CHIẾN LANG Ở RỂ


Sau khi ăn cơm xong Lê Văn Vân liền nói với Hoàng Thi Kỳ: “Bây giờ anh Minh đang ở đâu vậy, tôi qua đó gặp anh ta một chút.

Phải xin anh ta thêm một chút thời gian mới được, cho dù thế nào chuyện tôi và anh ta đi đến khu Tội Ác cũng sẽ là sau khi hôn lễ Thu Thu kết thúc.”
Hoàng Thi Kỳ gật đầu nói: “Được thôi, đúng rồi anh Minh dẫn theo Khương Vỹ và Ngô Nghiêu về rồi đấy, nói là để hai người họ gia nhập tiểu đội của chúng ta.

Thực ra Ngô Nghiêu thì không nói, thực lực của cậu ta cũng coi như tàm tạm, ít nhất cũng là đỉnh cấp trở lên.

Nhưng mà Khương Vỹ này chỉ là một sơ cấp… Hơn nữa thiên phú có vẻ cũng không ổn lắm.”
Lê Văn Vân mỉm cười nói: “Cứ để cho bọn họ gia nhập đi, đầu óc cái tên Khương Vỹ này linh hoạt, tác dụng của cậu ta không phải thể hiện bằng sức chiến đấu.

Cô xem tên béo chết tiệt Vương Hồng kia, thậm chí còn chẳng phải là võ giả sơ cấp không phải vẫn trở thành đầu não của Người Gác đêm hay sao.

Khương Vỹ chính là kiểu người như ông ta đó.”
“Được thôi, có điều trong khoảng thời gian này Khương Vỹ đi theo người ta rồi, anh muốn đi gặp anh ta không?” Hoàng Thi Kỳ hỏi.
Lê Văn Vân lắc đầu nói: “Không cần đâu, để cho cậu ta cứ đi theo một thời gian trước đã.


Đợi tôi từ khu Tội Ác trở về lại gọi cậu ta đến là được.

Tạm thời chúng ta cũng sẽ không ra nhiệm vụ, hơn nữa Thu Thu và An Nhiên vừa mới kết hôn, phải cho bọn họ đi tuần trăng mật chứ, ít nhất là để sản xuất ra một tiểu Thu Thu chứ.”
Phạm Nhược Tuyết hơi mỉm cười nói: “Đến lúc đó em muốn làm mẹ nuôi của tiểu Thu Thu.”
Ánh mắt Lê Văn Vân sáng bừng lên: “Sao em biết anh định làm bố nuôi của tiểu Thu Thu vậy.”
“Biến.” Phạm Nhược Tuyết trợn mắt mắng anh.
Vừa nói bọn họ vừa ra khỏi nhà hàng, Liễu Ngọc cười nói: “Em không đi cùng mọi người đi gặp anh Minh đâu, em đến công ty xin nghỉ phép đây, ngày mai đi cùng mọi người đến Giang Chiết.”
Lê Văn Vân gật đầu nói: “Ok, em về nói với Lôi Bân đợi anh lát nữa xong việc sẽ quay về tìm ông ta.”
Nếu muốn giúp tập đoàn Hãn Vũ giải quyết phiền phức, tự nhiên anh phải đi tìm Lôi Bân để lấy tài liệu mới được.
Liễu Ngọc gật đầu đáp: “Được.”
Nói xong cô ấy lên xe đi đến tập đoàn Hãn Vũ, bốn người Lê Văn Vân cũng lái xe về căn cứ Người Gác đêm.
Đám người ở khu Tội Ác cũng đã được bố trí ổn thỏa đâu vào đấy, bọn họ cũng không làm ra chuyện gì xấu xa, tăng ca đi làm ổn định.

Đương nhiên có người vốn đã có sản nghiệp trong thành phố này, sau khi quay lại tự nhiên cũng sẽ trở về tiếp quản.
Giống như những cao thủ đỉnh cấp như Lâm Chí Viễn, thậm chí Phạm Nhược Tuyết còn chủ động sắp xếp cho bọn họ một số vị trí chức danh cao, công việc tương đối nhàn rỗi.
Nói cách khác, nhóm người có chút giống như tiểu đội 11762 đang nuôi tư binh.
Mà Đao Ba của chúng ta tự nhiên cũng vui vẻ sống những tháng ngày thanh nhàn.

Căn cứ của Người Gác đêm cũng đã trả lại cho Tần Quốc Thành, có điều trong khoảng thời gian tới đây, thời gian Tần Quốc Thành ở trong căn cứ cũng không nhiều lắm, rất nhiều người bình thường đi vào trong khu Tội Ác, mà ở Lâm Hải cũng có không ít người đến, rất nhiều người tới gây sự, khoảng thời gian này ông ta bận đến sứt đầu mẻ trán.
Có điều sau khi Đao Ba tuyên bố sai người của Minh Giáo giúp đỡ thì áp lực của ông ta đã nhẹ đi không ít.
Lúc đám người Lê Văn Vân đến căn cứ Người Gác đêm đã khoảng ba giờ chiều, Tần Quốc Thành không có ở trong căn cứ, chỉ có vài người bên trong đó.

