CHIẾN LANG Ở RỂ



Giọng của Lê Văn Vân không lớn, nhưng rất âm vang và mạnh mẽ!
“Bởi vì tôi là cựu Người Gác Đêm số 0 Hoa hệ!” Lê Văn Vân bình tĩnh nhìn người đàn ông lưu lạc.
Đồng tử của người đàn ông kia hơi co rút lại!
Tương lai của mỗi một Người Gác Đêm số 0 đều là siêu cấp, không có ngoại lệ!
Câu nói từng là cựu Người Gác Đêm số 0 của Lê Văn Vân dường như đang nói với người đàn ông này rằng anh giờ đã là...!siêu cấp!
Người đàn ông nhìn Lê Văn Vân từ trên xuống dưới, trông trẻ hơn mình rất nhiều, biết đâu trong tương lai thật sự có cơ hội chặt đầu Demps.
Tuy nhiên, anh ta không biết liệu mình có thể nhìn thấy ngày này hay không.

Trên siêu cấp cũng có chênh lệch.
Demps, đứng thứ ba trong Thiên bảng, đứng đầu toàn nhân loại.
“Siêu cấp, còn lâu mới đủ!” Người đàn ông lưu lạc lắc đầu.
Cố Bạch liếm môi, sau đó nói: "Anh đã từng ở trong Người Gác Đêm, cũng từng lọt vào top mười của Người Gác Đêm, vậy chắc là anh đã nghe thấy hai cái tên Lý Đông Dã và Vân Đạo Tử!"
“Nghe rồi!” Người đàn ông lưu lạc bình tĩnh gật đầu: “Thì sao?"
"Cách đây không lâu, đại ca của chúng tôi đã một mình đấu với hai người bọn họ và thêm ba mươi cao thủ đỉnh cấp.

Lý Đông Dã chết ngay tại chỗ, Vân Đạo Tử bị một đao chém tàn phế." Cố Bạch cười hà hà, trên mặt mang theo vẻ hư vinh.
Lần này, tay của người đàn ông kia bỗng hơi run lên.
Trong đôi mắt đục ngầu cuối cùng cũng hiện lên một tia sáng, anh ta nhìn Lê Văn Vân hỏi: "Thật sao?"
Lê Văn Vân gật đầu nói: "Thật sự.

Cho nên, anh đừng từ bỏ hy vọng sống.

Khi tôi đi giết Demps, tôi sẽ dẫn anh theo! Ít nhất, tôi sẽ cho anh tận mắt chứng kiến Demps chết ở trước mặt anh!"
Người đàn ông có vẻ do dự một chút!
Thực ra, sở dĩ Lê Văn Vân đến nói chuyện này với anh ta vì phát hiện ra đối phương là Người Gác Đêm.


Người này rất mạnh, anh đã nhìn ra từ trong trận chiến trước đó.
Chân khí của anh ta hùng hậu, chỉ vì hàng năm không luyện tập lại uống rượu quanh năm nên có chút thoái hóa mà thôi.

Nhưng đó không phải là vấn đề, chỉ cần anh ta muốn, không mất bao lâu, anh ta có thể hoàn toàn khôi phục lại trạng thái đỉnh cao.
Lê Văn Vân muốn tổ chức lại tiểu đội 11762.

Bây giờ Lê Văn Vân đã đạt đến siêu cấp hoặc thậm chí là trên siêu cấp rồi.
Nếu muốn theo kịp bước chân của anh và đối mặt với cuộc chiến có thể xảy ra trong tương lai, vậy ít nhất phải là ngoài đỉnh cấp.

Thậm chí ít nhất cũng phải đạt đến cấp độ của Trương Vãn Hà!
Những người như vậy không dễ tìm!
Nếu người này có thể hồi phục, anh ta từng là top mười của Người Gác Đêm thì còn tiết kiệm được khá nhiều thời gian.

