CHIẾN LANG Ở RỂ



Ông chủ của nhà hàng này cũng là một người kỳ lạ.

Từ trước đến nay, ông ta không bao giờ nể mặt con cháu của các gia tộc quyền quý ở Yên Kinh, dù bạn là ai, bạn có bao nhiêu tiền, đã đến chỗ tôi ăn cơm thì bạn phải xếp hàng.

Vương Giai Kỳ cười đáp: “Ông chủ của bọn họ là đầu bếp, nhưng rất ít người có cơ hội được gặp ông ta.”
Hơn nữa, nhà hàng Tam Hợp cũng không có chế độ phân cấp khách hàng.

Đã đến đây thì bạn có thể chọn tầng tùy thích, không có phòng riêng, chỉ có từng ô ghế.

Tất nhiên là điều kiện vẫn rất tốt.

Nghe Vương Giai Kỳ giới thiệu về nhà hàng này cho mình, Lê Văn Vân cười vui vẻ nói: “Nghe cô kể như vậy, tôi cũng hơi muốn làm quen với ông chủ của nhà hàng này rồi đây, đúng là một người không sợ cường quyền.”
“Vậy mà cũng được hả.” Lê Văn Vân kinh ngạc nói.

Nghe Vương Giai Kỳ giới thiệu về nhà hàng này cho mình, Lê Văn Vân cười vui vẻ nói: “Nghe cô kể như vậy, tôi cũng hơi muốn làm quen với ông chủ của nhà hàng này rồi đây, đúng là một người không sợ cường quyền.”
Vương Giai Kỳ cười đáp: “Ông chủ của bọn họ là đầu bếp, nhưng rất ít người có cơ hội được gặp ông ta.”
“Vậy mà cũng được hả.” Lê Văn Vân kinh ngạc nói.

“Sắp đến rồi.” Vương Giai Kỳ nói: “Hương vị của các món ăn ở đây không hề thua kém nhà hàng Vinh Hoa đâu nhé, hơn nữa nghe nói gần đây lại có một vị đầu bếp nổi tiếng đến, là sư đệ của ông chủ nhà hàng này, cũng là một trong những đầu bếp giỏi nhất trong nước.”
Trong lúc trò chuyện, chiếc xe của ba người họ từ từ đậu ở một nơi khá hẻo lánh.

Lê Văn Vân bước xuống xe, anh giả bộ vươn vai một cái, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía sau.


Điều khiến anh ngạc nhiên là chiếc xe vẫn luôn bám theo xe của bọn họ, đúng là nó cũng theo đến đây, nhưng dường như nó lại không có ý định dừng lại, cứ thế đi ngang qua người Lê Văn Vân.

Vẻ mặt Lê Văn Vân hơi thay đổi, anh thầm nghĩ: “Chẳng lẽ đó chỉ là người tiện đường đi cùng thôi, là mình đã nghĩ nhiều rồi ư?”
Lê Văn Vân cau mày, đương nhiên anh vẫn không buông lỏng cảnh giác, cũng không bảo hai người Phạm Nhược Tuyết và Hoàng Thi Kỳ đừng tới, có khả năng là người kia đang diễn.

“Quả nhiên là chúng ta tới chậm mất rồi.” Long Nhã Lâm cười khổ: “Aiya, ông chủ của nhà hàng Tam Hợp này cũng kỳ quái thật đấy, tại sao lại không cho đặt chỗ trước chứ.”
Lê Văn Vân nhìn về phía trước, anh phát hiện ra nhà hàng Tam Hợp này không giống so với những gì anh tưởng tượng cho lắm.

Phía trước nhà hàng có một khoảng sân rất rộng, lúc này trong sân đã có rất nhiều người đang đứng chờ.

“Nhà hàng này làm ăn cũng tốt thật đấy.” Lê Văn Vân xoa mũi nói.

“Hết cách rồi, chúng ta đợi một lúc vậy.

Hy vọng là sẽ có người rời đi nhanh một chút.” Long Nhã Lâm chạy đi lấy số, sau đó ngồi trên chiếc ghế ở khoảng sân và chờ đợi.

Lúc này bên trong nhà hàng đang có rất nhiều tiếng trò chuyện của các thực khách.

Lê Văn Vân cũng ngồi xuống, nhưng ánh mắt anh vẫn chủ yếu nhìn về con đường nằm cách đó không xa, muốn xem chiếc xe đó có quay lại không, nhưng điều khiến anh bất ngờ là chiếc đó thật sự không quay trở lại nữa.

