CHIẾN LANG Ở RỂ


“Tự mình dọn thì tự mình dọn, tôi cũng không nghĩ ông có thể dọn dẹp cho tôi.” Lê Văn Vân bĩu môi nói.
Bây giờ hai người giống như hai đứa trẻ đang đấu khẩu.
“Mẹ kiếp, thằng nhãi nhà cậu có ý gì hả?” Trác Nhất Minh mắng.
“Tôi chẳng có ý gì cả, đường đường là Người Gác Đêm số không hệ Hoa bị phát Huyết Sắc Lệnh, vậy mà ông chẳng dám nói một lời, khiến tôi rất thất vọng, thế thôi.” Lê Văn Vân thờ ơ đáp.
"Cậu, tôi đã nói với cậu rồi, tôi có nỗi khổ riêng." Trác Nhất Minh mắng: "Bỏ đi, tôi chẳng muốn nói nhảm với thằng nhãi như cậu.

Tính khí cậu nhỏ nhen, tôi không thể so nổi."
“Ha ha.” Lê Văn Vân bĩu môi nói.
"Người của ba gia tộc ẩn thế kia đã đến Yên Kinh rồi.

Tối nay, bọn họ sẽ nói chuyện với cậu ở phòng bao chữ Thiên số một nhà hàng Hoàng Vận ở Yên Kinh, bọn họ muốn tìm cậu để đòi lời giải thích." Trác Nhất Minh nói: "Cụ thể như thế nào thì cậu tự đi mà nói, nếu đám người này gia nhập vào Hồng Nguyệt, quãng thời gian này sẽ gây ra phiền toái gì thì không cần tôi phải nói gì nữa."
“Tôi biết rồi!” Lê Văn Vân nói.

Truyện Ngược
"Ranh con, ông đây lặp lại lần nữa, lúc đó tôi đã phản đối rồi, hơn nữa tôi có rất nhiều nỗi khổ.

Cậu không ở trong hoàn cảnh đó nên không biết được đâu.

Đợi khi nào cậu trở thành thủ lĩnh của Người Gác Đêm hệ Hoa, đến lúc đó cậu sẽ hiểu rõ, rất nhiều chuyện thật sự là lực bất tòng tâm.” Trác Nhất Minh nói.

“Tôi đã không còn là Người Gác Đêm nữa.” Lê Văn Vân khẽ đáp: “Tôi cũng không trở thành thủ lĩnh của Người Gác Đêm hệ Hoa.

Ông hãy tự mình bảo vệ Người Gác Đêm hệ Hoa đi.”
"Tôi không bảo vệ cậu à? Nếu bây giờ cậu đang trước mặt tôi, tôi sẽ cho cậu mấy tát đấy." Dường như Trác Nhất Minh đang rất tức giận.
“Bây giờ ông không thể đánh lại tôi đâu.” Lê Văn Vân bĩu môi nói.
Dứt lời, trong căn cứ Người Gác Đêm ở gần biển, Trác Nhất Minh nhất thời mặt đỏ tía tai, mở miệng mắng mấy câu, rồi dứt khoát cúp máy: "Mẹ kiếp, thằng nhãi Lê Văn Vân này, nếu cậu ta đang đứng trước mặt tôi mà tôi không đánh cậu ta một trận, thì tôi sẽ không mang họ Trác nữa."
Phạm Nhược Tuyết đứng bên cạnh ông ta, hơi cạn lời nói: "Hai người đều lớn như vậy rồi, tại sao lại giống y như trẻ nhỏ vậy? Chẳng lẽ ông không nghe ra hàm ý trong câu nói của Lê Văn Vân nói cái gì sao? Anh ấy bảo ông luôn canh giữ Người Gác Đêm là đang ám chỉ không để ông vung ra đao cuối cùng đó."
Trác Nhất Minh sửng sốt, rồi cười khẩy: "Ông đây không vung ra đao đó thì để cho cậu ta vung à? Cậu ta yếu ớt như vậy, tưởng mình đánh được Demps thì có thể thay thế tôi sao? Cậu ta vẫn còn non lắm."
Mấy người đứng bên cạnh đều lắc đầu cạn lời.
Ở bên khác, Lê Văn Vân bĩu môi, cúp máy.
Lý Giai Dao ngồi bên cạnh nghiêng đầu nhìn anh hỏi: "Anh đang cãi nhau với người khác à?"
Lê Văn Vân ho khan nói: "Không có,  anh đang nói lý lẽ với một lão già vô lý."
Lý Giai Dao bày ra dáng vẻ còn lâu em mới tin anh, rồi đứng dậy và nói: "Em phải đến trường đây, lúc trước em đã xin nghỉ phép, nhưng bây giờ người phụ nữ kia đã rời đi rồi, em phải quay về trường học tiếp đây."
Lê Văn Vân gật đầu nói: "Em đi đi! Có cần anh lái xe chở em đi không?"
Xe mà anh và Hoàng Thi Kỳ mua hồi trước, đã đưa một chiếc cho Đặng Hân Hân, có lẽ chiếc còn lại vẫn đang ở trong ga ra.
Chìa khóa của chiếc xe này luôn để trong nhà, nhưng Lý Vân không có bằng lái xe, cũng không biết lái xe, do đó, có lẽ hai tháng qua chiếc xe này chưa từng di chuyển.
“Không cần đâu, em bắt taxi đi là được.” Lý Giai Dao lắc đầu nói:
“Tối nay chúng ta cùng đi ăn nhé?"
Lê Văn Vân lắc đầu đáp: "Tối nay anh có hẹn rồi.


