CHIẾN LANG Ở RỂ


Ngay khi Lê Văn Vân về đến nhà của Lại Tuấn!
Tại khu Đông của khu Tội Ác, trong một ngôi nhà nhỏ, lúc này Hodges đang ngồi trên ghế sofa của ngôi nhà nhỏ.
Trong phòng, Julissa nhìn Hodges với nụ cười phấn khích trên môi và nói: "Ông Hodges, từ nay Tiểu Vũ phải làm phiền ông rồi."
Hodges khẽ mỉm cười, cúi đầu và nói: "Mang đến phiền phức cho chị rồi."
“Không sao đâu, Tiểu Vũ có thể đi theo ông và nhận được sự bồi dưỡng của ông, đó là vinh dự của con bé.” Julissa nói nhanh.
Đây là Hodges, đứng thứ hai trong Thiên Bảng, chủ nhân của khu Tội Ác.
Trên mặt Hodges nở ra một nụ cười sâu.

Ông ta mỉm cười nói: "Vậy tôi đưa Tiểu Vũ về trước đây!"
“Được rồi, ông cứ làm việc của ông đi!” Julissa vội nói.
Hodges đứng dậy dắt tay Tiểu Vũ xuống lầu.

Sau khi bước xuống lầu, ông ta xoa đầu Tiểu Vũ nói: “Tiểu Vũ, vào trong xe đợi chú đi!"
Tiểu Vũ ngoan ngoãn gật đầu.

Bên cạnh Hodges, quản gia của ông ta chủ động mở cửa xe ra giúp Tiểu Vũ.

Sau khi Tiểu Vũ ngồi vào trong, ông ta mới nói với Hodges: "Chủ nhân, ông có ý tưởng gì sao?"

“Người phụ nữ này tương đối cứng miệng.

Bây giờ ngài Minh đã biết chúng ta đang âm thầm phát triển thế lực của mình.” Hodges cau mày nói: “Vừa rồi cậu ta không nói gì, nhưng tôi có hơi không rõ suy nghĩ của cậu ta."
“Chủ nhân có ý gì?” Quản gia hỏi.
Hodges vỗ vỗ quần áo trên người, nhìn quản gia cười nhẹ: "Chờ Lê Văn Vân rời đi, đưa người phụ nữ này đến Tắm Rửa Tử Tinh đi! Hơn nữa, bảo Phất Lai quản cái miệng của mình cho tốt, con trai mình không dạy dỗ cho tốt, chết rồi thì thôi, đừng gây rắc rối cho tôi nữa."
“Đã hiểu!” Quản gia gật đầu.
...
Lê Văn Vân đương nhiên không biết tất cả những việc Hodges đã làm.

Về đến nhà, anh cảm thấy hơi mệt, tắm rửa đơn giản rồi trở lại sofa lầu hai nằm xuống.
Chiếc ghế sofa này được mua khi Lâm Chí Viễn đưa tiền cho Cố Bạch.

Vì ngày càng có nhiều người sống trong tòa nhà nhỏ này, Lê Văn Vân, Lý Thu và Cố Bạch bắt đầu ngủ trên ghế sofa.

Cũng may chiếc ghế sofa này khá lớn, ban đêm có nó, ba người ngủ trên ghế sofa cũng không phải là vấn đề lớn.
Lê Văn Vân lên lầu thì thấy Phạm Nhược Tuyết đang ngồi ở đó.
Không có ai trong toàn bộ đại sảnh trên tầng hai.
“Lý Thu và Cố Bạch đâu?” Lê Văn Vân hỏi.
"Họ đã đến ngủ trong trang viên của Lục Khiêm với Đao Ba rồi." Phạm Nhược Tuyết nói: "Buổi tối hôm nay có lẽ chỉ có một mình anh ngủ ở đây thôi."
Lê Văn Vân sửng sốt một chút rồi mắng: "Má nó, hai thằng này đi ra ngoài hưởng thụ cuộc sống giàu có mà không dẫn theo anh."
Phạm Nhược Tuyết không đáp lại, chỉ nói: "Lại đây, em xoa bóp cho anh một chút!"
Nghe được câu này của Phạm Nhược Tuyết, trong lòng Lê Văn Vân không khỏi có chút vui mừng!
Kỹ thuật xoa bóp của Phạm Nhược Tuyết vẫn tốt, mấu chốt là anh rất thích cảm giác gối đầu lên đùi của Phạm Nhược Tuyết.
Anh nằm xuống ghế sofa, tự nhiên đặt đầu trên đùi Phạm Nhược Tuyết.
“Còn mấy người Liễu Ngọc thì sao?” Lê Văn Vân hỏi.
“Đều đã ngủ hết rồi, nên động tĩnh của anh nhỏ một chút!” Phạm Nhược Tuyết nói.
“Động tĩnh?” Hai mắt Lê Văn Vân sáng lên, nói: “Em muốn động tĩnh với anh nhỏ một chút à?"
“Anh muốn chết hả?” Phạm Nhược Tuyết nói với ánh mắt lạnh lùng.
Lê Văn Vân nhanh chóng ngậm miệng lại, bấy giờ Phạm Nhược Tuyết mới không tự chủ được mà nở một nụ cười.