Cho nên điều Lê Văn Vân muốn là lôi kéo được anh ta.
Tất nhiên, cụ thể còn phải phụ thuộc vào suy nghĩ của người này.
Lê Văn Vân không trực tiếp giải thích.
“Các cậu đi đi!” Một lúc sau, người đàn ông thở dài một hơi, tiếp tục bưng rượu lên uống.
Dù Lê Văn Vân và những người khác có nói gì đi chăng nữa, người đàn ông này dường như không hề có ý định để ý tới.
Ánh mắt của anh ta chỉ nhìn hai thanh đao cắm trên mặt đất, đôi mắt toàn là một khoảng vẩn đục!
Nhưng Lê Văn Vân biết trong lòng anh ta có chút dao động, có lẽ chỉ là có chút không tin mà thôi.
“Được rồi, vậy lần sau chúng tôi tới thăm anh, đừng cả ngày uống rượu nữa.” Lê Văn Vân cau mày nói: “Nếu có hận, anh không nên từ bỏ hy vọng trước khi sinh mệnh biến mất, cho dù hy vọng nhỏ bé đến đâu."
Tay cầm rượu của người đàn ông hơi khựng lại, rồi lại tiếp tục uống rượu.
Lúc này, Đao Ba thu dọn đồ đạc xong chạy ra ngoài, nhìn thấy đám người Lê Văn Vân liền hỏi: "Phải đi rồi à?"
Lê Văn Vân gật đầu và nói: "Ừ, anh Đao Ba đi cùng không?"
"Tôi thì thôi đi, tôi tiếp tục thu dọn cho đại ca một chút.


Bà nó, mùi hang quá, chốc nữa tôi sẽ đi!" Đao Ba nói.
Người đàn ông kia cứ như không hề xấu hổ, ngồi dựa vào tường, như thể cả thế giới chỉ có một mình anh ta.
Lê Văn Vân khẽ thở dài trong lòng, cũng không nói thêm gì nữa, cùng hai người Lý Thu xoay người rời đi, đi về nhà của Lại Tuấn.
Đi được không lâu sau, Cố Bạch chửi rủa: "Bà nó, thành phố này quả là ngọa hổ tàng long mà.

Mẹ nó, không ngờ một người đàn ông lưu lạc lại là top mười Người Gác Đêm!"
“Nguồn gốc của thành phố này luôn là một bí ẩn.” Lê Văn Vân thở dài và nói: “Có lẽ chỉ có Hodges là người duy nhất biết sự thật.

Nó đầy những người từ nhiều tổ chức khác nhau, bao gồm cả những Người Gác Đêm của chúng ta.

Nước ở đây rất sâu.

Tất nhiên, chỉ cần tôi khôi phục được chân khí, chúng ta vẫn có thể vẫy vùng tùy thích."
“Đại ca, lúc nào anh mới khôi phục chân khí nhỉ?” Cố Bạch nói: “Tôi không thích khiêm tốn.”
"Làm sao tôi biết được.

Chết tiệt, trước đây tôi dùng Tần Tử Cuồng Dũng, chỉ cần nửa tháng là đã khôi phục rồi.

Lần này đã hơn một tháng.

Tôi cũng lo chết đi được." Lê Văn Vân bất lực nói.
Đúng vậy, ngày hôm đó, trong cơ thể anh có chút dấu hiệu chân khí muốn khôi phục, nhưng dấu hiệu đó lại biến mất rất nhanh khiến anh khá khó chịu!
Cả ba người họ vừa chém gió vừa đi về nhà.
...

Trong khi đó, ở khu Bắc của khu Tội Ác!
Ở khu Bắc, gần trung tâm thành phố có một trang viên rất lớn, trang viên này tiếp giáp với trang viên của Hodges, cũng rất khổng lồ.

Những người có thể sống ở đây là một số ông lớn thực sự.
Lúc này, trong một tòa trang viên nào đó, ánh đèn rực rỡ.

Tòa nhà này là nhà ăn, đèn rất sáng!
Bộ đồ ăn và đồ trang trí bên trong có thể dùng từ xa hoa để hình dung.
Ghế sô pha trong nhà ăn được xây dựng trông giống như hội trường.

Lúc này trên ghế sô pha có mấy người đang ngồi, tổng cộng có bốn người!
Nếu Lê Văn Vân ở đó, anh sẽ nhận ra hai người trong số họ chỉ trong nháy mắt, Bùi Nghênh Tùng và Giản Hưng.
Giản Hưng ngồi ở một bên, thưởng thức bộ bài Tây của mình, khuôn mặt anh ta vẫn hệt bộ bài Joker, không có bất kỳ cảm xúc nào.
Bên cạnh anh ta, Bùi Nghênh Tùng cũng đang ngồi, sắc mặt không tốt lắm.

