CHIẾN LANG Ở RỂ



Sắc mặt lão Lại hơi thay đổi, liền nhìn về phía cửa.

Lê Văn Vân cũng nhìn ra cửa, ngoài cửa có năm người đi vào, trong đó có một người cầm cặp sách, đeo một cặp kính đen, mặc vest, dáng vẻ vô cùng nhã nhặn.

Những người khác mang theo hung khí, vì thời tiết nắng nóng, một số người cởi trần, trên tay họ cầm theo một thứ gì đó như gà, vịt.

Chắc là cướp được từ chỗ người chăn nuôi.

“Bà nội cha nó, bữa nay trời nóng quá!” Một người ở phía sau đi về phía phòng bếp, sau đó kinh ngạc nói: “”Chậc chậc, anh Mãnh, tủ lạnh này của họ là tủ lạnh hai ngăn cửa đấy, nhà em còn chưa có.”
Khi Lại Tuấn nghe vậy thì sắc mặt tái mét: “Anh Mãnh, tôi…”
“Ha ha, đều là người quen cũ, chúng tôi cũng biết trước kia ông sống rất cực khổ.

Đúng hạn giao tiền, chúng tôi không quan tâm nhà ông có đầy đủ tiện nghi như thế nào, về phần mấy người có trông nom được hay không cũng không phải là chuyện của tôi.” Anh Mãnh cười nói.

Anh Mãnh là một người đàn ông trung niên, đỉnh đầu đã hói, mặc áo ba lỗ, trên người có nhiều vết sẹo.

Đối với người ở thành phố Tội Ác thì có vài vết sẹo là bình thường.


Ông ta ném con dao lên bàn, sau đó nhìn đám người Lê Văn Vân và nói: “Những người này là...”
Ba người Lê Văn Vân đang ngồi đó, vẻ mặt khá bình tĩnh, nhưng Lại Tuấn đã vội vàng giới thiệu: “Họ là người mới đến, anh biết đấy, vợ tôi là người tốt bụng.

Hôm trước gặp họ đã kéo họ về nhà, hiện tại họ đang làm việc trong quán bar Dạ Sắc.”
Sau đó, ông ta nói với đám người Lê Văn Vân: “Nhanh lên, đây là Bành Mãnh, anh Mãnh.”
“Anh Mãnh!” Ba người Lê Văn Vân vội vàng nói.

Bành Mãnh nhìn đám người Lê Văn Vân một lúc rồi khẽ cười: “Người mới hả, nói rõ quy củ cho họ nghe chưa, nếu ở bên này thì mỗi người năm trăm, tất cả có bao nhiêu người?”
“Tổng cộng có sáu người!” Lê Văn Vân nói.

Lại Tuấn nói nhanh: “Ba người còn lại vẫn chưa thích nghi với thời tiết, đang bị dị ứng ở trên lầu ấy, nhưng chúng tôi vẫn đóng phí đầy đủ.

Anh Mãnh, anh biết đấy, tôi là người lương thiện, chỉ muốn sống một cuộc sống ổn định.”
“Ba người bọn họ là phụ nữ hả, đẹp không?” Bành Mãnh cười nửa miệng hỏi.

Lúc này trong phòng bếp có người đi ra, từ trong bếp bưng ra rất nhiều nước, cái này là do ngày hôm qua Phạm Nhược Tuyết đã mua cho vào tủ lạnh.

Thậm chí anh ta còn xách miếng thịt bò mà Phạm Nhược Tuyết đã mua ra, vừa đi vừa nói: “Lão Lại, bây giờ sống tốt quá nhỉ, bên trong tủ lạnh toàn là thịt, còn ăn cả loại thịt bò cao cấp này nữa.”
Anh ta ném cho mỗi người một chai nước đá rồi hỏi: “Sao còn đứng ngây ra đó, gọi cả ba cô gái xuống đây đi, anh Mãnh của chúng ta vẫn chưa có vợ đấy, không biết à? Còn muốn sống ở đây nữa hay không?”
Vẻ mặt của Lại Tuấn hơi thay đổi, ông ta nhìn về phía đám người Lê Văn Vân thấy họ vẫn khá bình tĩnh, ông ta không dám chống lại Bành Mãnh nên nói với lên lầu: “Bác sĩ Phạm, người thu tiền muốn gặp các cô.”
Phạm Nhược Tuyết sững sờ một lúc, sau đó gật đầu nói: “Được, chúng tôi sẽ xuống ngay lập tức!”
Ba cô gái bước xuống lầu, khi họ nhìn thấy Phạm Nhược Tuyết và Liễu Ngọc thì đều sáng mắt lên.

