CHIẾN LANG Ở RỂ



Trong văn phòng ban quản lý tòa nhà tiểu khu, sắc mặt của Lý Vân và Lý Giai Dao trông không được tốt cho lắm, bọn họ đang ngồi ở bên đó, vẻ mặt sợ hãi.

Mà đứng đối diện với bọn họ, là một cặp vợ chồng trẻ.

Vóc dáng của người phụ nữ đó khá nổi bật, mặc chân váy ôm, dáng người lồi lõm đầy đủ.

Ngoại hình cũng rất đẹp, nhưng theo Lê Văn Vân thấy thì anh hoàn toàn không có hứng thú, bởi vì đây là khuôn mặt tiêu chuẩn của hot girl trên mạng.

Nếu không có gì bất ngờ, có lẽ người phụ nữ này là một hot girl trên mạng.

Bên cạnh cô ta là một người đàn ông.

Người đàn ông đó trông già hơn cô ta rất nhiều, râu ria xồm xoàm, nhưng ông ta mặc vest mang giày da, tay đeo đồng hồ Rolex vàng.

Toàn thân từ trên xuống dưới, kể cả đôi giày cũng đều là hàng hiệu, đây là trang phục điển hình của người nhà giàu.

Lúc này, người phụ nữ đó đang chỉ vào Lý Vân và Lý Giai Dao ở trước mặt hét lớn: "Quả nhiên là hai đồ nhà quê, ngang ngược không biết lý lẽ.


Các người có biết con trai tôi quý giá đến cỡ nào không? Đồ nó ăn, nó mặc còn quý hơn cả hai người, vậy mà hai người dám đá chết cục cưng của tôi."
"Một trăm vạn, hai người đừng hòng bớt được một xu, bằng không tôi sẽ không bỏ qua cho hai người đâu." Cô ta hét toáng lên.

Người đàn ông trung niên để râu ở bên cạnh nói: "Em yêu, em đừng lo, bọn họ nhất định phải bồi thường số tiền này, bằng không anh sẽ kiện bọn họ đến tán gia bại sản.

Cho nên em cứ tin vào trình độ của anh.”
Người trong ban quản lý tòa nhà cũng lên tiếng: “Này, hai người nhà quê này cũng thật đấy, hai người bớt làm phiền chúng tôi đi được không, hai người nói thử xem, hai người tới nhà bà con chơi thôi là được rồi, tự nhiên chạy quanh tiểu khu làm gì, còn đạp chết chó nhà người ta nữa."
Mắt Lý Giai Dao đỏ hoe.

Một trăm vạn là con số mà cô ấy chỉ từng nghe nói đến, nhưng chưa bao giờ được nhìn thấy.

Bây giờ đối phương lại yêu cầu hai bố con cô ấy bồi thường một trăm vạn, chuyện này thật sự quá đáng sợ đối với người chưa từng trải sự đời như Lý Giai Dao, áp lực này giống như lúc trước Lôi Tấn luôn tới giục bọn họ trả tiền.

Không dễ gì bây giờ bọn họ mới không cần phải trả lại tiền cho Lôi Tấn, cảm thấy cuộc sống của mình sẽ từ từ trở nên tốt đẹp hơn, ai dè bây giờ bọn họ lại gặp phải chuyện như vậy.

Lý Vân khẽ lẩm bẩm: "Nhưng con chó đó đã cắn con gái của tôi trước."

"Nó cắn con gái ông ở chỗ nào? Hơn nữa một con cún cưng như vậy thì có thể cắn gì được? Cho dù nó cắn trúng thì tôi bồi thường tiền không được à, cần gì ông phải đập chết nó hả? Mạng của nó còn quý giá hơn mạng của con gái ông đấy." Người phụ nữ hét lên.

“Cô Phó Vũ San, cô không cần phải lo lắng, người thân của bọn họ đã tới đây rồi, lát nữa chúng ta sẽ bàn bạc cụ thể về khoản tiền bồi thường.” Đúng lúc này, người trong ban quản lý tòa nhà vội vàng khách sáo nói.

