CHIẾN LANG Ở RỂ


Trên biển cả vô biên, hai con du thuyền đang từ từ tiến về phía trước, một con tàu khổng lồ và một con tàu kia tương đối nhỏ.
Vào lúc này, Lê Văn Vân và Doãn Nhu đứng đối diện nhau trên boong của con tàu năm tầng nhỏ hơn.
Gió biển thổi làn váy của Doãn Nhu áp vào người bà ta, trông có vẻ hơi hấp dẫn.

Nếu không phải nghĩ đến độ tuổi của bà ta, có lẽ Lê Văn Vân đã sinh ra cảm giác tim đập thình thịch rồi.
Doãn Nhu vuốt ve mái tóc dài bị thổi hơi rối, nhìn mặt biển nói: "Chuyện đó...!đã gần bốn mươi năm rồi!"
Chuyện đó là gần bốn mươi năm trước, mẹ nó là chuyện của thế kỷ trước à.
Doãn Nhu kể tiếp: "Khi đó, gia đình chúng tôi vẫn là một gia đình giàu có và danh giá, sau này, chúng tôi đã đắc tội một gia tộc.

Sau đó nữa, gia đình chúng tôi suýt bị giết hết sạch.

Khi ấy, tôi mới bước vào tầng lớp trung lưu, cả gia đình chỉ còn lại một mình tôi.

Họ đày tôi đến thành phố này.

Tôi mất mười lăm năm, cuối cùng mới đạt đến siêu cấp.

Năm ấy, tôi ba mươi ba tuổi! Lúc đó, tôi nghĩ rằng mình đã trở thành siêu cấp, vậy là có thể trở về báo thù rồi."
"Sau đó Hodges nói với tôi rằng chỉ có một cách để rời khỏi thành phố, đó là đánh bại ông ta.

Vì điều này, tôi đã luyện tập chăm chỉ trong một thời gian dài.

Trong suốt thời gian dài này, tôi đã hình thành một thế lực và trở thành Thánh Chủ của khu Bắc, nhưng Hodges giống như một ngọn núi lớn, tôi mãi vẫn không thể trèo qua!"
“Tôi mang trong mình huyết hải thâm thù, nhưng tôi lại không thể báo thù!” Doãn Nhu nói đến đây, bình tĩnh hỏi: “Cậu có hiểu cảm giác này không? Bốn mươi năm qua, tôi nghĩ nó đã kết thúc, nhưng nỗi hận này, nó luôn ở trong tim tôi.


Nhưng tôi thực sự không thể đánh bại Hodges."
Doãn Nhu ngẩng đầu lên nhìn về phía Lê Văn Vân, vẻ mặt bà ta rất bình tĩnh, khi nói ra điều này, giống như bà ta đang nói về chuyện của người khác vậy.
Dù sao thì đã hơn bốn mươi năm trôi qua, bà ta cũng không kể rõ chi tiết nữa.
Lê Văn Vân ngẩng đầu cười nói: "Người bà muốn đối phó là ai? Bà chắc chắn người đó còn sống sao?"
Doãn Nhu lắc đầu, sau đó mím môi nói: "Cậu cứ đối phó với Demps trước đi.

Nếu không đối phó được với Demps mà chết ở Europa, đối với tôi cũng chẳng có giá trị gì."
"Hả?" Lê Văn Vân ngạc nhiên hỏi: "Vậy là bây giờ bà vẫn đang thử tôi sao? Bà không sợ tôi sẽ ném bà xuống biển à? Hiện tại bà có hơn một trăm người, còn tôi hiện có hai ngàn người."
Doãn Nhu cười và nói: "Không, ý tôi là, nếu cậu chết ở Europa, tôi sẽ chết cùng với cậu."
Lê Văn Vân sửng sốt một hồi, anh kinh ngạc nhìn về phía Doãn Nhu.
"Tôi đã đi cùng với các cậu, vậy thì chúng ta chính là châu chấu trên cùng một sợi dây.

Tôi sẽ không làm quá nhiều điều thái quá và cũng sẵn sàng chính thức gia nhập tiểu đội của cậu.

