CHIẾN LANG Ở RỂ



Nhìn thấy tin nhắn này, Lê Văn Vân ném điện thoại cho Phạm Nhược Tuyết xem.

Phạm Nhược Tuyết nhíu mày nói: “Không được đi.”
Lê Văn Vân mỉm cười với cô: “Anh lại muốn xem xem người đứng đằng sau bọn họ rốt cuộc là kẻ nào.

Có lẽ bọn họ không biết tình trạng cơ thể bây giờ của anh, đi xem một chút cũng không sao đâu mà.”
Phạm Nhược Tuyết liên tục lắc đầu nói: “Nếu như bây giờ anh vẫn bình thường thì đương nhiên em cũng không nói gì cả, anh muốn đi đâu em đều sẽ không nói câu nào.

Nhưng bây giờ tình trạng của anh chính bản thân anh cũng hiểu rõ, anh không thể để cho anh đi mạo hiểm được.”
Lê Văn Vân cười hì hì nhìn Phạm Nhược Tuyết.

“Anh đừng có cười với em, chắc chắn em sẽ không đồng ý cho anh đi đâu.” Phạm Nhược Tuyết cắn răng nói.

“Em đang lo lắng cho anh hả?” Lê Văn Vân cười hì hì nói: “Thật ra thì bác sĩ Phạm à, nếu như thích anh thì cứ việc nói cho anh biết nhé, anh sẽ đồng ý thôi.”
“Cút.” Phạm Nhược Tuyết sút cho anh một cái: “Anh thích đi thì đi đi.”
“Thế anh đi nhé.” Lê Văn Vân cười hì hì sau đó chạy thẳng ra khỏi căn biệt thự.

Nhìn theo bóng dáng của Lê Văn Vân, Phạm Nhược Tuyết hơi nhíu mày, thở dài một hơi.

Thực tế thì cô biết mình không ngăn cản được Lê Văn Vân, vì người nhà mình, Lê Văn Vân thật sự phải đi.

Cô rút di động ra nhanh chóng gọi điện cho Tần Quốc Thành, lại nhanh chóng gửi tin tức cho đám người Lý Thu, và ngay sau đó cô cũng đi khỏi căn biệt thự.

Lê Văn Vân đi ra bên ngoài trực tiếp gọi một chiếc xe đi tới sỗ 79 đường Phượng Hoàng.

Điểm đến là một cửa hàng chủ yếu buôn bán một vài đồ dùng sinh tồn dã ngoại.


Tuy rằng đã mười hai giờ nhưng lúc này bên trong cửa hàng lại vẫn đèn đuốc sáng trưng.

Sau khi xe dừng lại, Lê Văn Vân liền liếc mắt nhìn chỗ cách đó không xa.

Ở trước cửa cửa hàng có hai người đàn ông ngoại quốc tóc vàng mắt xanh đang đứng đó.

Lê Văn Vân cẩn thận quan sát đánh giá bọn họ một lượt, qua một hồi đôi mắt anh hơi nheo lại.

Anh sờ mũi sau đó băng qua đường lớn đi tới cửa hàng kia.

Rõ ràng hai người đó cũng đã nhận ra Lê Văn Vân, trong mắt bọn họ lóe lên một ánh nhìn kiêng dè sau đó nói bằng tiếng Anh: “Mời đi bên này.”
Giọng điệu của bọn họ có vẻ cũng coi như là khách sáo, Lê Văn Vân đi vào bên trong căn phòng.

Bầu không khí trong này khá là nóng nực, bên trong có không ít người, người gốc nước ngoài có khoảng chừng bảy tám tên, bọn họ đều chắp tay ra sau lưng.

Ở giữa cửa hàng có kê một cái bàn, trên bàn đang đặt một nồi lẩu đang sôi sùng sục, một người đàn ông trung niên phương Tây mặc vest đi giày da đó đang ngồi trước nồi lẩu.

Trên mặt ông ta có một sự từng trải nhưng mà hành vi cử chỉ lại như có một chút cao quý, giống như một quý tộc phương Tây.

Lê Văn Vân lại liếc mắt một cái đã nhận ra!
Flore Demps, là Người Gác Đêm Số Hai hệ Europa.

Quả nhiên Liễu Ngọc mất tích có một chút quan hệ với gia tộc Demps.

