CHIẾN LANG Ở RỂ


Lê Văn Vân liếc nhìn Lâm Mậu Tuấn, hờ hững nói: "Tôi đâu có nhờ cậu giúp đỡ, cậu đứng đây ăn nói một cách quái gở làm gì?"
Lâm Mậu Tuấn cười chế giễu, cũng không nổi giận mà nhìn Lưu Ngữ Khanh nói: "Ngữ Khanh, sau này cô sẽ là bạn gái của tôi, mặc dù tôi không muốn xen vào các mối quan hệ của cô, nhưng hạng người vớ vẩn như này thì tốt nhất nên bớt tiếp xúc lại, có lẽ ngoài việc nhờ nhà cô giúp đỡ ra thì không còn tác dụng gì khác, vì thế sau này đừng qua lại với anh ta."
Lưu Ngữ Khanh sửng sốt, vẻ mặt hơi không cam tâm, nhưng cô ta đã nhờ Lâm Mậu Tuấn giúp đỡ, nên chỉ có thể cắn chặt môi, đứng ở đó không nói gì.
Lê Văn Vân cũng không so đo với Lâm Mậu Tuấn, mà khẽ cười, nhìn Hoàng Trí nói: "Cậu cứ đi làm việc trước đi.

Tôi sẽ nhờ Lưu Ngữ Khanh dẫn tôi đi gặp chủ tịch Lưu là được."
Hoàng Trí sửng sốt một lúc mới gật đầu.
“Cô hãy dẫn tôi đi gặp bố của cô đi.” Lê Văn Vân nói.
Lưu Ngữ Khanh gật đầu nói: "Được, vậy anh đi theo tôi, có lẽ bố của tôi vẫn đang họp."
Lê Văn Vân gật đầu, Lâm Mậu Tuấn hừ lạnh, theo sau Lưu Ngữ Khanh bước vào thang máy.

Trong thang máy, anh ta vẫn mang dáng vẻ bất cần đời, nhìn Lê Văn Vân từ trên xuống dưới, chẳng hề kiêng dè.
Lê Văn Vân bị anh ta nhìn chằm chằm đến mức hơi cạn lời, rồi anh ta sờ cằm của mình.
"Ting!"
Đúng lúc này, thang máy đã đến nơi.

“Bên này.” Lưu Ngữ Khanh khẽ cười với Lê Văn Vân.
Mọi người đi về phía phòng hội nghị.
Bọn họ vừa đi tới cửa phòng hội nghị, Lê Văn Vân phát hiện cửa phòng hội nghị bỗng mở ra, rất nhiều người mặt mày ủ dột bước ra khỏi phòng, cũng có người đang than thở.
Rõ ràng mấy người này là quản lý cấp cao của công ty.
Lưu Ngữ Khanh liên tục chào hỏi bọn họ, đợi đám người đó rời đi.
Bây giờ Lê Văn Vân mới nhìn thấy Lưu Vân Phong và một người đàn ông trung niên tầm năm mươi tuổi bước ra.

Lưu Vân Phong nhíu chặt mày, còn người đàn ông trung niên kia thì khẽ mỉm cười.
Lúc Lưu Vân Phong ngẩng đầu lên nhìn thấy Lê Văn Vân thì cố gắng nở nụ cười nói: "Lê Văn Vân, cậu tới rồi à? Cậu hãy tới văn phòng của tôi trước đi."
Thế là đám người đi về phía văn phòng của ông ta.
Văn phòng của Lưu Vân Phong rất rộng, bên trong có rất nhiều sách, sau khi ngồi xuống văn phòng, Lưu Vân Phong nói: "Lê Văn Vân, hai người đợi một lát nhé, tôi nói chuyện với chủ tịch Lâm trước đã."
Dứt lời, ông ta nhìn về phía Doãn Nhu.
Đột nhiên, vẻ mặt của ông ta hơi sửng sốt, như thể ông ta đã nhận ra Doãn Nhu, trên mặt hiện lên vẻ ngờ vực.
Không chỉ có ông ta, mà ngay cả chủ tịch Lâm cũng hiện lên vẻ ngờ vực.
Nhưng bọn họ cũng không để tâm cho lắm, Lê Văn Vân liền ngồi xuống ghế sofa.
Lưu Vân Phong lại nói với Lâm Mậu Tuấn và Lưu Ngữ Khanh: "Ngữ Khanh, con cũng qua đây ngồi trước đi!"

