CHIẾN LANG Ở RỂ



Lúc này văn phòng quản lý tòa nhà hơi yên tĩnh.

Lê Văn Vân quá cứng rắn, bắt đầu từ giây đầu tiên bước chân vào phòng làm việc này, anh đã cực kỳ cứng rắn rồi.

Cảnh tượng lúc trước nhất thời bị đảo ngược.

Không ai có thể ngờ tới kết quả này, Phó Vũ San vô cùng hung hăng, diễu võ dương oai lúc trước, nhưng bây giờ lại nhất thời mất hết khí thế.

Phạm Nhược Tuyết đi tới bên cạnh Lý Giai Dao, cả quá trình cô đều không nói một lời, như thể đang đợi Lê Văn Vân sẽ giải quyết chuyện này như thế nào.

Phó Vũ San nhìn thấy Lý Giai Dao lấy ra tấm thẻ kim cương của ngân hàng Tân Hải, thì cảm thấy đầu óc mình như muốn nổ tung.

Một đứa con gái nhà quê, ăn mặc tầm thường, ngoại trừ khuôn mặt xinh đẹp ra thì chẳng có gì cả, nhưng lại nắm giữ thẻ kim cương của ngân hàng Tân Hải.

Chuyện này sao có thể?
Tất nhiên, điều khiến cô ta ngạc nhiên hơn là lời nói của Lê Văn Vân, tấm thẻ này là do Lê Văn Vân tặng cho Lý Giai Dao.

Rốt cuộc anh ta có lai lịch gì mà thẻ kim cương của ngân hàng Tân Hải nói muốn tặng là tặng?
Vu Dật đứng bên cạnh cô ta cũng nhíu chặt mày, không phải là vì mấy câu nói của Lê Văn Vân.

Từ việc Lê Văn Vân có thể lấy thẻ kim cương của ngân hàng Tân Hải ra thì Vu Dật đã biết thân phận của Lê Văn Vân không hề tầm thường.

Còn lời uy hiếp của Lê Văn Vân thì ông ta hoàn toàn không để trong lòng.

Lê Văn Vân có thể khống chế mấy hào môn thế gia như vậy ư? Ông ta cảm thấy rõ ràng câu trả lời là phủ định.

Ông ta nhìn Lê Văn Vân nói: "Cậu bạn này, cậu đừng nói như thế.


Là bạn của cậu đã đá chết con chó của nhà chúng tôi, nên cậu phải chịu trách nhiệm mới đúng."
Lúc này người trong ban quản lý tòa nhà ở bên cạnh cũng giữ im lặng, sau khi nghe Vu Dật nói thế, giám đốc ban quản lý tòa nhà mới vội vàng lên tiếng: "Đúng đó, anh Vân, chúng ta cứ làm theo cách bình thường là được, anh đừng nóng giận nữa.

Chuyện này đâu đáng để anh phải nóng giận."
Lê Văn Vân bỗng quay đầu nhìn anh ta, ánh mắt bắn ra tia lạnh lẽo.

"Tại sao lúc nãy anh không nói như thế? Tại sao lúc bọn họ yêu cầu bồi thường một trăm vạn anh không lên tiếng khuyên giải đi? Mắt anh mọc ra để trang trí à?" Lê Văn Vân hỏi: "Sao anh không ra ngoài làm người ba phải luôn đi? Sao thế, liếm người có tiền thoải mái hơn à?"
Sắc mặt giám đốc ban quản lý tòa nhà giận dữ, nhưng không dám trả lời lại anh.

Lê Văn Vân lạnh nhạt nhìn anh ta nói: "Anh gọi người phụ trách công việc bên các anh tới đây, rồi nói thẳng với người đó rằng, tôi phải mua nhà gì để sa thải tên khốn này đi."
Đúng vậy, anh rất khó chịu, mà điều khiến anh khó chịu nhất là người của công ty quản lý tòa nhà này.

Lúc nãy người trong công ty quản lý tòa nhà hoàn toàn không đóng vai trò hòa giải gì cả, mà để mặc cho Phó Vũ San diễu võ dương oai.

Hình như Vu Dật cũng cảm thấy Lê Văn Vân không phải là người dễ chọc, ông ta là một luật sư, rất biết quan sát sắc mặt của người khác, kể từ khi Lê Văn Vân bước vào cho đến khi anh ném thẻ kim cương của ngân hàng Tân Hải ra, đã đủ chứng tỏ rồi, ông ta biết chọc phải người như vậy hoàn toàn không có ích lợi gì đối với mình.

Hơn nữa Lê Văn Vân lấy thẻ kim cương của ngân hàng Tân Hải ra đã đủ chứng minh một trăm vạn hoàn toàn không phải là vấn đề to tát đối với anh, bây giờ anh giận dữ như vậy chỉ bởi vì anh đang khó chịu mà thôi.

