CHIẾN LANG Ở RỂ



“Liễu Ngọc mất tích rồi.” Trong điện thoại, giọng điệu của Lê Cảnh An nghe có vẻ hơi sốt sắng.

Lê Văn Vân cũng hơi nhíu mày.

Lúc Lê Văn Vân mới trở lại Lâm Hải, cả nhà Liễu Ngọc Tào Dung đối xử với anh không quá tốt, nhưng dẫu gì Tào Dung và mẹ Lê Văn Vân cũng là chị em ruột, hai người vẫn có chút tình cảm.

Sau đó Lê Văn Vân tặng bọn họ căn biệt thự, cả nhà cũng dọn qua đó sống chung với nhau, mối quan hệ của Liễu Ngọc và Lê Văn Vân cũng coi như không tệ, dù sao cũng là người lớn lên từ nhỏ với nhau.

Nay bỗng nhiên cô ấy mất tích khiến cho tâm trạng của Lê Văn Vân cũng hơi trầm xuống.

Anh vội vàng hỏi: “Có chuyện gì vậy, mất tích bao lâu rồi?”
“Hai ngày rồi.” Lê Cảnh An cười khổ một tiếng: “Khoảng chừng hai ngày trước, bọn bố ăn cơm với nhau rồi cả nhà ra ngoài bờ sông tản bộ.

Bình thường Liễu Ngọc làm việc rất nghiêm túc, về đến nhà con bé cũng sẽ tự giác tăng ca, làm một vài số liệu, bình thường cũng không đi ra ngoài cùng bọn bố.”
“Hôm đó bố về nhà phát hiện con bé không có ở nhà, lúc đó bố cũng không chú ý lắm, tưởng là nó ra ngoài chơi với bạn.

Hôm qua dậy cũng phát hiện nó không về, đến công ty hỏi cũng không thấy nó đi làm, điện thoại gọi mãi không được.

Bố thấy chuyện này hơi đáng ngờ, hôm qua bố đã báo cảnh sát rồi.” Lê Cảnh An nói.

“Kết quả đến bây giờ vẫn chưa có.” Lê Cảnh An vô cùng lo lắng.

Khuôn mặt Lê Văn Vân hơi đanh lại: “Sao mấy người không nói với con sớm chứ.”
“Lúc ấy bố nghĩ con đang làm việc ở Yên Kinh nên cũng không định gọi quấy rầy con.

Bây giờ cũng hết cách rồi.” Lê Cảnh An thở dài một hơi nói.

“Bên phía cảnh sát nói thế nào?” Lê Văn Vân dò hỏi.


“Hiện tại vẫn chưa có bất kì tin tức gì, duy nhất có một chút tin tức chính là camera giám sát ở tiểu khu có phát hiện mấy ngày gần đây có một người phụ nữ thường xuyên tới tìm con bé.

Đúng rồi, người phụ nữ đó con cũng quen đấy, tên là Doãn Thi Đan, chính là cô gái mà trước đó xem mắt với con.” Lê Cảnh An nói: “Mỗi ngày sau khi bọn bố ra ngoài đi dạo, cô ta đều sẽ đến nhà mình, có điều giờ cũng không tìm thấy cô ta.”
Trong lòng Lê Văn Vân hơi động một chút, trong đầu đã phác họa ra một bóng dáng.

Liễu Ngọc mất tích chắc chắn có liên quan đến người phụ nữ này, chỉ là Lê Văn Vân không biết rốt cuộc mối quan hệ trong đó là gì.

“Được, con biết rồi.” Lê Văn Vân thở ra một hơi: “Con sẽ về Lâm Hải ngay.”
Cúp điện thoại, Lê Văn Vân thở ra một hơi nhìn về phía mấy người Long Ưng Đài và Đỗ Tắc Thành, cất lời: “Hai vị, e là bữa cơm này tôi không thể ăn cùng mấy người được nữa rồi.”
“Làm sao vậy?” Long Ưng Đài hỏi.

Lê Văn Vân thở ra một hơi nói: “Trong nhà tôi xảy ra chút chuyện, em họ tôi đột nhiên mất tích, tôi phải về Lâm Hải một chuyến mới được.”
Long Ưng Đài hơi nhíu mày, nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Nói chung có bất kỳ chuyện gì cần giúp đỡ thì cứ nói với tôi là được.