Em và bố em cứ ăn đi.

Tối nay anh phải đi ra ngoài một chuyến."
“Vâng ạ!” Vẻ mặt Lý Giai Dao hơi thất vọng nói: “Vậy em đi ra ngoài trước."
Lê Văn Vân gật đầu.
Đợi Lý Giai Dao rời đi, Lê Văn Vân liếc nhìn căn phòng của Lý Vân, rõ ràng Lý Vân vẫn chưa ngủ, có lẽ ông ta đang trốn trong phòng một mình hút thuốc.
Chuyện này chỉ có bản thân ông ta mới có thể suy nghĩ rõ ràng, đồng thời quyền quyết định cũng nằm trong tay Lý Vân.
Lê Văn Vân tìm một căn phòng, sau khi bước vào, anh lấy năm khúc xương rồng ra.
Anh cầm khúc xương rồng nhỏ nhất, nhắm mắt lại, bắt đầu hấp thụ.
Đối với anh, nâng cao bản thân là điều quan trọng nhất, bởi vì anh không biết tương lai mình sẽ trải qua những gì.
Khác với trước đó lấy được xương rồng là có thể hấp thụ ngay, lần này tốc độ hấp thụ khá chậm rãi.
Xương rồng mà anh đang nắm trong tay vốn chỉ to bằng ngón tay út, nhưng suốt buổi chiều anh chỉ hấp thụ được tầm một phần năm.
Điều này đã khiến anh nhíu chặt mày, cũng có nghĩa là trong vòng hai mươi mấy ngày tới, anh không thể hấp thụ hết năm khúc xương liên tiếp.
Nếu mấy siêu cấp khác biết trong lòng Lê Văn Vân đang suy nghĩ gì, có lẽ bọn họ sẽ có ý định tự tử.
Phần lớn tốc độ hấp thụ xương rồng của siêu cấp đều khá là chậm, một năm hấp thụ một khúc là chuyện vô cùng bình thường.1
Năm giờ chiều, Lê Văn Vân mở mắt ra, anh nhìn đồng hồ, bây giờ đã là năm giờ ba mươi rồi, anh sờ mũi nói: "Mấy gia tộc ẩn thế khác ư? Mình phải đi gặp bọn họ mới được."
Dứt lời, anh liền đứng dậy, tìm khắp phòng khách, cuối cùng cũng tìm thấy chìa khóa xe R8.