Đợi một lúc, Lê Văn Vân nhìn thấy xe của Phạm Nhược Tuyết đang đậu ở cách đó không xa, cô và Hoàng Thi Kỳ đang đi lấy số, bọn họ cũng nhìn thấy Lê Văn Vân.


Chỉ có điều, hai người họ chỉ lạnh lùng liếc mắt một cái, đặt ánh mắt lên người Long Nhã Lâm khoảng chừng nửa giây, sau đó rời mắt, bước tới ngồi xuống chỗ đối diện với đám Lê Văn Vân.

Hai người họ như không quen biết Lê Văn Vân, chỉ ngồi nói chuyện với nhau.

“Này, chẳng phải đây là bạn của anh lúc ở trong gara lần trước sao?” Vương Giai Kỳ nhìn Phạm Nhược Tuyết, kinh ngạc hỏi.

Trước đây lúc ở Lâm Hải khi Vương Giai Kỳ bị tấn công lần đầu tiên, cô ấy và Phạm Nhược Tuyết đã từng có duyên gặp mặt.

“Hay là gọi họ ngồi ăn cùng chúng ta?” Vương Giai Kỳ hỏi.

“Đừng làm phiền họ, có thể họ đang làm nhiệm vụ.” Lê Văn Vân bình tĩnh lấp liếm.

Vương Giai Kỳ nghe vậy liền lập tức ngậm miệng lại, sau đó hạ thấp giọng xuống, nói: “Không có nguy hiểm gì chứ?”
“Bọn họ đều là cao thủ, cô không cần phải quá bận tâm.” Lê Văn Vân cười nói: “Cũng không biết phải đợi bao lâu nữa.”
Bọn họ ngồi đối diện Phạm Nhược Tuyết và Hoàng Thi Kỳ, bốn cô gái xinh đẹp xuất chúng ngồi ở đó tự nhiên sẽ thu hút ánh nhìn của rất nhiều người, một vài người đàn ông cũng bất giác nói to hơn.

Đúng lúc này, ở cách đó không xa, một người đàn ông ăn mặc rất thời thượng, ngoại hình cũng được coi là ưa nhìn đứng dậy, bên cạnh anh ta đang có mấy người ồn ào đùa giỡn.

Anh ta mỉm cười, rút điện thoại ra, đi về phía Phạm Nhược Tuyết và Hoàng Thi Kỳ, sau đó dừng lại trước mặt Phạm Nhược Tuyết, nở một nụ cười nhẹ đầy sức quyến rũ: “Người đẹp, em biết tôi hài lòng nhất ở điểm nào trên người mình không?”
Lê Văn Vân, Vương Giai Kỳ, Long Nhã Lâm ngồi ở phía đối diện đều hơi sửng sốt.

Mà ở bên kia, Phạm Nhược Tuyết lại hoàn toàn không có ý định để ý đến anh ta, cô liếc mắt nhìn người đàn ông đó một cái, sau đó quay người đi.


Người đàn ông đó lại vòng qua trước mặt cô, cười nói: “Điểm tôi hài lòng nhất về bản thân mình chính là đôi mắt của tôi, vì trong đôi mắt tôi có em.”
“Mẹ kiếp!” Lê Văn Vân nghe anh ta nói vậy mà nổi hết da gà.

Đúng là mấy câu tình thoại sến sẩm buồn nôn.

Hoàng Thi Kỳ nghe vậy liền liếc mắt nhìn anh ta một cách đầy hứng thú.

“Vì thế, người đẹp à, có thể kết bạn Wechat với tôi không?” Người đàn ông kia nở nụ cười tự tin, nói.

Phạm Nhược Tuyết nghe thấy thế bèn ngước mắt lên nhìn anh ta, đánh giá người đàn ông này từ trên xuống dưới, sau đó lạnh lùng nói: “Cút!”
Nét mặt người đàn ông kia lập tức cứng đờ, sau đó anh ta trầm giọng nói tiếp: “Người đẹp à, chủ yếu là vì đám bạn kia của tôi đã cá cược, nếu em không cho tôi nick Wechat thì tôi sẽ rất mất mặt đấy.”
“Có nghe hiểu tiếng người không? Đừng ở đây khiến tôi thấy buồn nôn nữa.” Phạm Nhược Tuyết nói bằng giọng điệu lạnh như băng.

“Chậc!” Mọi người xung quanh đều phụt cười.

Lê Văn Vân cũng bật cười.