Lê Văn Vân thở dài một hơi, gia tộc Demps bên này chắc hẳn đã không ngồi vững được nữa, bức thiết muốn đối phó với anh.


“Độp độp độp…”
Nhìn thấy Lê Văn Vân đi vào trong, Flore Demps bắt đầu vỗ tay, sau đó ông ta dùng thứ tiếng Trung trôi chảy nói: “Đã từng là Người Gác Đêm Số Không, được xưng là thánh chủ của khu Tội Ác làm cho cả cái thế giới ngầm này đều sợ mất mật vì sự tồn tại của anh.

Trước kia đứng đầu Địa bảng, hiện tại có lẽ là có thể lọt vào Thiên bảng rồi nhỉ.

À không đúng lắm.

Bây giờ mọi chuyện đều là quá khứ rồi, dù sao bây giờ anh cũng là kẻ vô dụng muốn nhấc cây đao lên cũng không làm nổi.”
Ông ta lên tiếng hỏi những câu hỏi kỳ lạ.

Trong đôi mắt của Lê Văn Vân hơi lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, anh bình thản hỏi: “Doãn Thi Đan là người của các người à? Liễu Ngọc bị các người bắt đi sao?”
“Không.” Flore Demps cười nói: “Nhưng anh đã nói đúng một điểm, thật sự chuyện Liễu Ngọc bị bắt là vì chúng tôi, nhưng mà Doãn Thi Đan không phải người của chúng tôi."
Trong lòng Lê Văn Vân hơi động, sau đó anh lãnh đạm hỏi: "Tôi phải làm gì mới có thể thả người ra."
Flore Demps hơi mỉm cười nói: “Ha ha, quả nhiên không hổ danh là đã từng là Người Gác Đêm Số Không của Hoa hệ, nói chuyện ngắn gọn súc tích, tôi thích.”
Vừa nói, ông ta vừa gắp miếng dạ dày bò: “Có điều tôi không thích anh đứng nói chuyện với tôi như vậy, cứ quỳ ở bên kia một lát đi đã.”
“Haiz, tôi thích cái món lẩu này của Hoa hệ các anh lắm, hương vị rất thơm ngon.” Ông ta ngửi thấy miếng dạ dày bò đã chín đến bảy phần, đưa lên thả vào trong miệng, lộ ra nụ cười thỏa mãn.

Xung quanh, những người mà Flore Demps dẫn theo đều hiện ra nụ cười vui vẻ.

Nhìn thấy nhân vật đã từng là con cưng của trời nay phải chịu nhục nhã, trong lòng bọn họ giống như có một sự khoái cảm vô tận.

“Ồ, xem ra anh không muốn biết tin tức của cô em họ kia rồi.” Nhìn thấy Lê Văn Vân không nhúc nhích, Flore Demps lộ ra một nụ cười lịch sự.

Lê Văn Vân từ từ thở ra một hơi, anh từng bước đi tới chỗ Flore Demps.

Nhìn thấy Lê Văn Vân đang đi về phía mình, trên gương mặt Flore Demps hiện ra nụ cười rất thỏa mãn.


Dường như ông ta đã tưởng tượng ra cảnh tượng Người Gác Đêm Số Không trước kia của Hoa hệ này sẽ quỳ trước mặt mình giống như một con chó.

Lê Văn Vân đi tới trước bàn sau đó trong ánh mắt kinh hãi của mọi người, anh hơi nhấc tay bê nồi lẩu bên cạnh lên.

“Cạch.”
Ngay tiếp sau đó, cổ tay anh hơi dùng lực, giơ tay ném thẳng nồi lẩu đó tung tóe ra ngoài.

“Xèo xèo.”
Nồi nước dùng đang sôi bị hất tóe loe.

Flore Demps phản ứng rất nhanh chóng, ông ta trực tiếp nhảy lùi lại phía sau tránh được phần lớn nồi nước dùng nóng bỏng.

Ông ta tối sầm mặt nói: “Lê Văn Vân, anh có ý gì hả.”
“Đừng có huênh hoang trước mặt tôi.” Lê Văn Vân lạnh nhạt nhìn ông ta.

“Hừ, bây giờ chẳng qua anh chỉ là một thằng phế vật trong người không có một chút chân khí nào mà thôi.” Flore Demps cười khẩy nói: “Bây giờ tôi chỉ cần hơi động tay là có thể giết chết anh.”
“Ồ?” Lê Văn Vân lạnh lùng nhìn ông ta: “Nào, chém một đao vào cổ tôi đây này, tôi chết rồi thì ông cứ thử xem có thể rời khỏi cái chốn này không.