Tôi không biết liệu mình có thể hòa nhập vào tiểu đội của cậu hay không.

Nhưng tôi hứa, tôi sẽ cố gắng hết sức để làm tất cả." Doãn Nhu lẩm bẩm: "Trở thành một Người Gác Đêm, thực hiện nhiệm vụ, chấp nhận rủi ro, có lẽ cũng là một lựa chọn không tệ, tốt hơn là cứ ở trong thành phố đó."
Lê Văn Vân sững sờ, quả thực đối với anh mà nói, có thể đạt tới siêu cấp trong thế giới này, bà ta sẽ không gặp quá nhiều nguy hiểm khi thực hiện nhiệm vụ, trừ một số lúc bị tính kế.
"Chỉ cần bà thành tâm, chúng tôi sẽ vô cùng hoan nghênh bà.

Các thành viên trong tiểu đội của tôi đều là anh em sống chết.

Mọi người đối với nhau còn hơn là người thân." Lê Văn Vân bình tĩnh nói.

“Ừ!” Doãn Nhu khẽ cười và nói: “Thực ra, chúng ta cũng có thể thân càng thêm thân.

Cho đến nay, tôi vẫn chưa kết hôn lần nào.

Có lẽ về sau chúng ta cũng có thể kết hôn gì đó.

Cậu nói đúng không?”
Nhìn thân thể đáng tự hào của bà ta, Lê Văn Vân không khỏi tấm tắc cảm thán.
“Sao thế?” Doãn Nhu hỏi: “Động lòng rồi à?"
“Không phải!” Lê Văn Vân vội ho khan một tiếng: “Chỉ là tôi rốt cuộc cũng biết thế nào gọi là xử nữ già chân chính rồi.”
“Cậu cút ngay cho tôi!” Doãn Nhu hét ầm lên: “Đúng rồi, cậu có muốn đi gặp Doãn Thi Đan không?”
Là nhân chứng chống lại Demps, Doãn Thi Đan đương nhiên cũng được Lê Văn Vân đưa về.
Lê Văn Vân lắc đầu nói: "Không có gì để xem cả, cứ xem cô ta cư xử như thế nào khi đến Europa đi."
Doãn Nhu gật đầu nói: "Vậy thì tôi về cabin trước, nếu không cứ thế này da tôi sẽ rám nắng cho xem."
Nói xong, bà ta quay người vào trong cabin.
Lê Văn Vân mỉm cười.
Anh thì không có khái niệm gì về việc đó, dù sao anh cũng từng làm việc ở công trường, ngày ngày phơi nắng phơi mưa.

Anh nằm trên ghế mỉm cười thưởng thức mặt biển.
Mấy ngày tiếp theo trôi qua rất yên bình, trên mặt biển hai chiếc du thuyền cũng đang tiến lên với tốc độ không nhanh không chậm.

Lê Văn Vân cũng đổi SIM ở bên ngoài, nhưng vẫn không có chút tín hiệu nào!
Sau khi mấy cô gái chơi mạt chược trong vài ngày thì phát hiện không còn thú vị gì nữa, chủ yếu là vì cược chán!

Họ không đánh bạc, tiền bạc chẳng có nghĩa lý gì đối với mấy người họ.
Cứ đánh chơi như vậy, chơi hoài cũng chán.
Tất nhiên, một ngày nọ, Cố Bạch thấy họ nói không có gì cá cược, anh ta bảo rằng có thể đưa ra gợi ý cho họ: người thắng có cơ hội làm bạn gái của anh ta.

Sau đó, Hoàng Thi Kỳ và Phạm Nhược Tuyết nổi giận.

Anh ta bị Hoàng Thi Kỳ tẩn một trận, sau đó lại bị Phạm Nhược Tuyết dùng ngân châm châm cho anh ta một cái, khiến anh ta đến giờ vẫn còn nguyên cái mặt liệt.
Điều khiến Lê Văn Vân ngạc nhiên là Lâm Khả Hân và Chu Linh Linh cũng đi theo.