Lê Văn Vân lên tiếng chào hỏi bọn họ rồi lên tầng lầu căn cứ đi tìm Minh Sùng.
Nhìn thấy Lê Văn Vân tới đây, trên khuôn mặt không cảm xúc của Minh Sùng chợt lộ ra sự vui mừng, sau đó đứng phắt dậy nói: “Chúng ta xuất phát đi!”
“Đừng đừng.” Lê Văn Vân vội vàng nói: “Anh Minh, đừng sốt sắng như thế chứ, thế này đi, cho tôi thời gian ba đến năm hôm được không? Có thành viên trong tiểu đội của tôi sắp kết hôn, tôi phải đến đám cưới, đây là hôn lễ người anh em tốt nhất của tôi.”
Minh Sùng cau mày sau đó trầm ngâm nói: “Giải quyết sớm chuyện của Hodges là chuyện tốt.”
Lê Văn Vân gật đầu nói: “Tôi biết mà, nhưng mà chúng ta đơn thương độc mã dẫn nhau qua đó, người của thế giới ngầm ở khu Tội Ác nhiều như vậy, lỡ đâu Hodges tổ chức một đám đông người ở khu Tội Ác rồi đặt bẫy giết chết hai người chúng ta thì sao? Người ta chỉ dùng người cũng có thể đẩy ngã chết chúng ta, thế nên chúng ta phải bàn bạc kỹ hơn.”
“Không đâu.” Minh Sùng nhàn nhạt đáp lại: “Những người khác không dám động thủ với chúng ta, có điều cũng không thiếu vài ba ngày này, nếu cậu đã có việc vậy thì đợi xong việc rồi đến Tứ Hợp lâu ở Yên Kinh tìm tôi cũng được.”
Lê Văn Vân gật đầu nói: “Vậy được.”
Thật ra Lê Văn Vân rất tò mò Minh Sùng rốt cuộc đã viết thư gì cho Từ Đại Sư, có điều trông bộ dạng Minh Sùng không muốn nói quá nhiều kia, Lê Văn Vân vẫn khắc chế suy nghĩ trong nội tâm mình lại.
Sau khi ra khỏi căn cứ của Người Gác đêm, anh lại đi một chuyến tới văn phòng tập đoàn Hãn Vũ, lấy một số tư liệu liên quan đến dự án kia, đến buổi tối đương nhiên là anh sẽ về nhà.
Anh đã nói với bố mẹ là mình sắp về, đến khi về tới nhà, bố mẹ đã chuẩn bị xong xuôi cả một bàn ăn.
Trong khoảnh khắc Lê Văn Vân nhìn thấy bố mẹ mình, cảm giác chân thật bất chợt hiện ra.

Anh … Lại đi dạo một vòng quỷ môn quan trở về.
Ăn cơm xong, anh ngồi nói chuyện với bố mẹ chốc lát rồi đi lên phòng mình trên lầu hai, nằm xuống ghế ở ban công.
Nhìn tiểu khu phía dưới.
Vừa mới nằm xuống, anh đã nhìn thấy một người đàn ông ở nhà hàng xóm đang dắt chó đi dạo, vừa nghe điện thoại, từ nội dung nói chuyện có thể nhìn ra được là đang nói chuyện với tình nhân của anh ta.
“Tên này giấu cũng kỹ phết, đã hơn một tháng rồi vậy mà không bị vợ phát hiện ra.” Lê Văn Vân nhìn anh ta, trong lòng hơi buồn cười nghĩ.
Buổi tối, Tào Vân lại nhắc tới chuyện bảo Lê Văn Vân dẫn theo Đỗ Tịch Tịch về thăm nhà, Lê Văn Vân không lay chuyển được, đành phải đồng ý với bố mẹ khi nào tết sẽ dẫn Đỗ Tịch Tịch về cùng.
Đến lúc đó lại phải nhờ Đỗ Tịch Tịch giả vờ làm bạn gái mới được.

