CHIẾN LANG Ở RỂ



Lê Văn Vân tắm táp xong liền chạy ra nằm sô pha.

Mặc dù đã rất muộn rồi nhưng mấy cô gái vẫn chưa định đi ngủ nữa.

Thực tế thì Phạm Nhược Tuyết là một Người Gác Đêm, bọn họ đều là dân cú đêm, thường xuyên hành động vào ban đêm nên thường thì bọn họ ngủ rất muộn.

Chỉ có điều bình thường cô luôn ở trong phòng mình nghiên cứu các kiểu y thuật nên rất ít ra ngoài.

Thế nhưng dạo gần đây cô ở nhà nghỉ dưỡng, lại có mấy người bạn cùng túm tụi lại một chỗ nên mới bắt đầu mê xem phim gì gì đó.

Không nói đến thân phận là Người Gác Đêm thì thật ra bọn họ cũng không khác gì những cô gái bình thường, cũng thích cày phim, thích hóng các loại drama.

Đương nhiên bọn họ cũng không có quá nhiều thời gian để chú ý vào những chuyện đó.

Họ thường xuyên phải đi làm nhiệm vụ, có đôi khi bị thương phải nghỉ ngơi dưỡng thương, đối với Người Gác Đêm thì chẳng khác gì được nghỉ phép.

Lê Văn Vân cũng không quấy rầy bọn họ, anh đến nằm xuống sô pha, sau đó yên lặng nhắm mắt lại.

Phạm Nhược Tuyết suy nghĩ một chút rồi cô đi đến bên cạnh Lê Văn Vân, bảo: “Quay đầu ra đây!”
“Làm gì thế?” Lê Văn Vân giật mình hỏi.

“Bảo anh quay ra đây thì cứ quay ra đi, sao mà hỏi lắm thế không biết!” Phạm Nhược Tuyết trừng mắt nói.

Lê Văn Vân lấy hơi rồi mới quay đầu ra.

Hết cách rồi, ra ngoài có làm cá mập sao thì làm, Lê Văn Vân muốn điên thì điên, muốn đại khai sát giới thì cứ làm, nhưng lúc bị thương chỉ có thể nghe Phạm Nhược Tuyết chữa trị.


Lúc đối diện với Phạm Nhược Tuyết anh vẫn luôn thấy sợ sợ.

Đợi đến khi Lê Văn Vân quay sang rồi, Phạm Nhược Tuyết mới hừ lạnh một tiếng rồi dùng hai tay nâng đầu Lê Văn Vân lên, đặt trên đùi mình.

Cảm giác mềm mại và một mùi hương nhàn nhạt truyền vào trong đầu Lê Văn Vân, trong thoáng chốc Lê Văn Vân ngơ ngẩn.

“Không được nói chuyện, nhắm mắt ngậm miệng vào, ngủ đi!” Phạm Nhược Tuyết nói.

Lê Văn Vân im lặng nhắm mắt lại.

Vào lúc này, hai tay của Phạm Nhược Tuyết đặt lên đầu Lê Văn Vân, bắt đầu nhẹ nhàng ấn xuống.

Là một bác sĩ, tay nghề mát-xa của Phạm Nhược Tuyết cũng tương đối chuẩn bài.

Cô đoán là hôm nay Lê Văn Vân đã trải qua một chuyện lớn như vậy nên muốn mát-xa cho Lê Văn Vân thả lỏng một lúc.

Cảm giác thoải mái không ngừng truyền tới, cũng không biết vì sao, Lê Văn Vân nhất thời buông xuống hết tất cả những đề phòng.

Đúng vậy, là đề phòng.

Suốt khoảng thời gian này, những thứ mà anh phải gánh vác không hề ít!
Ba năm trước bị thương mất trí nhớ, ở nhà họ Nguyễn, anh sống mà như bước trên lớp băng mỏng.

Vì kiếm tiền, mỗi ngày cơ thể của anh đều cực kỳ, cực kỳ kiệt quệ.


Để không bị hai mẹ con Nguyễn Vũ Đồng chửi mắng, ở trong căn nhà đó anh luôn phải cẩn thận từng ly từng tí, chỉ sợ làm sai gì đó lại chọc giận bọn họ.

Sau này trở lại rồi khôi phục ký ức, anh lại phải gánh trên vai thù hận!
Hơn nữa bởi vì quá nhiều nguyên nhân mà anh không thể trực tiếp đi báo thù.