Bọn họ vốn đang ở trên một con du thuyền khác, nhưng Cố Bạch đã tình cờ gặp họ, dưới sự đòi hỏi mãi của hai cô gái này, cuối cùng bọn họ chạy đến chỗ đám người Lê Văn Vân.
Bất tri bất giác, một tuần đã trôi qua.
Vào ngày này, mọi người đều cảm thấy buồn chán khi ngồi trên boong.
Cố Bạch nhìn ra đại dương bao la và nói: "Mẹ nó, chán quá!"
Lúc này, một thuyền viên chạy tới boong tàu.

Anh ta nhìn Lê Văn Vân và nói: "Anh Lê, chúng ta còn cách điểm tiếp tế khoảng một giờ nữa."
Trong lòng Lê Văn Vân khẽ động, sau đó gật đầu nói: "Chúng ta ở lại bao lâu? Có thể xuống đi dạo một chút không?"
"Đi xuống đi bộ một chút cũng không sao, nhưng cố gắng kiềm chế người của chúng ta lại.

Người ở nơi đó là hải tặc, hơn nữa người trên con tàu này còn tàn nhẫn hơn bọn cướp.

Ngộ nhỡ có xung đột thì không tốt cho lắm.” Thuyền viên vội vàng nói.
Lê Văn Vân sờ mũi nói: "Chuyện này tôi sẽ nói với Đao Ba, mấy người chúng tôi xuống đi dạo một chút chắc không thành vấn đề chứ!"
"Vậy thì không có vấn đề gì.

Có lẽ sẽ dừng lại trong khoảng bốn giờ.

Chúng tôi cần anh trả tiền nên anh đi xuống cùng nhóm chúng tôi thì không thành vấn đề.


Tất nhiên, còn phải chọn khoảng một trăm người để mang đồ tiếp tế!" Thuyền viên nói.
"Không sao, thế anh đi thương lượng với Đao Ba một chút, bảo anh ta nhanh chóng chọn người.

Những người khác không được phép rời khỏi tàu." Lê Văn Vân nói.
“Được ạ!” Thuyền viên vội vàng gật đầu.
Cố Bạch và những người khác bên cạnh lập tức trở nên phấn khích.

Cố Bạch nói: "Mụ nội nó, cuối cùng cũng có thể đặt chân lên mặt đất rồi.

Còn ở đây thêm vài ngày nữa thì tôi thấy tôi cũng sắp quên mất cảm giác đi trên đất là gì luôn."
Nói xong, anh ta lại liếm môi nói: "Không biết áp trại phu nhân của thủ lĩnh hải đảo này có bộ dạng như thế nào.

Nếu bộ dạng xinh đẹp thì tôi sẽ bắt cô ta về làm vợ của tôi!"
Lê Văn Vân có chút không nói nên lời về sở thích tệ hại của anh ta.
"Đừng gây chuyện!" Lê Văn Vân nói: "Tôi không muốn lãng phí quá nhiều thời gian ở đây."
“Tôi biết, tôi biết!” Cố Bạch nói.
Một lúc sau, một hòn đảo từ từ xuất hiện trong tầm mắt của Lê Văn Vân, nó gần biển, có rất nhiều cao ốc, quy mô không lớn lắm, đại khái tương đương với một thị trấn nhỏ.
Có khá nhiều tàu đậu ở cảng, điều khiến Lê Văn Vân ngạc nhiên là ở đó còn có một con du thuyền khổng lồ.
Quy mô của con du thuyền là khá lớn, trên đó có một vài chữ viết bằng tiếng Anh.
"Hiệu Dương Quang!"
"A, không ngờ ngoài chúng ta ra còn có những du thuyền khác đang tiếp tế ở đây.

Những người này giao thiệp với bọn cướp biển đúng là can đảm thật." Bên cạnh, Lý Thu bĩu môi nói.
Lê Văn Vân liếc qua đó và không quan tâm lắm.

Không bao lâu, hai chiếc du thuyền dừng ở cảng, Lê Văn Vân vươn vai nói: "Đi thôi, đã đến lúc chúng ta phải xuống rồi.".


Bình luận

Truyện đang đọc