CHIẾN LANG Ở RỂ



Lê Văn Vân không để ý đến bọn họ.

Anh đi vào văn phòng, vừa mới đến trước cửa văn phòng, trong phòng đã vang lên một tràng âm thanh tranh cãi ầm ĩ.

"Ông cút đi! Cút ra ngoài đi!" Lâm Nhã gào thét lớn tiếng.

"Cút đi ư? Lấy được tiền thì tự nhiên tao sẽ cút đi.

Chẳng phải thằng nhóc đến nhà mày hôm nay có tiền à? Bảo nó lấy cho tao một ngàn vạn tệ.

Tao không lo ăn mặc, em trai mày có nhà ở đầy đủ rồi thì tao sẽ không đến gây phiền toái cho mày nữa.

Nếu không ngày nào tao cũng đến làm phiền mày, ngày nào cũng đến công ty tụi mày." m thanh của Lâm Mậu Thời truyền ra.

"Người anh em, ông đừng có chơi xấu ở chỗ chúng tôi.

Tôi nể tình ông là bố của Lâm Nhã nên mới cho ông ngồi ở đây.

Bây giờ xem ra, mẹ nó, ông chỉ là một tên vô lại.

Hiện giờ là đang giải quyết vấn đề cho ông, ông còn nói mấy cái lời vô liêm sỉ này nữa, có tin ông đây đuổi ông ra ngoài hay không?" Bành Hàn Đông cũng mở miệng nói.

Bành Hàn Đông chung quy cũng đi ra từ Người Gác Đêm, tuy rằng hiện tại ông ta mập ra rồi.

Nhưng với tư cách là Người Gác Đêm, ông ta đã từng lên chiến trường, đi ra từ trong mưa bom bão đạn.

Cỗ khí thế và sự hung hãn mạnh mẽ trên người đã khắc sâu vào trong xương tủy của mỗi một Người Gác Đêm.

"Ha ha, đừng để tao nói lời tàn nhẫn.


Tao không sợ mày đâu.

Muốn đánh chết tao, đúng rồi, cái thằng nhóc buổi sáng còn làm tao bị thương nữa.

Này phải cần thêm một trăm vạn mới được.

Lấy được tiền rồi, về sau mày muốn làm gì thì làm.

Đoạn tuyệt quan hệ với con nhỏ này cũng chẳng sao, tao cũng không quá muốn đứa con gái là mày.

Có con trai rồi, mẹ nó, ai còn quản mày làm gì!" Lâm Mậu Thời cười khà khà nói.

"Lâm Mậu Thời, ông hủy diệt tuổi thơ của tôi, còn muốn phá hủy tương lai của tôi nữa ư!" Lâm Nhã rít gào.

Đúng vậy, cô ấy thực sự rất tức giận, cũng rất lo lắng, lo lắng về tiền đồ ở đây của mình sẽ cứ bị hủy hoại như vậy.

Mọi thứ của cô ấy hiện giờ cũng đang dần đi đúng hướng rồi.

Sau khi hoàn thành dự án của nhà họ Vương, mức lương tăng là điều tất nhiên, tiến vào tầng quản lý hoặc lãnh đạo cấp cao cũng là điều tất nhiên.

Trong tương lai, cô ấy không cần phải lo lắng về tiền bạc, không muốn suy nghĩ như thế này nữa.

Nhưng bây giờ, cô ấy lo lắng Lâm Mậu Thời khóc lóc om sòm trong công ty như vậy, đến lúc đó công ty bận tâm đến hình tượng, trực tiếp đuổi việc cô ấy thì cô ấy thật sự không biết phải làm gì bây giờ nữa.

Hơn nữa, vì một người bố như ông ta, về sau cô ấy nên chung đụng với đồng nghiệp của mình trong công ty như thế nào đây?
Những đồng nghiệp này sẽ đối đãi với mình như thế nào?
Nghĩ đến hết thảy những việc này, cô ấy cảm thấy cuộc sống của mình đều đã bị Lâm Mậu Thời hủy hoại hết rồi.


Lê Văn Vân thở ra một hơi, sau đó đẩy cửa phòng ra.