Mối thù đó giống như ngọn núi khổng lồ đè nặng lên lòng anh, khiến anh cực kỳ khó chịu!
Mỗi ngày anh đều phải suy nghĩ về những nhiệm vụ được giao, có cực ít thời gian để tâm trạng của bản thân được thả lỏng.

Lúc này Phạm Nhược Tuyết dữ dằn ấn mấy cái, khiến cả người Lê Văn Vân đều hoàn toàn bình tĩnh lại, cũng thả lỏng ra.

Vừa mới thả lỏng, khắp người anh như bị một trận mệt mỏi ập tới, chầm chậm đi vào giấc ngủ.

Một đêm yên lặng, ngày hôm sau khi anh tỉnh lại, trời vẫn còn chưa sáng, ba người Phạm Nhược Tuyết cũng đã đi ngủ rồi.

Anh nhanh chóng rửa qua mặt mũi rồi lại chạy đến công ty.

Đến công ty cà thẻ xong, anh định cùng với Lâm Nhã đi đến chỗ Vương Giai Kỳ.

Vào lúc này, quản lý Phó đi đến gọi: “Lê Văn Vân.”
“Có chuyện gì vậy?” Lê Văn Vân ngoảnh lại hỏi.

Phó Vân San nhìn về phía Lê Văn Vân nói: “Không phải hôm qua đã bãi nhiễm rất nhiều người à? Bây giờ mười mấy vị trí tổ trưởng tổ tiêu thị của tổng bộ đều trống, sau đó điều nhân viên tiêu thụ từ các chi nhánh lớn đến đây.

Thế nhưng mà chuyện sắp xếp tổ trưởng tổ tiêu thụ này tổng giám đốc Bành lại để tôi xử lý, tôi liền nghĩ không biết anh có muốn bổ nhiệm không?”

Lê Văn Vân im lặng nhìn Phó Vân San.

Anh nhận ra cô gái này cũng có vẻ khéo léo, có lẽ sau chuyện ngày hôm qua cô ta đã phát hiện ra sức ảnh hưởng của mình đối với Bành Hàn Đông nên mới quyết định thiết lập quan hệ với mình.

Lê Văn Vân cười nói: “Chuyện về lĩnh vực này tôi cũng không rõ lắm, chuyện phù hợp chuyên môn của ai thì cứ để người đó phụ trách, cô tự mình quyết định là được rồi.”
“Được!” Phó Vân San nói: “Nếu sau này ở công ty có chuyện gì cần giúp thì cứ nói với tôi nhé, không cần ngại đâu.”
Lê Văn Vân gật đầu đáp: “Không vấn đề gì, vậy bây giờ tôi với Lâm Nhã đến công ty bên kia đây!”
Phó Vân San vội vàng nói: “Được, anh cứ đi đi.”
Hai người Lê Văn Vân và Lâm Nhã đi xuống lầu, Lê Văn Vân mới nói: “Dù sao đến tối cũng phải trở về, không bằng lái một chiếc xe đi thôi, lái hai xe cũng hơi phiền phức.”
Lâm Nhã ngoan ngoãn đồng ý nói: “Được đó!”
“Vậy thì lên xe thôi!” Lê Văn Vân mở cửa xe mình nói.

Sau khi lên xe, Lê Văn Vân khởi động xe, vừa lái xe vừa hỏi Lâm Nhã: “Sao rồi, chuẩn bị cho phẫu thuật của dì đến đâu rồi?”
Lâm Nhã gật đầu nói: “Đã bàn bạc xong với bác sĩ rồi, sau khi tan tầm hôm qua tôi đã đưa mẹ đi kiểm tra toàn thân sau đó cũng đã hẹn trước lịch phẫu thuật, cuối tuần này tiến hành.”
Lê Văn Vân sửng sốt: “Sao lại chờ lâu thế?”
“Mẹ tôi không muốn ảnh hưởng đến tiền đồ của tôi, không muốn làm tôi phải nghỉ làm, rồi sắp xếp cho cuộc phẫu thuật cũng cần chút thời gian, bên phía bệnh viện cũng cần bàn bạc một chút nên mới đến tận đó.” Lâm Nhã nói đến đây, mím môi rồi mới nói tiếp: “Lê Văn Vân, cuối tuần lúc mẹ tôi làm phẫu thuật, anh… có thể đến cùng tôi không?”
“Được, không vấn đề gì.” Lê Văn Vân cười nói với cô: “Bạn bè với nhau cả mà, không cần câu nệ làm gì.