Ngồi giữa cũng là một khuôn mặt phương đông, tuổi không trẻ, ít nhất cũng năm mươi sáu mươi, trong tay cầm hai quả bóng, lăn qua lăn lại trong lòng bàn tay.
Ngoài ra, còn có một gương mặt phương tây.
“Các người xác định thằng nhóc kia tới nơi này rồi à?” Người đàn ông cầm hai quả bóng hỏi.
“Xác định là tới đây rồi.” Lúc này, người đàn ông có gương mặt phương tây bình tĩnh nói: “Hơn nữa tôi cũng có thể khẳng định rằng tình hình thân thể hiện tại của cậu ta có vấn đề rồi.

Đó là tin tức từ Người Gác Đêm của chúng tôi truyền ra.”
Đúng vậy, không có cách nào để che giấu vấn đề thể chất của Lê Văn Vân.

Để tạo cảm giác an toàn cho cha con Lý Vân và Lý Giai Dao, Lê Văn Vân đã điều động hầu hết những Người Gác Đêm đến Yên Kinh.

Vào thời điểm đó, rất nhiều người đã nhìn thấy tình hình của Lê Văn Vân, biết rằng Lê Văn Vân đã sử dụng Tần Tử Cuồng Dũng.
Ngoài ra, diễn biến của trận chiến đó cũng khá lớn.

Những người thuộc phe của Demps trong Người Gác Đêm biết được tin tức này rồi truyền đi cũng là điều bình thường.
“Người của chúng tôi cũng truyền ra tin tức rằng quả thật cậu ta đã tới đây.” Người mang gương mặt phương tây nói: “Còn có bao nhiêu người đi cùng cậu ta, chính xác là bao nhiêu thì không rõ cho lắm.


Nhưng số lượng chắc chắn không nhiều.

Tuy nhiên Người Gác Đêm Hoa hệ trong khu Tội Ác vốn có một số người, hiện tại có bao nhiêu người thì không rõ lắm."
“Bây giờ cậu ta đã khỏe chưa?” Người đàn ông cầm hai quả bóng nhìn Giản Hưng hỏi.
“Khoảng thứ năm Thiên bảng.” Giọng nói khàn khàn của Giản Hưng vang lên.
Bên cạnh, Bùi Nghênh Tùng có chút đứng ngồi không yên, nghe thấy xếp hạng khoảng thứ năm Thiên bảng, ông ta nhíu mày, nhìn về phía ông già cầm hai quả bóng và nói: "Ông vận dụng lực lượng của ông đi tìm bọn họ đi."
"Nếu có thể huy động lén lút thì đương nhiên tôi sẽ huy động.

Nhưng không có cách nào làm điều này trên diện rộng.

Hiện tại Hodges tuyệt đối đã biết được sự tồn tại của ông, chỉ là ngoảnh mặt làm ngơ mà thôi.

Nếu là huy động trên diện rộng, ông ta sẽ không ngồi yên.” Ông già thở dài.
Bùi Nghênh Tùng thở ra một hơi, nói: "Đợi đến khi cậu ta khôi phục chân khí rồi, e rằng..."
“Quan trọng nhất là phải tìm được người.” Người có gương mặt phương tây bình tĩnh nói: “Cho dù khôi phục chân khí, cũng không có mấy người khác.

Dựa vào mấy người chúng ta bây giờ, giết chết cậu ta cũng đủ rồi.

Tôi chỉ lo rằng cậu ta sẽ trốn đi.

Không ngờ cậu ta lại không tới khách sạn Fes...!Đều do Doãn Thi Đan chết tiệt kia, vậy mà lại thả người chạy mất."
Nói xong, kẻ đó nhìn về phía Giản Hưng rồi hỏi: "Giản Hưng, người đứng sau cậu có ý gì?"
Giản Hưng khẽ nhếch mép cười nói: "Chờ xem!"
“Cho tới bây giờ, cậu vẫn không muốn hợp tác cùng chúng tôi?” Bùi Nghênh Tùng hừ lạnh một tiếng.
“Ít nhất, trước khi người sau lưng các người đến, tôi không có hứng thú.” Giản Hưng nói: “Cộng thêm thành ý của các người cũng không đủ.

Mấy năm nay, xương cốt trong tay ông cũng không ít, nhưng ông cũng chẳng muốn giao ra đây.".


Bình luận

Truyện đang đọc