Khuôn mặt người đàn ông kia hiện lên vẻ lúng túng, xấu hổ, sau đó anh ta hậm hực đi về phía đám bạn của mình.

Lúc mọi người đang cười vui vẻ vì trò hề của người đàn ông kia thì một giọng nói đầy nghi hoặc bỗng vang lên: “Nhã Lâm, Giai Kỳ, hai người cũng ở đây ư?”
Nghe thấy giọng nói này, Lê Văn Vân liền ngẩng đầu lên, sau đó nhìn thấy một người quen.

Cách đó không xa, có ba bóng người tiến đến chỗ họ, trong số đó có Tạ Vân, người lúc trước đã từng làm livestream vào hôm Vương Giai Kỳ tổ chức sinh nhật ở Lâm Hải.

Ngoài ra còn có hai người trẻ tuổi khác.


Trong đó một người trông tuổi tác cũng ngang ngang Lê Văn Vân, người còn lại là một người đàn ông cực béo, nặng ít nhất một trăm cân, nhưng may mà anh ta cũng khá cao nên trông không đến nỗi quá đáng sợ.

Người lên tiếng là người đàn ông đứng ở giữa.

Mặc dù anh ta gọi Vương Giai Kỳ, nhưng ánh mắt lại luôn nhìn Long Nhã Lâm.

“Nhã Lâm, gần như hôm nào anh cũng mời em ăn cơm mà em luôn không đồng ý, bây giờ lại một mình chạy tới nhà hàng Tam Hợp này à.” Anh ta cười nói: “Nếu đã gặp nhau rồi, chi bằng chúng ta ngồi cùng bàn đi, anh mời em.”
“Không cần đâu, hôm nay tôi đến đây mời bạn ăn cơm.” Long Nhã Lâm liếc mắt nhìn anh ta một cái, trong ánh mắt hiện lên vẻ chán ghét không thể che giấu được.

“Mời bạn ăn cơm ư? Em mời Giai Kỳ à?” Nói xong, ánh mắt anh ta lại chuyển lên người Lê Văn Vân, một tia lạnh lùng thoáng xẹt qua trong đáy mắt: “Hay là mời anh ta?”
Long Nhã Lâm hờ hững đáp: “Tôi mời ai chẳng liên quan gì đến anh, tránh xa tôi ra một chút.”
Đúng lúc này, Tạ Vân nhìn Lê Văn Vân, nói với vẻ không mấy thiện chí: “Anh Thiên Vũ, thằng nhãi này tên Lê Văn Vân, là người Lâm Hải, trước đây lúc còn ở Lâm Hải, anh ta và em từng có chút mâu thuẫn.”
Nói xong, anh ta cười khẩy một tiếng tỏ vẻ khinh thường: “Lê Văn Vân, giới thiệu với anh một chút, người đang đứng trước mặt anh đây là Lý Thiên Vũ, người thừa kế tương lai của nhà họ Lý.”
Lê Văn Vân thầm thấy hơi kinh ngạc, người thanh niên này lại là người thừa kế tương lai của nhà họ Lý ư?
Lý Thiên Vũ phớt lờ lời Long Nhã Lâm, anh ta đặt mông ngồi xuống bên cạnh Lê Văn Vân, sau đó khoác tay lên vai anh, hơi dùng sức bóp.

Lê Văn Vân cau mày.

Bản thân nhà họ Lý cũng là gia đình có truyền thống về võ thuật, dù sao cũng đã từng là một gia tộc siêu cấp, con cái trong nhà từng luyện võ cũng là chuyện bình thường.

“Người anh em!” Lý Thiên Vũ ngồi bên cạnh Lê Văn Vân, hơi dùng sức, nói: “Anh và Nhã Lâm có quan hệ gì?”
“Tôi và anh ta có quan hệ gì thì liên quan gì đến anh?” Long Nhã Lâm nhìn anh ta bằng ánh mắt khinh thường: “Lý Thiên Vũ, bỏ cái tay của anh xuống, không thì đừng trách tôi không khách sáo với anh!”
Nói rồi, cô ấy lập tức đứng bật dậy.

Thấy Long Nhã Lâm bảo vệ Lê Văn Vân như vậy, Lý Thiên Vũ cau mày lại, nhưng dường như anh ta không dám to tiếng với Long Nhã Lâm, chỉ nhíu mày bỏ tay ra khỏi vai Lê Văn Vân, sau đó nói với anh: “Anh là Lê Văn Vân đúng không? Nhớ kỹ cái tên của tôi, tôi là Lý Thiên Vũ.”.


Bình luận

Truyện đang đọc