Tôi sẽ giúp đỡ hết sức trong khả năng của mình.”
“Cảm ơn ông.” Lê Văn Vân gật đầu với Long Ưng Đài sau đó đứng dậy nhìn thoáng qua Phạm Nhược Tuyết.

Đỗ Tắc Thành ở bên cạnh cũng trầm ngâm một chút, qua một lát ông ta lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho Lê Văn Vân nói: “Lê Văn Vân, tôi cũng nói câu này, nếu như cậu có gì cần thì nhớ gọi điện cho tôi.

Tôi và nhà họ Đỗ nhất định sẽ dốc sức giúp đỡ cậu.”
Lê Văn Vân vô cùng kinh ngạc.

Anh và Đỗ Tắc Thành chẳng qua chỉ là bèo nước gặp nhau.

Có điều ngay sau đó anh cũng có thể nghĩ thông suốt, quan hệ của anh và Trác Nhất Minh tương đối tốt đẹp, có lẽ là Trác Nhất Minh đã nhắc về anh, sau đó sẽ giao Người Gác Đêm cho Lê Văn Vân.

Thế nên Đỗ Tắc Thành cũng muốn tạo quan hệ tốt đẹp với Lê Văn Vân.


Không ai đánh người đang cười, Đỗ Tắc Thành đã tạo cho Lê Văn Vân một ấn tượng vô cùng tốt.

“Cảm ơn ông.” Anh nhận lấy tấm danh thiếp, lại nhìn thấy Long Nhã Lâm đi từ trong nhà họ Long ra ngoài.

Vừa đi đến cửa, Long Nhã Lâm đã đuổi theo hỏi: “Lê Văn Vân!”
“Hả?” Lê Văn Vân quay đầu nhìn về phía cô ấy.

Long Nhã Lâm vuốt tóc mình một chút, trên khuôn mặt có một sự bối rối: “Lê Văn Vân, anh vẫn sẽ quay lại Yên Kinh chứ?”
Lê Văn Vân sửng sốt, còn về Yên Kinh hay không yw?
Chính bản thân anh cũng không biết.

Bên Yên Kinh tạm thời không có chuyện gì xảy ra, lần này anh về Lâm Hải một là muốn tìm Liễu Ngọc, hai là trước khi khôi phục lại chân khí cũng có thể ở bên cạnh với bố mẹ mình.

Đợi khi chân khí khôi phục, anh bắt buộc phải đi đến khu Tội Ác một chuyến mới được.

Chuyện của mấy người Khương Vỹ và Đỗ Tịch Tịch cũng khiến cho Lê Văn Vân bây giờ lòng nóng như lửa đốt.

Chỉ là hiện tại tình trạng cơ thể anh thật sự khiến anh có chút không biết phải làm sao.

Về phần có về lại Yên Kinh không? Ai biết được cơ chứ?
Là một Người Gác Đêm, anh không có chốn dừng chân, vì trật tự của thế giới ngầm này, vì những sự uy hiếp đang ẩn nấp trong bóng tối.

Vì tất cả mọi thứ đang hô hấp, anh chỉ có thể lang bạt giang hồ, lưu lạc khắp nơi trên thế giới.

Đây cũng là nguyên nhân mà anh không đồng ý rất nhiều người vào Người Gác Đêm.

Không cần phải thế, cuộc sống của Người Gác Đêm vô cùng tẻ nhạt.


Đương nhiên Người Gác Đêm cần phải thay máu, anh cũng sẽ tuyển chọn ra những người đủ tư cách.

Trong tình huống không vi phạm ý chí của bản thân họ, để cho họ bổ sung vào trong nội bộ Người Gác Đêm.

Anh mỉm cười nói: “Có lẽ là… sẽ quay lại thôi.”
“Được, tôi chờ anh.” Long Nhã Lâm mím môi, cắn chặt răng nói: “Bao giờ về nhớ liên lạc với tôi.”
Phạm Nhược Tuyết nghe thấy vậy hơi nhíu mày nhưng cũng không nói thêm điều gì cả.

Lê Văn Vân phất tay, đi lên xe cùng với Phạm Nhược Tuyết.

Sau khi ngồi vào trong xe, Phạm Nhược Tuyết không nói năng gì, ánh mắt có chút lạnh lùng.

“Này, em không hỏi anh tình hình cụ thể bên phía Lâm Hải à?” Lê Văn Vân ho khan một tiếng hỏi cô.