Chủ hộ này đang sống trong khu biệt thự.

Làm người trong ban quản lý tòa nhà, tất nhiên anh ta phải theo bản năng đứng về phía bọn họ, còn Lý Vân và Lý Giai Dao, bọn họ chỉ là hai người nhà quê mà thôi, cả hai người đều không phải là chủ hộ trong tiểu khu, đương nhiên anh ta sẽ phớt lờ rồi.

“Tôi bồi thường cái rắm!” Đúng lúc này, ở phía cửa, bỗng vang lên giọng nói hơi giận dữ của Lê Văn Vân.

Trong quá trình đi tới đây, anh đã nghe được cuộc nói chuyện của hai bên, nên vô cùng tức giận.

Giọng điệu của Phó Vũ San này cao cao tại thượng, hễ tý là ăn uống ngon hơn mấy người, mạng chó quý hơn mấy người.

Lê Văn Vân hiểu rất rõ Lý Vân và Lý Giai Dao, bản thân bọn họ tới thành phố lớn này đã có chút mặc cảm về mặt tâm lý, do đó nếu để bọn họ nghe thấy những lời này sẽ vô cùng tổn thương.


Trong lòng Lê Văn Vân cực kỳ hối hận, anh dẫn bọn họ vào thành phố, ngày đầu tiên đã xảy ra chuyện như vậy, nhưng anh lại không ở bên cạnh bọn họ, để bọn họ phải chịu nhiều oan ức như thế.

“Anh là ai?” Phó Vũ San nhìn về phía Lê Văn Vân hỏi.

Lê Văn Vân cười khẩy: "Tôi là bạn của bọn họ, chó của cô cắn người trước đúng không? Chó cắn người nên đá nó một cái thôi, là do nó xui xẻo nên chết đi, chứ liên quan gì đến bọn tôi? Tôi bồi thường cái rắm, cô mau cút xa tôi được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu đi."
Vì hai người này, nên bây giờ Lê Văn Vân sắp tức đến mức nổ phổi rồi, anh không hề nể nang mặt mũi mà dứt khoát lên tiếng mắng mỏ.

Ban quản lý tòa nhà cũng không ngờ thái độ của Lê Văn Vân lại cứng rắn như vậy, vừa bước vào bắt đầu mắng nhiếc ngay tức khắc.

Đúng lúc này, một người trông giống như giám đốc ban quản lý tòa nhà cau mày nói: "Anh này, nếu anh có chuyện gì thì có thể ngồi xuống rồi từ từ nói chuyện với nhau, chứ đừng nổi nóng như vậy, hơn nữa hai người này đang sống ở khu biệt thự của tiểu khu, bọn họ đều là nhân vật có máu mặt."
Lê Văn Vân bỗng quay đầu nhìn anh ta hỏi: "Thì sao? Ai sống trong khu biệt thự mới là chủ hộ, còn người nào sống ở căn nhà lớn thì không phải chủ hộ, đúng không?"
Sắc mặt người trong ban quản lý tòa nhà hơi thay đổi, anh ta cau mày hỏi: "Tại sao anh lại vô lý như vậy?"
“Tôi vô lý ư?” Lê Văn Vân nhìn anh ta hỏi ngược lại: “Từ đầu đến cuối mấy người có nói lý lẽ hay không? Mấy người đều biết là do con chó cắn người trước, sau đó bị đá chết, thế mà mấy người lại bảo bạn tôi phải bồi thường tiền? Tôi bồi thường cái rắm? Sao nào, người nào có tiền thì người đó được làm bố anh à? Nếu không thì bây giờ anh hãy gọi tôi là bố đi, rồi tôi sẽ cho anh một trăm vạn được không?"
“Anh!” Sắc mặt của giám đốc quản lý tòa nhà nhất thời thay đổi khi nghe Lê Văn Vân nói thế.