Còn chuyện chuyển nhà thì sao? Dọn dẹp hết đồ đạc chưa?”
“Ừ, đã tìm một công ty dọn nhà rồi, bây giờ cũng khá tiện lợi.” Nói đến đây, Lâm Nhã tiếp: “À đúng rồi, tối hôm qua tôi mới biết được một chuyện!”
“À?” Lê Văn Vân hỏi lại: “Chuyện gì thế?”
“Bố tôi biết tôi làm việc ở đây, biết được tiền lương của tôi, là do Phó Linh nói với ba tôi.” Lâm Nhã nói với sắc mặt không tốt lắm.

“Cô bạn thân kia của cô?” Lê Văn Vân hỏi: “Cô ta không biết ông ta đối xử với cô thế nào à? Cô ta có bệnh à!”
“Ai da!” Lâm Nhã lại thở dài nói: “Tôi cũng không nghĩ tới cô ta sẽ nói ra.

Tôi với cô ta gần như không có chuyện gì giấu nhau.

Nhưng hôm qua tôi được Trần Thiên nói cho biết thật ra Phó Linh vẫn luôn không ưa tôi lắm.”
“Mẹ nó, thế cũng kinh khủng quá.


Cô ta không ưa cô mà còn làm bạn thân của cô?” Lê Văn Vân vừa lái xe vừa nói: “Người phụ nữ này cũng quá đáng sợ rồi!”
“Theo lời Trần Thiên nói thì Phó Linh ghen tỵ với tôi.

Cô ta đố kỵ tôi xinh đẹp, thành tích lại tốt, rồi sau này đi làm công ty mà tôi làm việc cũng không tệ.

Lần này tôi kiếm được khoản tiền đó, cô ta còn dè bỉu sau lưng với Trần Thiên là chắc chắn tôi bám víu được tên đàn ông nào rồi.” Lâm Nhã lại thở dài: “Tôi cũng không ngờ lại thành ra thế này.”
Lê Văn Vân cũng hiểu được đại khái.

Đây chính là loại ghen tỵ điển hình, mong muốn mình giỏi hơn, sống tốt hơn “bạn thân” nhưng kết quả lại chẳng bằng người ta, vì thế mà hi vọng người kia cũng sống không tốt như mình!
Vì vậy mới kể chuyện này cho bố của Lâm Nhã là Lâm Mậu Thời.

Bởi vì cô ta biết, chắc chắn Lâm Mậu Thời sẽ đến gây phiền phức cho Lâm Nhã.

Mà quan trọng nhất là, chỉ cần Lâm Nhã có chút tin tức gì cũng chắc chắn về kể với cô ta!
“Vậy cô định làm thế nào?” Lê Văn Vân dò hỏi.

Lâm Nhã thở dài nói: “Còn có thể làm thế nào nữa, cắt đứt thôi.

Tâm cơ cô ta quá nham hiểm, hơn nữa còn suýt chút nữa khiến mẹ tôi không thể phẫu thuật được, tôi không muốn qua lại với loại người như thế này.”
Lê Văn Vân hơi ngạc nhiên nhìn cô ấy, Lâm Nhã nhìn có vẻ nhu nhược nhưng thật ra trong lòng lại là một người cực kỳ kiên cường.

“Thật ra cũng chỉ cần ít qua lại thôi, chứ cũng không cần cho vào danh sách chặn hay xóa liên lạc gì đó.” Lê Văn Vân cười nói: “Cứ để cô ta ở trong list friend của cô đi, để sau này cô ta thấy cô sống vui vẻ đến mức nào.”
Lâm Nhã ngơ ra một lát rồi gật đầu cái rụp: “Được!”
Việc Lâm Nhã lên chức vào cấp cao công ty chỉ còn là vấn đề thời gian, mà điểm nút chính là hợp tác với phòng làm việc của Vương Giai Kỳ.

Đợi đến khi nhãn hiệu của Vương Giai Kỳ đưa ra thị trường rồi thì cô ấy liền có thể thuận lợi trở thành nhân viên cấp cao của tập đoàn Trí Đạt rồi.

Trong lúc hai người nói chuyện, chiếc xe đã chậm rãi đi đến phòng làm việc của Vương Giai Kỳ..


Bình luận

Truyện đang đọc