CHIẾN LANG Ở RỂ


“Nhưng ngài cũng đừng hy vọng gì nhiều, tôi nhận được tin rằng bên Trác Nhất Minh và hệ Hoa đã xuất phát rồi, đang hướng tới Europa.

” Theonado nói.

Nghe vậy, Demps bỗng hơi căng thẳng, ông ta đề phòng hỏi: “Ông ta đến Europa làm gì? Chẳng lẽ ông ta cũng muốn tấn công tôi sao?”
“Tôi đã thử hỏi thăm rồi, ông ta nói… ông ta sẽ không làm gì hết.

” Theonado nói: “Nhưng mà… ông ta đến, có nghĩa là có thể chúng ta không thể kêu gọi những người khác được, nói cách khác, có thể tôi sẽ không tìm được nhiều người đến giúp ngài đâu?”
“Chỉ cần các người đừng giúp Lê Văn Vân là được, trò trẻ con mà thôi, ngày mai cậu ta sẽ hiểu được sự chênh lệch giữa mình và số ba Thiên bảng là gì thôi.

” Demps lạnh lùng cười một tiếng.

Hai người nói chuyện một lúc, sau đó Demps cúp điện thoại!

Đồng thời ở một bên khác, Du Châu!
Bà Loan và Hồng Mai Quế ngồi trên ghế sô pha, Hồng Mai Quế bĩu môi nói: “Lê Văn Vân thật sự định tấn công Demps, người ta là số ba của Thiên bảng đó, không biết anh ta có bình yên trở về hay không đây!”
“Lê Văn Vân đúng là một hạt giống tốt mà, đáng tiếc, tính cách lại quá ác liệt.

” Bà Loan nhíu mày, sau đó nghĩ tới cái gì đó, nói: “Cháu cũng đi mua hai vé máy bay đến Europa đi!”
Hồng Mai Quế ngạc nhiên, sau đó bật cười hỏi: “Mua vé máy bay làm gì chứ?”
“Thời điểm quan trọng bà còn có thể bảo vệ Lê Văn Vân một mạng.

” Bà Loan nói.


Hồng Mai Quế nhướng mày, hỏi: “Ý của bà là, có thể Lê Văn Vân không phải là đối thủ của Demps sao?”
“Đúng là tài năng của cậu ta rất mạnh, nhưng tài năng cũng chưa được phát huy, cậu ta còn quá trẻ.

” Bà Loan thở dài, nói: “Đi thôi!”
Hồng Mai Quế nhíu mày, tâm trạng hơi phức tạp.

Lúc này bà Loan nhìn cô ta, mỉm cười nói: “Hơn nữa, Lê Văn Vân đúng là một người đáng để phó thác cả đời.


“Rầm! Rầm! Rầm!”
Đúng lúc đó, tiếng đập cửa vang lên.

Hồng Mai Quế nhướng mày nói: “Sao lại có người gõ cửa nhà chúng ta vậy, chẳng lẽ lại là bất động sản sao?”
Hồng Mai Quế đi tới mở cửa, một người đàn ông trung niên khoảng chừng 50 tuổi đang đứng ở cửa ra vào, ông ta đi giày tây, mỉm cười nói với Hồng Mai Quế: “Nếu như tôi đoán không nhầm thì người đẹp này hẳn là Hồng Mai Quế nhỉ.


Sắc mặt Hồng Mai Quế thay đổi, cô ta lùi lại hai bước, vẻ mặt đề phòng nói: “Ông là ai?”
“Không cần phải căng thẳng vậy đâu!” Người đàn ông trung niên đi vào trong nhà, nhìn về nơi gần đó, hơi cúi người chào, nói: “Bà Loan, lâu rồi không gặp, bà vẫn khỏe chứ!”
“Vẫn chưa chết được!” Bà Loan thản nhiên nói, sau đó quay đầu nhìn người đàn ông trung niên, hỏi: “Anh tới đây làm gì hả, Nhan Tam!”
Đúng vậy, người này chính là Nhan Tam.

Ông ta khẽ mỉm cười, nói: “Đương nhiên không phải là tôi tự tìm đến rồi, tiến sĩ bảo tôi tới tìm bà!”
Bà Loan nhướng mày nói: “Cái tên biến thái kia có chuyện gì nữa hả?”
Nhan Tam mỉm cười nói: “Ông ta bảo tôi chuyển lời cho bà rằng một tháng nữa, chủ nhân của bà sẽ xuất hiện.


Nghe vậy, cả bà Loan và Hồng Mai Quế đều biến sắc.

Nhan Tam mỉm cười nói: “Đã báo tin xong rồi, tôi đi đây.


Bà Loan nhướng mày, nói: “Rốt cuộc là tên biến thái kia có ý gì? Ông ta đứng bên đó sao?”
“Tiến sĩ không đứng bên nào hết, ông ấy chỉ muốn xem tiếp theo thế giới này sẽ làm sao thôi, ông ấy muốn biết chúng ta sẽ có bộ dạng như thế nào theo quy luật tự nhiên.