Lê Văn Vân lạnh lùng nhìn anh ta, sau đó đi tới trước mặt Lý Giai Dao khẽ hỏi: "Sao rồi, em bị cắn ở đâu?"
Lý Giai Dao lắc đầu đáp: "Không có gì to tát đâu ạ, chỉ bị cắn rách quần áo với rách thắt lưng thôi ạ, chứ em không bị thương gì."
“Anh cũng nghe thấy rồi đấy!” Đúng lúc này, Phó Vũ San gào lên: “Cô ta không hề bị thương, nhưng cục cưng của tôi lại bị ông ta đá chết.”
Đồng thời, người đàn ông trung niên kia bước tới nói: "Cậu này, chúng tôi là người nói lý lẽ, để tôi tự giới thiệu.


Tôi là giám đốc của văn phòng luật Quyền Hành, Vu Dật! Chắc cậu cũng nghe qua về văn phòng luật Quyền Hành rồi đúng không? Khách hàng của chúng tôi đều là một số gia tộc lớn ở Yên Kinh, ví dụ như tập đoàn Phong Vân của nhà họ Quách, sản nghiệp của nhà họ Hoàng và nhà họ Vương, bọn họ đều mời chúng tôi tới làm cố vấn pháp lý cho bọn họ.

Về phần tôi, tôi là luật sư giỏi nhất ở Yên Kinh, nên cậu bạn này, cậu có đe dọa chúng tôi cũng vô ích thôi, tôi đã nói rất rõ với cậu rồi, cậu phải bỏ ra một trăm vạn này, bằng không đợi tôi thật sự đưa ra tòa rồi, có lẽ cậu sẽ phải bồi thường nhiều hơn đấy." Vu Dật nhìn Lê Văn Vân cười híp mắt nói.

Nghe ông ta nói như thế, giám đốc ban quản lý tòa nhà liền nói: "Anh nhìn xem, nhân sĩ tinh anh này nói chuyện khác hẳn."
Dứt lời, anh ta lại nhìn Lê Văn Vân nói: "Đây là lý do tại sao người khác có thể sống trong biệt thự, nhưng anh thì chỉ có thể sống trong căn nhà lớn."
Hình như Phó Vũ San đứng bên cạnh ông ta cũng có chút tự tin, cô ta hờ hững nói: "Hơn nữa, tôi nói mạng của cún cưng nhà tôi quý giá hơn bọn họ thì có làm sao? Tôi nói sai chỗ nào cơ chứ, vừa nhìn là biết bọn họ là đồ nhà quê, còn cún cưng của tôi tiền tiêu hàng tháng đều là mấy vạn, anh hiểu chưa?"
Lê Văn Vân liếm môi, rồi nhìn về phía Lý Giai Dao nói: "Giai Dao, em có mang theo tấm thẻ mà anh đã tặng cho em không?"
Lý Giai Dao gật đầu, sau đó nhanh chóng lấy tấm thẻ từ trong túi ra.

Cô ấy định đưa nó cho Lê Văn Vân, nhưng Lê Văn Vân lại hờ hững nói: "Em hãy ném vào mặt người phụ nữ ở đối diện em đi."
Lý Giai Dao sửng sốt, đương nhiên là cô ấy không dám làm như vậy.

Nhưng rõ ràng vào lúc này, mặc kệ là Phó Vũ San hay Vu Dật, đều đã nhận ra lai lịch của tấm thẻ này.

“Thẻ kim cương ngân hàng Tân Hải, chuyện này sao có thể?” Phó Vũ San nuốt nước bọt nói.

“Cô muốn so độ giàu có với chúng tôi ư?” Lê Văn Vân nhìn Phó Vũ San hỏi: “Khuôn mặt phẫu thuật thẩm mỹ này của cô cũng xứng sao?”
Dứt lời, anh lại nhìn Vu Dật nói: "Văn phòng luật Quyền Hành đúng không? Kể từ hôm nay, ông sẽ mất đi một loạt khách hàng gia tộc lớn ở Yên Kinh như nhà họ Vương, nhà họ Quách, nhà họ Hoàng và tập đoàn Phong Vân.".


Bình luận

Truyện đang đọc