Bên trong phòng, Lâm Mậu Thời ngồi ở trên ghế, hai chân gác cao, trưng ra bộ dạng vô lại.

Bành Hàn Đông nhìn thấy Lê Văn Vân bước vào, vội vàng đi tới nói: "Mẹ nó, con hàng này cũng quá không biết xấu hổ rồi."
Lê Văn Vân nói với ông ta: "Ông đi đến bên bộ phận tiêu thụ đi, sa thải mười tổ trưởng bộ phận tiêu thụ, và cả một nhóm người khác nữa.

Vừa rồi bọn họ liên doanh nói muốn đá Lâm Nhã ra khỏi công ty, mục đích là vì lấy được quyền lợi phụ trách của dự án nhà họ Vương lần này.

Nhân phẩm có vấn đề lớn, ông mời toàn bộ bọn họ đi hết đi.

Bọn họ cũng là chủ động từ chức, không cần bồi thường cho bọn họ cái gì cả."
Bành Hàn Đông choáng váng, sau đó nhỏ giọng hỏi: "Má nó, chơi lớn như vậy à? Xem ra cậu thật sự có ý với cô gái này nha."
Lê Văn Vân trừng mắt liếc ông ta một cái: "Đừng có lan truyền lung tung, có tin tôi đánh ông không?"
Bành Hàn Đông ho khan một tiếng rồi nói: "Vậy đi nha, bên này giao cho cậu xử lý đó."
Lê Văn Vân gật đầu.

Đợi sau khi Bành Hàn Đông đi ra ngoài, Lê Văn Vân đi đến bên cạnh Lâm Nhã.

Anh kéo áo Lâm Nhã nói: "Bình tĩnh, ngồi xuống trước đi.

Tôi nói chuyện với người đó một chút."
"Chẳng có gì hay mà nói, mày chỉ có một sự lựa chọn, đưa tiền đây!" Lâm Mậu Thời bày ra bộ dạng vô lại nói: "Nếu không thì miễn bàn.

Đến lúc đó tao sẽ đến đây quấy rầy nó mỗi ngày."
Lê Văn Vân vuốt mũi nói: "Nói thật, tôi lớn đến chừng này, biết bao nhiêu năm rồi nhưng đây vẫn là lần đầu tiên gặp một người cha như ông.


Giờ đã là thế kỷ 21 rồi, trọng nam khinh nữ thì thôi đi, vậy mà lại còn áp bức con của mình như thế.

Nói ông là cặn bã cũng đã là coi trọng hai chữ này rồi."
Lâm Mậu Thời nghe được lời này của Lê Văn Vân thì thoáng sửng sốt một chút, sau đó lại trưng ra bộ dạng côn đồ vô lại mà nói: "Đừng có nói mấy thứ có, không này nữa.

Đưa tiền, tao đi ngay lập tức, hơn nữa về sau sẽ không tiếp tục đến quấy rầy nó nữa."
"Đừng nghĩ nữa!" Lê Văn Vân nói: "Chẳng có cái lý này, chưa nói đến Lâm Nhã không có một chút tình cảm nào với ông, mẹ nó, chỉ dựa vào cái tính nết thối tha của ông thì cho ông một ngàn vạn cũng bị ông tiêu hết sạch thôi.

Về sau ông vẫn sẽ tiếp tục đi quấy rối Lâm Nhã.

Tôi nói rõ cho ông biết, tiền, một xu ông cũng đừng mong lấy được."
"Không lấy được tiền thì tao sẽ khiến Lâm Nhã cũng không sống tiếp được nữa." Lâm Mậu Thời cười khẩy một tiếng nói.

"Không, ông nghĩ nhiều rồi.

Lâm Nhã sẽ sống tiếp, hơn nữa còn sống vô cùng tốt.

Ông cũng biết, tháng trước cô ấy đã lấy được hoa hồng sáu mươi vạn, tháng sau mới có thể nhận.

Lại nói tiếp, tôi thật ra rất tò mò, sao ông biết cô ấy có tiền thưởng sáu mươi vạn nhỉ?"
"Chuyện này không liên quan đến mày." Lâm Mậu Thời cười khẩy nói.

"Cũng đúng, không quan trọng như vậy nữa.