Theo ông ta thấy vì một con chó mà đắc tội với người như vậy thì chẳng hề có lợi.

Sở dĩ trước đây ông ta đồng ý làm chuyện này là bởi vì ông ta cảm thấy bố con Lý Vân và Lý Giai Dao không hề có bối cảnh, dễ ức hiếp mà thôi, ai dè sau lưng bọn họ lại có một người như vậy.

Ông ta mở miệng nói: "Cậu Vân, cậu đừng nóng giận.

Nếu làm to thì mọi người đều không được lợi lộc gì.

Hay là thế này đi, không bằng mọi người đều lùi lại một bước.


Cậu bồi thường cho chúng tôi con chó này, rồi tôi sẽ bồi thường cho bạn anh một ít tiền thuốc men."
“Tại sao chứ?” Đúng lúc này, Phó Vũ San bỗng lên tiếng “Ông xã, cục cưng của chúng ta đã bị bọn họ đá chết.

Chúng ta không thể bỏ qua cho bọn họ như vậy được.”
Mắt Lê Văn Vân phóng ra tia lạnh lẽo, đúng lúc này, Phạm Nhược Tuyết vỗ vai Lê Văn Vân, sau đó đưa điện thoại cho Lê Văn Vân.

Lê Văn Vân cầm điện thoại lên xem, đó là một mục trên baidu, trên đó còn có cả ảnh và thông tin của Vu Dật.

Theo dữ liệu ghi trên đó thì Vu Dật là giám đốc của văn phòng luật Quyền Hành, nói trắng ra là ông ta gần như là ông chủ, là luật sư đạt huy chương vàng ở trong nước, cũng tức là luật sư hàng đầu.

Điều quan trọng nhất là ông ta đã kết hôn.

Hơn nữa đối tượng kết hôn là một người phụ nữ nhà họ Tạ tới từ Yên Kinh, tên là Tạ Sở Ấu, rõ ràng không phải người phụ nữ ở trước mặt.

Đọc được thông tin này, trên mặt Lê Văn Vân liền nở nụ cười nham hiểm, anh ngẩng đầu lên nhìn Vu Dật và Phó Vũ San nói: "Chậc chậc chậc, thảo nào hai người chẳng hề nói lý lẽ, hóa ra là đang bao nuôi người tình."
Lê Văn Vân vừa dứt lời, sắc mặt của Vu Dật và Phó Vũ San đều hơi thay đổi.

Lúc này người trong ban quản lý tòa nhà cũng bắt đầu trở nên hơi kỳ lạ.

Sắc mặt Vu Dật hơi u ám, ông ta không ngờ rằng Lê Văn Vân lại biết được thông tin này.

Quả thật, ông ta cũng được xem là người nổi tiếng, sau khi nhắc tên của mình ra, nếu tra baidu thì có thể tìm thấy tên của ông ta.

Nhưng ông ta không ngờ rằng trong hoàn cảnh thế này, khi hai bên đang oán trách lẫn nhau, mà vẫn có người tra baidu.

Sắc mặt ông ta u ám, sau đó ông ta thở dài, kéo Phó Vũ San nói: "San San, em đừng nói nữa!"

Phó Vũ San cũng cảm thấy hình như mình bị ai đó túm lấy bím tóc, quả thật nếu nói ra mấy chuyện được bao nuôi này thì cũng không được dễ nghe cho lắm.

"Cậu Vân, tôi biết cậu có chút năng lực.

Dù sao thì cậu cũng sở hữu thẻ kim cương của ngân hàng Tân Hải, tôi cũng có mối quan hệ khá tốt với người trong ngân hàng Tân Hải, kể cả ông cụ Hoàng.

Mọi người đều là người giữ thể diện mà.

Hay là thế này đi, chúng ta không truy cứu chuyện này.

Tôi cũng hy vọng cậu đừng rêu rao chuyện của tôi và Vũ San ra bên ngoài.” Vu Dật thở dài nói.

Ông ta vẫn lựa chọn cách nhận thua.