Rõ ràng bọn họ không phải đám người bị Phạm Nhược Tuyết đánh vào ngày hôm qua, họ không nhận ra Phạm Nhược Tuyết nên lúc này hoàn toàn nhìn thẳng mặt họ.

Kiểu phụ nữ này, ở thành phố Tội Ác là kiểu phụ nữ đại ca.

“Anh Mãnh, nếu đưa hai cô gái này về cho lão đại, nhất định sẽ được thưởng đấy.” Tên đàn ông lấy nước từ trong bếp ra nuốt nước miếng nói.

Bành Mãnh cũng nuốt nước miếng, liếm môi, nhìn Lại Tuấn nói: “Chậc chậc chậc, lão Lại, trước kia tôi cứ tưởng ông là người thành thật, bây giờ mới biết ông dám gạt tôi.

Đây chẳng phải là kim ốc tàng kiều à.”

Lão Lại tái mặt, ông ta muốn giải thích gì đó nhưng phát hiện không mở miệng được, lúc này đã quá hoảng sợ.

Trong lòng ông ta cũng thấy hối hận vì đã thu nhận đám người Lê Văn Vân.

Ông ta nhìn đám người Lê Văn Vân thấy vẻ mặt của ba người họ vẫn rất bình tĩnh, lúc này lòng càng chùng xuống.

Đám người Lê Văn Vân bình tĩnh như vậy, chắc chắn không chịu chắp tay dâng Phạm Nhược Tuyết cho bọn người kia.

“Nộp tiền ra đây, sau đó tôi sẽ đưa ba cô gái này về, không thành vấn đề chứ?” Bành Mãnh cười hỏi.

Lại Tuấn không dám nói nữa, run rẩy đưa ra một ngàn năm trăm.

Trong phòng bếp, Chu Linh nghe thấy vậy thì vội vàng chạy ra nói: “Anh Mãnh, đây đều là mấy cô gái tốt, bọn họ vừa mới đến đây, sống cũng không dễ dàng gì.

Anh hãy mắt nhắm mắt mở mà bỏ qua, coi như chưa nhìn thấy họ đi, tôi cầu xin anh.”
Bành Mãnh đẩy Chu Linh ra.

Lê Văn Vân nhíu mày, Chu Linh quỳ xuống đất nói: “Anh Mãnh, tôi cầu xin anh, chúng ta quen nhau lâu như vậy, xin anh hãy nể mặt tôi đi mà.”
“Người như bà mà đòi mặt mũi cái quái gì?” Bành Mãnh giễu cợt, nhìn Chu Linh đang quỳ trên mặt đất đầy khinh thường, sau đó đưa tay ra bắt Phạm Nhược Tuyết.

“Bốp!” Lúc này, Lê Văn Vân giơ tay lên, nắm lấy tay Bành Mãnh, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Tôi cho mấy người động vào chưa?”
Bành Mãnh nheo mắt, khóe miệng hiện lên một nụ cười nham hiểm, nhìn Lại Tuấn nói: “Lại Tuấn, hình như người mới mà ông thu nhận không hiểu chuyện lắm nhỉ?”

Sau đó, ông ta nhìn Lê Văn Vân và nói: “Vậy thì tôi đây sẽ dạy cho mấy người quy tắc của thành phố Tội Ác.”
Vừa nói, mấy người trong số họ đã vây quanh lại.

“Keng.”
“Keng.”
“Keng.”
Mấy người rút dao ra, nhe răng nhìn Lê Văn Vân cười.

Chu Linh tái mặt, bà ta quỳ rạp trên mặt đất, sau đó hét lên: “Lê Văn Vân, các cậu đừng thất thần ra đó nữa, mau chạy đi.”
Lê Văn Vân quay lại nhìn Chu Linh nói: “Dì Chu, nếu chúng cháu đi thì chắc chắn họ sẽ không tha cho mọi người, cho nên… chúng cháu không thể đi được.”
Chu Linh sững sờ trong giây lát.

Thực ra trong lòng Lê Văn Vân cũng cảm động, lúc này Chu Linh muốn để đám người Lê Văn Vân đi chứ không để họ qua bên với đám người đó, mặc dù Lại Tuấn không dám nói nhưng Lê Văn Vân có thể hiểu!
Một người thím tốt bụng như Chu Linh, đám người Lê Văn Vân không thể phụ lòng được.

“Dì Chu!” Lúc này, Lý Thu đi đến bên cạnh bà ta, đỡ bà ta lên nói: “Đừng tuỳ tiện quỳ trước mặt người khác như thế, đầu gối của dì rất có giá trị.”
Lê Văn Vân nhìn thấy những người vây quanh mình, biết rằng xung đột này là khó tránh khỏi nên ngồi xuống ghế nói: “Ra tay đi.”.


Bình luận

Truyện đang đọc