Hiện tại Đỗ Tịch Tịch đang là Người Gác đêm, lúc Người Gác đêm đón tết cũng không có nhiệm vụ huấn luyện gì cả, vừa hay Lê Văn Vân cũng có thể bảo cô ấy trở về, thuận tiện xin cho cô nghỉ phép.
Sau khi Đỗ Tịch Tịch vào đội Người Gác đêm, chỉ trong thời gian ba tháng ngắn ngủi đã thăng cấp từ võ giả trung cấp lên thành võ giả cao cấp.
Lê Văn Vân cũng không ngờ được sự kiên trì của Đỗ Tịch Tịch lại là khiến cho Người Gác đêm thu hoạch được một thiên tài.
Tốc độ thăng cấp của cô ấy so với Lê Văn Vân và Hoàng Thi Kỳ lúc trước cũng không hề thua kém chút nào, hơn nữa còn vì lý do tuổi tác của Đỗ Tịch Tịch đã lớn, nếu như cô ấy mà gia nhập Người Gác đêm khi mười mấy tuổi, e rằng tốc độ tiến bộ còn nhanh hơn thế này nữa.
Lê Văn Vân nằm trên ghế hưởng thụ cảm giác yên bình đã lâu, bất tri bất giác anh đã ngủ quên mất ngoài ban công.
Trong lúc mơ màng, anh cảm giác có người đắp chăn cho anh, Lê Văn Vân biết chắc chắn là người nhà mình, anh không mở mắt, tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Lúc tỉnh lại đã là buổi sáng ngày hôm sau.
Lê Cảnh An đã ra ngoài đi làm, Lê Văn Vân đi xuống lầu, vừa ăn bữa sáng vừa chào hỏi Tào Vân: “Mẹ, sếp Lôi lại bảo con đi công tác, lần này phải đi một chuyến đến Tô Chiết.”
Tào Vân lẩm bẩm nói: “Sếp Lôi của các con cũng quá không có nhân tính, sao mà cứ suốt ngày bảo con đi công tác thế hả, mỗi lần về nhà có một đêm đã phải đi rồi.”
“Đúng vậy, tên này không ra làm sao cả, nhưng mà chuyện này cũng hết cách rồi.” Lê Văn Vân vừa cười thầm trong lòng, vừa hùa theo Tào Vân mắng.
“Aiz, cũng tốt, cố gắng một chút kiếm thêm ít tiền, để dành còn lấy vợ chứ, con ở bên ngoài đừng có tiêu tiền linh tinh đấy nhé.” Tào Vân dặn dò, giống như những người mẹ khác dặn dò con trai mình.

“Con biết mà, con rất tiết kiệm luôn.” Lê Văn Vân vui cười hớn hở đáp.
Ở bên cạnh, Liễu Ngọc nở nụ cười rồi lên tiếng nói: “Lần này cháu sẽ đi cùng với Lê Văn Vân đi công tác, chúng cháu sẽ cùng nhau hoàn thành dự án này.”
Dự án lần này Lê Văn Vân vẫn để Liễu Ngọc đứng tên.
Liễu Ngọc và Lê Cảnh An không giống nhau, hiện tại Lê Cảnh An đã hoàn toàn quen với mô hình dưỡng sinh, nhưng Liễu Ngọc vẫn còn rất trẻ, cũng vô cùng bốc đồng, vì vậy Lê Văn Vân định nhường công lao lần này cho cô ấy, như vậy có thể khiến cho cô ấy thăng chức trong tập đoàn Hãn Vũ một cách danh chính ngôn thuận.
Một hàng năm người lại một lần nữa tập hợp tại sân bay Lâm Hải, hai tiếng sau, tại Tô Chiết, năm người Lê Văn Vân kéo vali từ sân bay đi ra.
Ở bên ngoài, Lý Thu và An Nhiên đang đứng ở đó, bên cạnh còn có hai chiếc ô tô đang đỗ.
“Mọi người đã đến rồi, tên nhóc Cố Bạch kia tới trước rồi, để tôi đưa mọi người đến khách sạn.” Lý Thu vội vàng nhích lại gần nói.
Lê Văn Vân đi qua vỗ vỗ vai anh ta nói: “Tên này giỏi ghê rồi, có điều giờ tôi không qua đó với mọi người đâu, lần này tôi tới đây thuận tiện đi bàn một chút chuyện trước đã, đợi mọi thứ xong xuôi rồi tôi sẽ qua tìm mọi người sau.”
Sắc mặt Lý Thu hơi thay đổi, nói: “Lại có nhiệm vụ à?”
“Không phải.” Lê Văn Vân vỗ vai anh ta đáp: “Chuyện làm ăn ấy mà, có nói anh cũng không hiểu đâu.”
“Ha ha, nói như thể anh hiểu biết quá vậy.” Ở bên cạnh, Phạm Nhược Tuyết không chút lưu tình, đả kích nói.
Lê Văn Vân ho khan một tiếng, kéo theo Liễu Ngọc lên chiếc xe còn lại, Lý Thu đưa chìa khóa cho Lê Văn Vân, Lê Văn Vân lái xe đưa Liễu Ngọc tới nơi cần đến.
Mục tiêu của bọn họ là một công ty tên là tập đoàn Chấn Hưng.
Hơn một tiếng sau, ở khu vực phồn hoa nhất Tô Chiết, Lê Văn Vân lái xe dừng lại trước một tòa văn phòng.
Sau khi đỗ xe xong, anh và Liễu Ngọc hai người đi về phía tòa nhà văn phòng kia.
Đi vào trong tầng một tòa văn phòng, một cô gái lễ tân xinh đẹp liền mỉm cười hỏi: “Xin hỏi hai người tìm ai vậy?”
Liễu Ngọc ôm tập tài liệu, Lê Văn Vân nhàn nhạt nói: “Chúng tôi là người của tập đoàn Hãn Vũ, có hợp tác với công ty các cô, cho chúng tôi được gặp sếp Tô một lát.”
Cô gái trước quầy hơi sửng sốt một chút, sau đó lắc đầu nói: “Trước đó sếp Tô đã dặn dò, nói là nếu như người của tập đoàn Hãn Vũ mà qua đây thì không tiếp đãi, vì vậy thật xin lỗi, mời về cho!”.


Bình luận

Truyện đang đọc