nhiêu.” Lê Văn Vân vuốt mũi nói.

Lý Vân hút liên tiếp mấy điếu thuốc, sau đó dập tàn thuốc, đứng dậy, lấy đồ đạc Lôi Tấn đã đá văng về bắt đầu lắp ráp lại.

Ông ta vẫn phải làm, còn phải tiếp tục trả tiền, mặc dù ông ta biết có thể số tiền kiếm được của cả đời này sẽ rơi vào tay Lôi Tấn, nhưng ông ta vẫn phải tiếp tục làm!
Ông ta không dám đi báo cảnh sát vì sợ làm vậy thì Lý Giai Dao sẽ không được bình an.

Dù vất vả mệt nhọc đến đâu, ông ta cũng chỉ biết cắn răng chịu đựng, điều ông ta cảm thấy có lỗi nhất chính là con gái của mình, rõ ràng xinh đẹp như vậy mà phải sống trong nghèo khổ!
Lê Văn Vân yên lặng nhìn thấy tất cả chuyện này, cảm thấy thổn thức trong lòng.


“Người tốt bụng sẽ được đền đáp.” Lê Văn Vân thì thầm.

Hai ngày sau, mỗi ngày Lê Văn Vân đều có thể cảm giác được Lý Vân ngủ không ngon giấc, dường như vì không thể gom đủ hai vạn đó mà ông ta đứng ngồi không yên.

Hai ngày nay tâm trạng của Lý Giai Dao cũng rất kém, cô ấy nói rất ít, mặc dù bình thường cô ấy cũng chẳng nói nhiều vì hơi ngại ngùng, chỉ khi Lê Văn Vân chủ động nói chuyện với cô ấy thì cô ấy mới nói thêm vài câu mà thôi.

Một cô gái xinh đẹp như vậy mà vì nghèo khổ lại rất tự ti.

Ban ngày Lý Vân vẫn đi sớm về khuya, sau khi trở về lại tiếp tục làm đồ trang trí nội thất dưới ánh đèn mờ ảo.

Thỉnh thoảng ngồi ngẩn ngơ một mình.

Người đàn ông lương thiện này có vẻ rất mệt mỏi và bối rối.

Trong hai ngày tiếp theo, cơ thể Lê Văn Vân đã khỏe hơn một ít, tất nhiên còn phải mất một khoảng thời gian để vết thương lành lặn hoàn toàn.

Mà sức khoẻ vẫn còn rất yếu, những di chứng do sử dụng hết sức bình sinh để lại còn quá lớn.

Trước đây Lê Văn Vân đã từng sử dụng chiêu này, đều do Phạm Nhược Tuyết giúp anh điều trị và vật lý trị liệu, anh phải mất ít nhất là mười ngày, nhiều nhất là một hoặc hai tháng thì chân khí trong cơ thể mới xuất hiện lại được!
Bây giờ anh chỉ có thể dựa vào chính mình, có quỷ mới biết còn phải mất bao lâu.

May mắn thay, bây giờ anh còn có thể từ từ rời khỏi giường và tự đi bộ, nhưng cũng không được xa lắm.

Ngày thứ ba, chỉ còn một ngày cuối cùng là tới ngày hẹn Lôi Tấn đến thu tiền.

Theo thường lệ, Lý Vân đi ra ngoài từ sớm, lúc đi ra ngoài trong lòng ông ta đầy tâm sự.


Lý Giai Dao cũng vô cùng lo lắng!
Thời hạn càng đến gần, vẻ mặt của hai bố con họ càng trở nên nghiêm trọng, mấy ngày nay Lê Văn Vân đã không thấy nụ cười trên mặt họ rồi.

Buổi trưa, Lê Văn Vân nằm ở trên giường, nhìn Lý Giai Dao ở bên cạnh đọc sách.

Rõ ràng là Lý Giai Dao không thể đọc vô đầu được, cô ấy cứ đứng ngồi không yên.