Lê Văn Vân mỉm cười nói với ông ta: "Không, bây giờ hai người hãy thành thật xin lỗi bạn của tôi đi!"
Vu Dật và Phó Vũ San ngẩn người trong giây lát, Phó Vũ San gần như theo bản năng nói: "Xin lỗi ư? Anh bảo tôi đi xin lỗi hai đồ nhà quê này ư, anh có bị điên không vậy?"
Nghe thấy cô ta luôn miệng nói đồ nhà quê, Lê Văn Vân liền cười chế giễu: "Cô nghĩ một đứa con gái phẫu thuật thẩm mỹ được bao nuôi như cô thì cao quý đến đâu?"
Vu Dật cau mày nói: "Cậu Vân, chúng tôi đã không so đo với cậu nữa rồi, tại sao cậu cứ nhất định phải làm như vậy? Mọi người không thể nhường nhịn một chút hay sao?"
“Chúng tôi không làm gì sai thì tại sao phải nhường nhịn?” Lê Văn Vân hờ hững nói: “Ông tưởng những gì tôi mới nói chỉ là lời nói đùa thôi sao?”
Vu Dật giễu cợt: "Quả thật tôi đã đánh giá thấp các cậu, khi cậu đang sở hữu thẻ kim cương của ngân hàng Tân Hải.

Nhưng mạng lưới giao thiệp của tôi ở Yên Kinh không phải là thứ mà cậu có thể tưởng tượng được, nếu thật sự trở mặt thì mọi người đều không có lợi, cậu bảo mấy nhà quyền thế kia không hợp tác với tôi là bọn họ sẽ không hợp tác à? Mối quan hệ giữa tôi và bọn họ không chỉ là hợp tác, mà còn là bạn bè riêng tư nữa."
Lê Văn Vân chẳng muốn nói nhảm với ông ta, mà dứt khoát lấy điện thoại ra, rồi lần lượt gọi cho Quách Khải Thụy, Hoàng Tông Thực và Vương Húc.

Anh cũng chẳng muốn nhiều lời với bọn họ.

Sau khi Lê Văn Vân cúp máy, trên mặt Vu Dật vẫn còn mỉm cười.

Ông ta không tin mấy nhà quyền thế này sẽ tình nguyện nghe theo lời Lê Văn Vân, hơn nữa ông ta cũng tin vào khả năng đối nhân xử thế của mình.

Trên thực tế, đối với mấy hào môn thế gia này, việc lựa chọn cố vấn pháp lý cho bọn họ chỉ đơn giản là dựa vào danh tiếng mà thôi, bởi vì Vu Dật cũng khá nổi tiếng, cho nên bọn họ đã chọn ông ta, nếu bọn họ muốn đổi sang văn phòng luật khác thì đó cũng là chuyện vô cùng đơn giản đối với bọn họ.

Sau khi Lê Văn Vân cúp máy.


Điện thoại của Vu Dật đã nhanh chóng đổ chuông, người đầu tiên gọi tới là Hoàng Tông Thực.

Nhìn thấy cái tên này, trên mặt Vu Dật nhất thời hiện ra tia bất an, sau khi cuộc gọi được kết nối, tâm trạng ông ta đã nhanh chóng rơi xuống đáy vực.

“Vu Dật, chuyện hợp tác giữa ngân hàng Tân Hải chúng tôi và văn phòng luật của cậu sẽ chấm dứt tại đây.” Giọng của Hoàng Tông Thực nổ vang bên tai ông ta.

"Ông cụ Hoàng, ông..." Vu Dật gấp gáp định giải thích chuyện gì đó.

Nhưng Hoàng Tông Thực đã dứt khoát cúp điện thoại.

Ngay sau đó, lại có hai cuộc gọi nữa gọi tới, là tập đoàn Phong Vân và nhà họ Vương.

Sau khi nghe máy ba cuộc gọi này, cả người Vu Dật liền ngồi phịch dưới sàn.

Hằng năm ba khách hàng này đã mang lại cho văn phòng luật của ông ta lợi nhuận vô cùng cao.

Thậm chí hơn một nửa!
Bây giờ ba khách hàng này đột ngột chấm dứt hợp tác, chuyện này sẽ gây ra tổn thất quá lớn cho ông ta, chắc chắn ngày mai văn phòng luật của ông ta sẽ hỗn loạn.

Và tất cả những điều này đã do người đứng trước mặt quyết định chỉ qua mấy cuộc gọi điện thoại.

Ông ta biết rằng lần này, ông ta đã thật sự đá vào tấm sắt rồi.

Đồng thời một khi chuyện ông ta bao nuôi người tình bị bại lộ, có lẽ bên nhà họ Tạ cũng sẽ xù lông theo.

Ông ta ngẩng đầu nhìn Lê Văn Vân, phát hiện ra Lê Văn Vân cũng đang nhìn mình.

Lê Văn Vân hờ hững nói: "Chuyện ông có bao nuôi hay không chẳng liên quan gì đến tôi.

Bây giờ tôi sẽ cho ông một con đường sống cuối cùng, là hãy xin lỗi bạn của tôi, bằng không tôi bảo đảm, ngày mai mọi người đều sẽ biết chuyện ông bao nuôi người tình.”.


Bình luận

Truyện đang đọc