Tôi mà chết trong tay ông, ông xem xem liệu Trác Nhất Minh có dùng cây đao cuối cùng chĩa vào thằng chó già nhà ông không?”
Sắc mặt Flore Demps sa sầm.

Đúng theo như lời Lê Văn Vân nói, nếu như Lê Văn Vân chết trong tay ông ta, ông ta sẽ không đi khỏi được chỗ này.

Cơn giận dữ của Trác Nhất Minh chắc chắn sẽ lan tới người ông nội của ông ta.

Chỉ là ông ta không ngờ cho dù Lê Văn Vân rơi vào bước đường này rồi mà vẫn đứng trước mặt ông ta mạnh miệng ngông cuồng như vậy.

Điều này khiến cho ông ta vô cùng khó chịu.

“Em họ anh vẫn còn nằm trong tay tôi đấy.” Flore Demps nhìn chằm chằm vào Lê Văn Vân nói.


“Ông sai người bắt em họ tôi không phải vì mục đích là tôi sao?” Lê Văn Vân bật cười chế nhạo nói: “Ông đâu có dám thật sự giết tôi ở đây.

Vì thế mọi người đều nên thẳng thắn một chút, nói đi, tôi phải làm gì thì ông mới có thể thả Liễu Ngọc ra.”
“Phù.” Flore Demps thở ra một hơi rồi lạnh nhạt nói: “Quả nhiên không hổ danh đã từng là Người Gác Đêm Số Không, vậy thì tôi cũng nói thẳng nhé.

Em họ của anh bây giờ có lẽ đã đến khu Tội Ác rồi.”
Đôi mắt Lê Văn Vân nheo lại.

Flore Demps cũng híp mắt nhìn anh: “Trong vòng ba ngày anh bắt buộc phải đến khách sạn Fes của khu Tội Ác, người của chúng tôi ở sảnh khách sạn gặp được anh thì em họ anh sẽ không có việc gì.

Nếu như không thấy anh thì cô ta chắc chắn sẽ chết.

Đương nhiên cũng có thể sẽ không chết, dù sao anh biết rồi đấy, cô em họ của anh cũng khá là xinh xắn, ở chỗ đó chắc hẳn cũng có thể kiếm ăn bằng vẻ đẹp này.”
Đến lúc này cuối cùng Lê Văn Vân đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Demps không muốn thấy bản thân anh tiếp tục phát triển hơn nữa, lần này anh bị thương nặng mất đi chân khí, tình trạng cơ thể cực kỳ sa sút, chuyện này đã truyền tới tai gia tộc Demps.

Bọn họ cảm thấy đây là một cơ hội để diệt trừ mình.

Mà Lê Văn Vân không ra nước ngoài, bọn họ có muốn ra tay với anh cũng khó như lên trời.

Chỗ tốt nhất đương nhiên chính là khu Tội Ác, đây là nơi mà Người Gác Đêm cũng khó có thể nhúng tay vào.

Ép buộc Lê Văn Vân đi tới khu Tội Ác, diệt trừ Lê Văn Vân ở đó, đây là chuyện vô cùng đơn giản.

“Hay cho gia tộc Demps.” Lê Văn Vân từ từ thở ra một hơi nói: “Đã từng là niềm tự hào của Người Gác Đêm mà nay lại trở mặt hợp tác với Hồng Nguyệt.”
Flore Demps bĩu môi nói: “Đáng tiếc anh chẳng có một chút manh mối chứng cứ nào cả, bao gồm cả những lời hôm nay tôi nói với anh ở đây, anh cũng không có một chút chứng cứ nào, gia tộc Demps chúng tôi vẫn vĩ đại như trước.”
Lê Văn Vân nhìn ông ta rồi thở hắt ra một hơi dài, cất lời: “Đúng vậy, nói về vô liêm sỉ thì thật sự không so được với các người… Ông cực kỳ cực kỳ không nên vì huênh hoang mà chạy tới gặp tôi.”1
Flore Demps nghe thấy lời này của Lê Văn Vân, sắc mặt trở nên u ám nói: “Anh có ý gì?”.


Bình luận

Truyện đang đọc