“Dao Dao!” Lê Văn Vân lên tiếng.

Lý Giai Dao quay đầu lại, đôi mắt cô đỏ hoe, vội vàng hỏi: “Muốn xuống giường đi vệ sinh à?”
Lê Văn Vân mỉm cười, sau đó lắc đầu hỏi: “Em có hận bố em không?”
Lý Giai Dao ngẩn người, sau đó lắc đầu nói: “Không hận, em biết bố em rất khổ, em cũng rất thương bố em, tất cả đều tại người phụ nữ đó.”
Cô ấy dùng từ người phụ nữ đó để miêu tả mẹ ruột của mình, chứ không gọi là mẹ.

Trong lòng Lê Văn Vân khẽ dao động, anh nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Lý Giai Dao khiến cô ấy hơi xấu hổ, cúi đầu nhìn đôi giày màu xám của mình.

Đôi giày của cô ấy vốn là một đôi giày màu trắng, nhưng do giặt quá nhiều lần và mang quá lâu nên đã ngả sang màu xám.

Quần áo cũng là đồng phục của nhà trường, đã hơi sờn màu vì mặc quá lâu.

Trong thời đại ngày nay, những gia đình có hoàn cảnh như vậy thực sự rất ít.

“Tương lai em mong muốn có một cuộc sống như thế nào?” Lê Văn Vân hỏi: “Em đã nghĩ đến chưa?”
Nghe vậy, Lý Giai Dao không kìm được nữa, nước mắt cứ thế tuôn rơi: “Chưa nghĩ tới, em không dám nghĩ…”
Đúng vậy, nghĩ tới tương lai là một bóng ma tâm lý, nợ nần chồng chất, làm sao cô ấy dám nghĩ tới.


Một cô gái mười sáu tuổi mới lớn, xinh đẹp như vậy, cô ấy thậm chí còn không có dũng khí để tưởng tượng về tương lai.

Trong lòng anh càng căm giận Lôi Tấn hơn!
“Đỡ anh dậy.” Lê Văn Vân mỉm cười nói với cô ấy.

Lý Giai Dao lau nước mắt, sau đó đỡ Lê Văn Vân xuống giường, hỏi: “Đi vệ sinh à?”
Lê Văn Vân lắc đầu nói: “Không, anh muốn đi lên thị trấn một chuyến.”
Lý Giai Dao sửng sốt, vội vàng nói: “Hôm qua bác sĩ Hàn nói sức khoẻ của anh đã hồi phục được một ít nhưng vẫn chưa thể đi lại được.

Nơi này đến thị trấn phải mất mười phút đi bộ, hôm nay trời lại nóng, lỡ như miệng vết thương bị nhiễm trùng phải làm sao.”
Lê Văn Vân cười nói: “Không sao!”
Lê Văn Vân biết rõ rằng trước ngày mai sức khoẻ của anh cũng không hồi phục được bao nhiêu, đương nhiên anh cũng không có cách chống lại Lôi Tấn, nhưng anh biết Lý Vân muốn gom được hai vạn này cũng rất khó khăn.

Vì vậy...!anh phải làm gì đó.

Lý Giai Dao không thể lay chuyển được Lê Văn Vân nên đành phải gượng cười: “Được rồi, để em dìu anh đi lên thị trấn.”
“Lấy tất cả đồ đạc của anh đi theo luôn!” Lê Văn Vân nói.

Lý Giai Dao gật đầu, sau đó đi lấy chìa khóa xe, chứng minh thư và thẻ kim cương ngân hàng Tân Hải của Lê Văn Vân lại đây.

Lê Văn Vân ném chìa khóa xe lên giường, cầm lấy chứng minh thư và thẻ kim cương rồi nhờ Lý Giai Dao dìu đi ra ngoài, chậm rãi đi về phía thị trấn.