” Nhan Tam mỉm cười.

“Đúng là một tên biến thái!” Bà Loan chế nhạo cười một tiếng, nói: “Còn các người thì sao? Anh nghĩ thế nào, cũng giống ông ta à?”
“Tiến sĩ không can thiệp vào sự lựa chọn của chúng tôi.

” Nhan Tam mỉm cười nói: “Về phần tôi, chỉ mong có thể sống là được rồi.



Nói xong, ông ta hơi cúi đầu chào, nói: “Tôi không làm phiền mọi người nữa!”
Sau đó ông ta ra khỏi nhà.

Hồng Mai Quế bắt đầu cau mày, bà Loan thở dài một hơi, nói: “Một tháng, vẫn hơi ngắn.

Mua vé máy bay đi, chúng ta đến Europa!”

Lê Văn Vân không biết những chuyện này, lúc này anh đang bay trên trời, trực thăng từ từ đáp xuống hòn đảo hoang!
Sau khi mấy người Lê Văn Vân xuống dưới, anh nhanh chóng tìm được Đao Ba, Đao Ba vội vàng đi tới, hỏi: “Thế nào rồi?”
“Đã đến tổng bộ Người Gác Đêm một chuyến rồi, ngày mai sẽ tấn công Demps.

” Lê Văn Vân bình tĩnh nói.

Đao Ba nuốt nước bọt, sau đó gật đầu, cắn răng nói: “Được rồi, bây giờ tôi sẽ đi thông báo cho các anh em, để bọn họ bắt đầu chuẩn bị!”
Lê Văn Vân gật đầu, để Đao Ba đi, anh đưa Bùi Nghênh Tùng và những người khác về boong tàu tầng năm của du thuyền loại nhỏ, Doãn Nhu cũng đến hỏi thăm tình hình một chút, Lê Văn Vân nói sơ qua mọi chuyện cho bà ta, sau đó anh liếc về phía Bùi Nghênh Tùng, nói: “Nói đi, ông muốn nói gì với tôi.


“Nói mau, nếu như tôi mà không hài lòng thì tôi sẽ chém cho ông một cái đấy!” Cố Bạch lạnh lùng cười một tiếng.

Trán Bùi Nghênh Tùng bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, ông ta nghiến răng nói: “Tôi có thể phá giải cái hộp kia của cậu, thông tin đó nhất định rất có ích cho cậu!”
Lê Văn Vân nhướng mày.

Chiếc hộp sắt hình chữ nhật kia ban đầu là vật phẩm trong nhiệm vụ của bọn họ, cũng tại chiếc hộp sắt này mà Đường Đường mới chết!
“Không phải trước đó ông bảo ông không mở được sao?” Ánh mắt Lý Thu lạnh lẽo hỏi.

“Tôi chợt nhớ ra cách mở nó, cậu cứ tin tôi, nhưng để phá giải cái hộp đó thì phải mất hai ngày!” Bùi Nghênh Tùng vội vàng nói.


“Mất hai ngày sao?” Phạm Nhược Tuyết nhíu mày nhìn Lê Văn Vân.

Ngày mai bọn họ sẽ tấn công Demps, mất hai ngày, chắc chắn là không thể chờ được, không chắc Lê Văn Vân còn có ngày mai hay không, nếu như anh chết trong tay Demps thì có thể Bùi Nghênh Tùng sẽ bỏ trốn.

Không thể không nói, đó là dương mưu của Bùi Nghênh Tùng, nhưng Lê Văn Vân rất tò mò bên trong chiếc hộp thần bí đó có gì.

“Rốt cuộc thì cái hộp này là gì?” Lê Văn Vân hỏi.

Bùi Nghênh Tùng cắn răng nói: “Cái hộp này chứa một số thông tin về họ, dùng một loại mật mã bí mật để bảo vệ, trên thế giới này người có thể phá giải nó không còn nhiều, tôi là một trong số những người đó.


Lông mày Lê Văn Vân nhíu chặt lại, một lúc lâu sau anh mới thở dài, nói: “Trước mắt cứ vậy đi!”
“Nếu như ngày mai chúng ta thua thì sao?” Hoàng Thi Kỳ nhíu mày.

“Nếu như ngày mai tôi bại dưới tay Demps, thì Doãn Nhu, đến lúc đó làm phiền bà giết chết tên này giúp tôi!” Lê Văn Vân nhìn về phía Doãn Nhu nói.

Doãn Nhu gật đầu nói: “Hiểu rồi!”
“Vậy thì chúng ta đi nghỉ ngơi thôi! Ngày mai sẽ khai chiến với Demps.

” Lê Văn Vân nói xong, quay đầu nhìn về phía bầu trời đầy sao.

.


Bình luận

Truyện đang đọc