“Là thế này.” Lâm Mậu Tuấn nói: “Chú Lưu, lúc nãy Ngữ Khanh đã đồng ý với cháu rằng, bằng lòng làm bạn gái của cháu, vì thế bọn cháu cố ý đến đây để thông báo cho chú biết.

Cháu nghĩ, khi nào chú có thể cho bọn cháu đính hôn, như vậy, đến lúc đó bố của cháu hợp tác với chú sẽ càng dễ dàng hơn, đúng không ạ?"
Lưu Vân Phong cau mày, bỗng nhìn về phía Lưu Ngữ Khanh.
Bố của Lưu Vân Phong đang ngồi bên cạnh khẽ cười nói: "Còn có chuyện tốt như vậy ư? Vậy mà trước đây bố lại không biết, nhưng chủ tịch Lưu à, nếu chuyện này là thật thì điều kiện khai trừ của tôi lúc trước không cần phải hà khắc như vậy.

Coi như tôi đầu tư năm tỷ, lấy ba mươi phần trăm cổ phần của công ty ông."
Lưu Vân Phong nghiến răng nghiến lợi nói: "Lâm Bằng, ông đúng là đã sinh ra một đứa con ngoan.

Giá trị thị trường của công ty tôi là hơn năm mươi tỷ, vậy mà bây giờ ông chỉ đầu tư năm tỷ đã muốn lấy ba mươi phần trăm cổ phần, liệu chuyện này…"
“Trước khác giờ khác.” Lâm Bằng cười híp mắt nói: “Lúc nãy tôi đã đề xuất ba mươi lăm phần trăm cổ phần, nhưng nể tình tương lai chúng ta có thể sẽ trở thành thông gia, nên tôi mới đồng ý như vậy.”
“Bây giờ năm tỷ là không đủ.” Lưu Vân Phong lắc đầu, sau đó nhìn Lưu Ngữ Khanh nói: “Ngữ Khanh, bố biết con không thích Lâm Mậu Tuấn, nên con không cần phải làm như vậy vì công ty, cùng lắm thì phá sản thôi.

Mấy món đồ trong tay bố đủ để quãng đường còn lại của chúng ta trải qua cuộc sống rất tốt rồi."
Lâm Bằng khẽ cười nói: "Thật không? Dù gì tôi cũng chỉ bỏ ra năm tỷ, nếu ông đồng ý thì bây giờ chúng ta có thể ký hợp đồng.


Tất nhiên, bây giờ hợp đồng phải có thêm một điều khoản, đó là gả con gái của ông cho con trai tôi mới được."
“Bố, con tình nguyện gả đi.” Đúng lúc này, Lưu Ngữ Khanh nghiến răng nghiến lợi nói.
“Quyền quyết định đang nằm trong tay ông đấy.” Lâm Bằng cười híp mắt nói.
Sắc mặt Lưu Vân Phong cực kỳ u ám.
Đúng lúc này, Lê Văn Vân bỗng lên tiếng hỏi: "Chủ tịch Lưu, bây giờ ông cần bao nhiêu vốn mới có thể vượt qua cửa ải khó khăn này."
Không ai ngờ Lê Văn Vân lại đột ngột hỏi ra câu này.
Lâm Mậu Tuấn quay đầu lại liếc nhìn Lê Văn Vân, khinh thường nói: "Anh hỏi thì có ích lợi gì, nếu nói ra con số này, anh không sợ hù chết mình à?"
Lưu Vân Phong cũng gượng cười.
Ông ta biết Lê Văn Vân là Người Gác Đêm, nhưng lại không biết rốt cuộc Lê Văn Vân có bao nhiêu tài sản, nên gượng cười nói: “Phải gần mười tỷ mới có thể vượt qua, chủ yếu là do chuỗi nguồn vốn bị đứt đoạn, bên ngân hàng cũng…”
“Anh đã nghe thấy chưa? Mười tỷ đấy, anh có biết đây là khái niệm gì không?” Lâm Mậu Tuấn khinh thường nhìn Lê Văn Vân.
“Nếu chuỗi nguồn vốn này được lấp đầy thì ông sẽ có cơ hội trở mình khi rơi vào bước đường cùng à?” Lê Văn Vân lại hỏi.
“Không phải chứ, anh là ai vậy, chuyện này liên quan gì đến anh?” Lâm Mậu Tuấn nhìn Lê Văn Vân, hơi mất kiên nhẫn hỏi.
“Cậu đứng đây la hét cái gì?” Lê Văn Vân ngước mắt lên, hơi mất kiên nhẫn liếc nhìn anh ta nói: “Nếu không có bố của cậu thì cậu chỉ là một tên vô dụng, cậu cũng chỉ có thể nhân cơ hội này mới uy hiếp được Lưu Ngữ Khanh mà thôi.