Phạm Nhược Tuyết nghiêng mắt nhìn thoáng qua Lê Văn Vân: “Tự anh biết chừng mực là được rồi, em có hỏi quá nhiều cũng đâu có ý nghĩa gì đâu.”
Lê Văn Vân: “…”
Anh lấy điện thoại ra, cầm lấy chứng minh thư của Phạm Nhược Tuyết, bắt đầu lên mạng đặt vé máy bay.

Sau khi đặt xong lại thông báo cho đám người Lý Thu.

Nếu như bây giờ đám người Lý Thu cũng hội họp với mình, từ một mức nào đó tiểu đội 11762 cũng coi như là khởi động lại, chỉ là không kết nạp vào biên chế của Người Gác Đêm mà thôi.

Đương nhiên đây chỉ là chuyện sớm hay muộn.

Ba người Lý Thu đương nhiên phải hành động cùng với Lê Văn Vân mới đúng.

Lê Văn Vân không hề thông báo cho mấy người bạn ở Yên Kinh của anh về việc mình sắp rời đi, địa cầu lớn như vậy, đi đến nơi nào cũng đều có thể ngồi máy bay.

Anh chỉ thông báo cho hai người Lý Vân và Lý Giai Dao, để bọn họ yên tâm sống ở Yên Kinh, bản thân phải rời đi một khoảng thời gian.

Sau khi dặn dò xong, hai người lái xe đi thẳng đến sân bay.

Ba người Lý Thu không đặt vé cùng chuyến bay với mấy người Lê Văn Vân.


Lê Văn Vân và Phạm Nhược Tuyết lên máy bay trước, đi tới Lâm Hải.

Hai tiếng đồng hồ sau, hai người Lê Văn Vân và Phạm Nhược Tuyết đã bước ra ngoài từ trong sân bay quốc tế Lâm Hải.

Ở bên ngoài có một chiếc xe việt dã màu đen đang dừng ở bên đó, người đứng ở trước cửa xe là Tần Quốc Thành.

“Đây là tư liệu của Doãn Thi Đan.” Sau khi lên xe, Tần Quốc Thành đưa tài liệu cho anh.

Trước khi máy bay cất cánh, Lê Văn Vân đã nói chuyện với Tần Quốc Thành, Tần Quốc Thành tự nhiên cũng đã nhanh chóng bắt đầu điều tra.

Lê Văn Vân nhận lấy tài liệu xem một chút, qua hồi lâu, anh nhíu chặt lông mày.

Doãn Thi Đan xuất hiện ở Lâm Hải là chuyện khoảng chừng từ sáu năm trước, trước đó cô ta thuê nhà ở cách vách với gia đình Liễu Ngọc, là hàng xóm với nhà Liễu Ngọc, vừa hay quen biết với Tào Dung.

Tất cả hành vi của cô ta đều vô cùng bình thường, sau khi ở Lâm Hải, cô ta đã nhảy việc mấy công ty, cuối cùng đi làm ở tập đoàn Hoàn Vũ, là một nhân viên văn phòng cực kỳ bình thường, đi làm ở tập đoàn Hoàn Vũ đã được ba năm.

“Tất cả hành vi của cô ta đều tương đối bình thường, có điều cũng có hai vấn đề ở đây.

Một là tài liệu của cô ta chỉ có sáu năm nay, tài liệu sáu năm trước hoàn toàn không đúng sự thật.” Tần Quốc Thành nói.

“Điểm thứ hai chính là Sean Demps.

Khoảng thời gian này anh ta ở Lâm Hải, trong số những người anh ta tiếp xúc thì Doãn Thi Đan là một trong số những người đó.

Có điều thời gian tiếp xúc rất ngắn, chỉ là ở trong một nhà hàng ăn, Sean Demps đi hỏi xin số điện thoại của cô ta.” Tần Quốc Thành nói: “Lúc đó chúng tôi theo dõi Sean Demps cũng không để tâm đến điểm này.”
“Ngoài điều này ra, cô ta là một người đi làm rất bình thường.

Muốn tìm một người giàu có để kết hôn, đã xem mắt rất nhiều lần, có điều đều không thành công.

Hoặc là cô ta không ưng người ta, hoặc là người ta không thích cô ta.”
Lúc Lê Văn Vân ở bên cạnh đang xem tài liệu, Tần Quốc Thành cũng ở một bên nói với Lê Văn Vân..


Bình luận

Truyện đang đọc