Cô đặt tay lên đầu Lê Văn Vân, sau đó nhẹ nhàng xoa bóp cho anh, đồng thời lên tiếng hỏi: "Mấy ngày kế tiếp, anh dự định sẽ như thế nào? Anh là ông chủ phủi tay mặc kệ, hình như anh không quan tâm gì đến chuyện sắp xếp mấy người đó mà chỉ chờ ba ngày sau trực tiếp rời đi nhỉ?"
Lê Văn Vân cười nói: "Gần đây thần kinh cứ căng thẳng mãi, ba ngày nay cứ ở trong nhà thôi, sau đó đi xem đám người Khương Vĩ, chờ mấy ngày nữa chuẩn bị xong!"

Ở lại ba ngày chủ yếu là để giải thích một số điều cho những người ở khu Tội Ác này.
Trên thực tế, có rất nhiều người muốn rời khỏi đây, nhưng cũng có rất nhiều người không muốn rời đi.
Họ đã bén rễ từ lâu ở thành phố này.
Nếu cả gia đình rời đi thì đa số họ đều sẵn lòng, nhưng nếu để gia đình mình ở đây mà bỏ đi một mình, thì có lẽ một số người trong số họ không thể chấp nhận được.
Vả lại dù muốn lên đường thì cũng phải chuẩn bị rất nhiều thứ, hành lý, đồ ăn dọc đường, nguồn nước ngọt… vv.
Phải cho họ thời gian để chuẩn bị.
Phạm Nhược Tuyết gật đầu nói: "Cũng được, lần này...!Em hy vọng có thể báo thù cho Đường Đường một cách thuận lợi!"
"Hừm, dù sao thì tổng bộ Liên Hợp Quân cũng ở bên Europa.

Đến lúc đó chúng ta cứ đi thẳng đến đó trước, anh thật sự muốn hỏi rốt cuộc là thằng cháu trai nào đã đề xuất sa thải anh khỏi Người Gác Đêm." Lê Văn Vân cười khẩy một tiếng.
“Anh định làm ầm ĩ lên sao?” Phạm Nhược Tuyết nói: “Cũng đã đến lúc làm ầm một trận rồi.”
Lê Văn Vân gật đầu nói: "Để qua rồi nói sau, đến lúc đó anh sẽ trực tiếp đập nát những tấm huy chương mà anh nhận được lên trên đầu bọn họ."
Phạm Nhược Tuyết cười nói: "Đây đúng là điều mà anh có thể làm.

Chúng ta sẽ trực tiếp đến Europa sao?"
“Ừ!” Lê Văn Vân gật đầu nói: “Chúng ta đi qua đó trước đi, không cần giấu diếm cái gì hết, chỉ cần đưa hai chiếc du thuyền qua đó.

Bọn họ muốn đánh thì chúng ta đánh, muốn nói chuyện thì anh sẽ nói chuyện đàng hoàng với bọn họ.

Dù sao thì chúng ta cũng chiếm lý, bọn họ chơi anh, anh không hề thẹn với lương tâm."
“Chính nghĩa tất thắng!” Phạm Nhược Tuyết mỉm cười.
Sau đó cô lại cúi đầu, nhìn Lê Văn Vân nói: "Trong lòng anh...!có oán hận gì không?"

“Có chứ!” Lê Văn Vân nói: “Nhưng cũng không nhiều lắm.”
“Còn có thể trở lại Người Gác Đêm không?” Phạm Nhược Tuyết lại hỏi: “Hay là anh định tự lập sơn môn.”
Vẻ mặt của Lê Văn Vân cứng đờ, anh không ngờ Phạm Nhược Tuyết đột nhiên hỏi một câu như vậy.
“Không biết!” Lê Văn Vân thành thật nói.
Mười tám năm đầu, Lê Văn Vân sống trong cảnh hỗn độn.

Năm mười tám tuổi anh gia nhập Người Gác Đêm, những ngày sau đó, anh nằm trong Người Gác Đêm, đóng góp cho thế giới này!
Nhưng lần này, anh đã bị trục xuất bởi tổ chức mà anh đã đóng góp vô số công trạng, hơn nữa còn bị ban hành lệnh truy đuổi cao nhất, Huyết Sắc Lệnh!
Nếu nói trong lòng anh không có một chút khúc mắc nào là không có khả năng.
Anh cũng không biết có nên quay lại hay không.
Phạm Nhược Tuyết im lặng một hồi, sau đó cười nói: "Được rồi, anh ở đâu, em đi theo đó nhé?"
“Đây là gả chồng theo chồng sao?” Lê Văn Vân cười nói.
“Anh lại muốn chết hả?” Phạm Nhược Tuyết hỏi.
Lê Văn Vân vội vàng xin tha!
Phạm Nhược Tuyết thực sự cũng không làm gì Lê Văn Vân, tay cô vẫn luôn xoa bóp khắp cơ thể Lê Văn Vân, hai người trò chuyện như những người bạn già, một hỏi một đáp!
Dưới ánh đèn vàng, bức tranh đẹp đẽ, khu Tội Ác về đêm có thêm một chút yên tĩnh!
Lê Văn Vân từ từ cảm thấy có chút mệt mỏi, nhắm mắt lại ngủ thiếp đi..


Bình luận

Truyện đang đọc