Thứ tôi muốn nói là, Lâm Nhã bây giờ đã chịu trách nhiệm cho một dự án của nhà họ Vương, chính là nhà họ Vương vô cùng vô cùng giàu có ở Yên Kinh, hẳn là ông đã nghe nói rồi.

Chờ dự án này kết thúc, khẳng định cô ấy sẽ trở thành lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Trí Đạt.

Thời điểm đó thì tiền lương một năm mấy trăm vạn cũng là con số nhỏ thôi." Lê Văn Vân vui tươi hớn hở nói: "Tất nhiên, số tiền này, ông cũng chẳng cách hưởng thụ được dù chỉ một xu!"
Lâm Mậu Thời nghe lời Lê Văn Vân nói, sắc mặt ngày càng trở nên khó coi.

Ông ta cắn răng nói: "Hộ khẩu của nó vẫn còn đang ở chỗ ông đây, nó phải dưỡng lão cho ông đây.

Nếu về sau nó có tiền như vậy, vậy về sau còn phải cho ông đây một năm hai mươi vạn mới được."

"Quả nhiên không biết xấu hổ đến mức này mà." Lê Văn Vân cười như không cười, nhìn Lâm Mậu Thời nói: "Tôi cũng nói rồi, số tiền đó, ông không lấy được một xu nào.

Nể tình ông là bố ruột của Lâm Nhã, hơn nữa ngoại trừ buổi sáng hôm nay và lần này, tôi xem như đã cho ông hai cơ hội.

Nhưng quá tam ba bận, nếu ông còn dám đến công ty gây chuyện một lần nữa, ông sẽ hoàn toàn hối hận."
"Hối hận cái gì? Chẳng lẽ mày còn muốn giết ông đây hay sao?" Lâm Mậu Thời gầm lên.

"Đưa ông đến một nơi thích hợp cho ông ở mà thôi." Lê Văn Vân thản nhiên nói: "Còn bây giờ, ông có thể cút đi."
Đúng vậy, nếu Lâm Mậu Thời này vẫn còn náo loạn, Lê Văn Vân dự định bắt ông ta đưa đến khu Tội Ác!
Lâm Nhã hẳn là sẽ không nói gì cả.

Trên thực tế, cô ấy và Lâm Mậu Thời này chẳng những không có tình cảm mà thậm chí có thể nói là hận rồi.

Khu Tội Ác, đó không phải là một nơi mà một người bình thường có thể ở lại.

Nói xong, anh bước đến bên cạnh Lâm Mậu Thời.

Lâm Mậu Thời nhìn thấy Lê Văn Vân đến gần, lại nghĩ đến chuyện buổi sáng nay, ông ta ngay lập tức đứng dậy, sau đó nhanh chóng lui ra phía sau, nhìn Lê Văn Vân một cách đề phòng, hỏi: "Mày muốn làm gì, mày muốn làm gì với tao?"
"Không có gì, mời ông rời đi mà thôi." Lê Văn Vân thản nhiên nói: "Tất nhiên, nếu ông không muốn rời đi, tôi sẽ mời ông đi ra ngoài."
Lâm Mậu Thời cắn răng.

Ông ta vừa mới chuẩn bị lên tiếng rống to, Lê Văn Vân đã mở miệng nói: "Ông có thể hét lên.

Tôi cam đoan, nếu ông hét lên, ông sẽ rất thảm!"
Gương mặt Lâm Mậu Thời khó coi hết sức, nhưng ông ta cảm giác nếu ông ta thật sự khóc lóc om sòm ngay bây giờ thì Lê Văn Vân có thể sẽ thật sự động thủ.

Một lúc sau, ông ta mới cắn răng nói: "Tao có thể đi, nhưng thằng nhóc này, hy vọng lần nào mày cũng ở đây!"
Nói xong, ông ta bước ra ngoài với khuôn mặt u ám.

Lê Văn Vân đi theo bên cạnh ông ta, cho đến khi Lâm Mậu Thời đi ra khỏi công ty, anh mới thản nhiên nói: "Tôi nói rồi, đây là cơ hội cuối cùng của ông.

Nếu lần sau ông còn dám đến, ông sẽ bị đưa đến nơi ông nên ở.".


Bình luận

Truyện đang đọc