Nếu đổi thành lúc bình thường, Lưu Ngữ Khanh sẽ khịt mũi khinh thường cậu đúng không? Cậu cho rằng cô ấy thật sự thích một tên rác rưởi như cậu hay sao?"
“Chủ tịch Lưu, hình như người anh em này của ông hơi không hiểu chuyện thì phải?” Lâm Bằng nghe đến đây thì giọng điệu hơi không vui nói.
Nhưng trong lòng Lưu Vân Phong lại hơi dao động.

Ông ta cảm thấy Lê Văn Vân sẽ không vô duyên vô cớ đi hỏi mấy chuyện này, nên đã phớt lờ hai bố con Lâm Bằng, mà gật đầu nói: "Nếu tôi có thể nhận được nguồn vốn này, chắc chắn trong vòng hai ba năm nữa, tôi sẽ làm tốt hạng mục này, đến lúc đó lợi nhuận sẽ rất khả quan."
“Chú Lưu, cháu sợ chú đang thử mọi cách trong lúc tuyệt vọng rồi đó.

Chú cảm thấy người đàn ông trước mặt chú có thể bỏ ra bao nhiêu tiền với phong cách ăn mặc như vậy?” Lâm Mậu Tuấn khinh thường hỏi.
Lê Văn Vân gật đầu nói: "Được, vậy tôi sẽ tin tưởng ông một lần."
Dứt lời, anh rút điện thoại ra, bấm một dãy số.
Rất nhanh, ở đầu dây bên kia, Lôi Bân đã nghe máy hỏi: "A lô, có chuyện gì thế?"
“Ông biết chủ tịch Lưu Vân Phong ở Du Châu chứ?” Lê Văn Vân bình tĩnh hỏi.
“Tôi biết, sao thế?” Lôi Bân nói: “Hình như gần đây ông ta đang gặp rắc rối lớn.”
"Đúng vậy, bây giờ ông ấy đang cần mười tỷ tiền vốn, nên ông có thể huy động được thì cứ bỏ ra, nếu không đủ thì tới Ngân hàng Tân Hải báo thẳng tên của tôi là được." Lê Văn Vân nói.
“Chắc là được.” Lôi Bân gật đầu đáp.
"Vậy được, bây giờ tôi đang ở bên cạnh chủ tịch Lưu, nên ông cứ bàn thẳng với ông ấy, chứ tôi không hiểu gì mấy về mấy phương diện này, tiền vốn chuyển như thế nào thì ông hãy tự trao đổi với ông ấy." Dứt lời, anh liền đưa điện thoại cho Lưu Vân Phong nói: "Lôi Bân – tập đoàn Hãn Vũ."
Nghe thấy cái tên này, trên mặt Lưu Vân Phong bỗng hiện lên vẻ hưng phấn.
Hai bố con nhà họ Lâm ngồi bên cạnh sửng sốt, Lâm Mậu Tuấn nhìn Lê Văn Vân nói: "Anh cứ khoác lác đi.

Cho dù anh quen biết chủ tịch Lôi, cũng không thể nào sai bảo ông ta huy động nguồn vốn hơn mười tỷ chỉ trong một câu được."
Lê Văn Vân liếc nhìn anh ta, lãnh nhạt nói: "Sao lại không được, tập đoàn Hãn Vũ thuộc quyền sở hữu của tôi, cho dù tôi phá nát tập đoàn Hãn Vũ cũng không thành vấn đề.".


Bình luận

Truyện đang đọc