Anh không chào Lý Vân mà đi ra ngoài ngay.
...
Cùng lúc đó, trong một khu chung cư nào đó ở Yên Kinh, bây giờ đã đến giờ ăn tối, nên Hồng Mai Quế và bà Loan đang ngồi trước bàn ăn, định dùng bữa.
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa bỗng vang lên.
Hồng Mai Quế cau mày hỏi: "Nhan Tam à?"
Là người của Hồng Nguyệt, bọn họ sẽ không cùng một nơi, hầu như không liên lạc với bất kỳ ai, đặc biệt những người ngoại tuyến, khi nào bọn họ chủ động liên lạc thì mấy người ngoại tuyến này mới dám đến tìm bọn họ.
Do đó bọn họ vô thức nghĩ đến Nhan Tam.
“Cháu đi mở cửa đi!” Bà Loan nói.
Hồng Mai Quế gật đầu, đi ra mở cửa.
Sau đó, sắc mặt của cô ta khẽ thay đổi: "Thủ...!thủ lĩnh."
Bùi Nghênh Tùng khẽ liếc nhìn Hồng Mai Quế, khẽ cười nói: "Bây giờ chỉ còn lại một mình cô là sát thủ đỉnh cấp nhất của Hồng Nguyệt chúng ta."
Quả thật, quãng thời gian này Hồng Nguyệt đã tổn thất quá nặng nề, sát thủ đỉnh cấp thì kẻ chết kẻ bị bắt, kim bài sát thủ và thẻ đỏ sát thủ đều bị tổn thất không hề ít.
“Ông đến tìm bà à?” Hồng Mai Quế hỏi.
Bùi Nghênh Tùng gật đầu, bước vào nhà, rồi đóng cửa lại.

Ông ta đi đến trước mặt bà Loan, hành lễ, cực kỳ khách sáo nói: "Bà bà, ông Mặc có lệnh, trong vòng mười ngày, toàn bộ người của Hồng Nguyệt phải tập hợp ở biên giới phía Bắc."
“Toàn bộ người của Hồng Nguyệt đều phải tập hợp ư?” Bà Loan nhướng mày hỏi: “Sao thế, người của khu Tội Ác cũng đến đây à?”
“Khu Tội Ác thì tính khác.” Bùi Nghênh Tùng nói: “Ông Mặc cũng muốn mời bà đến đó một chuyến, không biết bà có bằng lòng hay không?”
Bà Loan liếc nhìn Bùi Nghênh Tùng, bình tĩnh nói: "Được, tôi biết rồi.

Mười ngày sau, tôi sẽ xuất hiện ở biên giới phía Bắc."
Bùi Nghênh Tùng gật đầu nói: "Vậy chúng ta sẽ gặp lại nhau biên giới phía Bắc.


Tôi không quấy rầy hai người nữa."
Dứt lời, ông ta liền rời đi.
Sau khi xác nhận Bùi Nghênh Tùng đã đi xa, Hồng Mai Quế liền cau mày nói: "Mọi người đều phải tập hợp ở biên giới phía Bắc ư? Bùi Nghênh Tùng và ông Mặc định làm gì vậy? Hơn nữa bà đồng ý với ông ta làm gì, cháu không muốn đi tới biên giới phía Bắc."
"Con người ông Mặc lòng dạ tàn nhẫn, nếu ông ta đã ban bố tin tức này, mà bà không đồng ý, bà nghĩ có lẽ Bùi Nghênh Tùng sẽ có cách giết chết bà." Bà Loan lắc đầu nói, rồi gắp đồ ăn trên bàn bỏ vào miệng: "Đi tới biên giới phía Bắc cũng được thôi, có lẽ bên đó sẽ là chiến trường chính.

Không biết lần này...!sẽ có bao nhiêu người đến.”
Hồng Mai Quế gật đầu, gượng cười nói: "Haizzz.

Không ngờ Bùi Nghênh Tùng lại bị Lê Văn Vân bắt giữ, còn để cho ông ta chạy mất, dường như cháu khó mà rời khỏi Hồng Nguyệt trong khoảng thời gian ngắn."
Bà Loan nhìn Hồng Mai Quế nói: "Bây giờ việc có rời khỏi hay không đã không còn quan trọng nữa.

Không ai trong số chúng ta có thể may mắn thoát khỏi, đây chỉ là vấn đề lựa chọn cuối cùng mà thôi."
...
Ở bên khác, nhà hàng Hoàng Vận ở Yên Kinh.
Đây là nhà hàng Trung, hơn nữa còn là nhà hàng Trung vô cùng cổ điển.

Mọi người đều ăn mặc theo phong cách cổ đại, đứng xếp hàng trước cửa.

Sau khi Lê Văn Vân ngừng xe, có người nhanh chóng đi tới chào đón: "Chào anh, cho hỏi anh có hẹn trước không ạ?"
“Có.” Lê Văn Vân gật đầu đáp..


Bình luận

Truyện đang đọc