...!
Đồng thời, tại Yên Kinh, trong căn nhà lớn của Lê Văn Vân đang sống.

Phạm Nhược Tuyết đang ngồi trên ghế sô pha, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ mệt mỏi.

Đã năm ngày, Lê Văn Vân mất tích đã năm ngày rồi, cho tới nay vẫn không có tin tức gì về Lê Văn Vân.

Trong lòng Phạm Nhược Tuyết vô cùng tuyệt vọng và lo lắng!

Nhưng ít nhất là chưa tìm thấy thi thể của Lê Văn Vân nên cô vẫn còn một tia hy vọng.

“Bác sĩ Phạm, cô nghỉ ngơi một lát đi, mấy ngày nay cô ngủ rất ít.” Lý Tiểu U nhìn bác sĩ Phạm buột miệng nói.

“Bác sĩ Phạm, cô hãy nghỉ ngơi đi.

Hơn nữa, tôi không thể ở lại Yên Kinh được nữa, tôi có một nhiệm vụ, cần phải rời khỏi đây.” Lữ Dương nói.

“Anh cứ đi trước đi!” Phạm Nhược Tuyết liếc nhìn Lữ Dương.

Lữ Dương hơi sửng sốt, sau đó thở dài nói: “Được, vậy tôi đi trước, Tiểu Nam, cô nhớ khuyên nhủ bác sĩ Phạm nghỉ ngơi nhiều hơn.”
Khi Lữ Dương đi rồi, Lý Tiểu U nhìn Phạm Nhược Tuyết và nói: “Bác sĩ Phạm, tại sao ban đầu cô lại cứ phải làm như thế chứ? Rõ ràng là cô rất thích anh Lê Văn Vân, tại sao lại hung dữ với anh ấy như thế?”
Phạm Nhược Tuyết không nói gì, chỉ ngồi đó nhìn vào điện thoại, như thể mong đợi điện thoại sẽ đổ chuông vào một lúc nào đó.

“Nếu anh ấy vẫn còn ở sống thì nhất định sẽ gọi cho mình trước tiên.” Phạm Nhược Tuyết nghĩ như thế.

Đồng thời, tại nhà họ Long ở Yên Kinh.

Long Nhã Lâm đang ở trong phòng khách, lúc này cửa phòng mở ra, nhìn thấy Long Ưng Đài từ bên ngoài đi vào, Long Nhã Lâm vội đứng dậy nói: “Ông nội, có tin tức của Lê Văn Vân không?”
Là người cuối cùng tiếp xúc với Lê Văn Vân, với tư cách là thủ lĩnh của mạng lưới ngầm nên họ cũng đã biết tin Lê Văn Vân mất tích.

Đương nhiên, Long Ưng Đài đã nói cho Long Nhã Lâm biết tin tức này.

Cô nhớ lại trước đó chính mình còn lăn lộn với Lê Văn Vân cả đêm ở trên giường, rồi hôm sau Lê Văn Vân mất tích, Long Nhã Lâm còn nghi ngờ rằng cô ấy đã mang lại xui xẻo cho Lê Văn Vân.

“Ông nội, anh ấy không sao đó chứ, dù gì thì anh ấy cũng là siêu cấp.” Long Nhã Lâm mím môi nói.

Long Ưng Đài nhìn cháu gái của mình, là người từng trải, làm sao ông ấy lại không nhận ra được chuyện gì chứ, trong lòng âm thầm thở dài một hơi, sau đó xoa xoa đầu Long Nhã Lâm nói: “Ông cũng không biết nhưng cậu ấy đánh nhau với hai siêu cấp, có lẽ cậu ấy bị thương nặng nênn đã trốn đi lánh nạn rồi.”
Long Nhã Lâm ngồi phịch xuống ghế sô pha, vẻ mặt đờ đẫn!
Còn Long Ưng Đài đứng bên cạnh thở dài thườn thượt..


Bình luận

Truyện đang đọc