CHIẾN LANG Ở RỂ



Lâm Hải đêm nay đã định trước không được yên ổn!
Lê Văn Vân kéo một cái ghế đẩu ngồi ở trên ban công, ánh mắt nhìn về phía trước, bình tĩnh suy nghĩ!
Anh không có ý định đi ngủ.

Lúc này, trong lòng anh có một sự gấp rút vô cùng lớn.

Lâm Hải lúc hừng đông, ở một hướng khác, lúc này là một khoảng cát bay đá chạy, cùng những âm thanh khác nhau thỉnh thoảng lại nổ ra giữa rừng cây.

Ngay sau đó, một bóng người mặc quần áo đen và cầm một con dao trong tay xông ra khỏi rừng cây, hung hăng đánh xuống đất.

Trong nháy mắt này, mặt đất thoáng sụp đổ, trên mặt đất xuất hiện một cái hố sâu.

“Từng là số 2 của Người Gác Đêm, cũng chỉ có như thế thôi!” Trong bóng tối, một giọng nói thản nhiên vang lên.

Đúng vậy, bóng người bay ra này là Hoàng Thi Kỳ!
Hoàng Thi Kỳ lăn người tại chỗ, phun ra một búng máu, vẻ tức giận lóe lên trên khuôn mặt xinh đẹp.

Ngay sau đó, trên thân thể của cô dường như có một làn sóng khí dập dờn rời đi.

Đồng thời, hai chân cô ấy dùng sức, cả người phóng ra với tốc độ cực nhanh, chạy về phía xa.

Trong nháy mắt cô ấy chạy đi, bên trong rừng cây có một bóng người chậm rãi đi ra.

Trông anh ta có vẻ khoảng ba mươi tuổi, mặc quần áo thể thao bình thường, bước ra ngoài sờ mũi mình.

“Rất xinh đẹp, tôi thích!” Anh ta liếm môi, cười tủm tỉm nhìn về hướng Hoàng Thi Kỳ rời đi.

Chẳng mấy chốc, một người nước ngoài tóc vàng chạy đến và hét lên: "Anh mau đuổi theo giết cô ta, giết cô ta cho tôi!"
Người đàn ông mỉm cười, quay phắt đầu lại liếc mắt nhìn người nước ngoài kia một cái.

Sắc mặt của người ngoại quốc run lên, trên mặt tràn đầy vẻ sợ hãi, không dám nói nữa.

...!

Một đêm lặng lẽ trôi qua!
Trên ban công, Lê Văn Vân từ trên ghế chậm rãi mở mắt ra, tia nắng ban mai đầu tiên hiện lên trong mắt anh.

.

ngôn tình hoàn
Anh ngồi trên ban công rồi ngủ thiếp đi.

"Trưa rồi!"
Lê Văn Vân đứng dậy, chậm rãi thở phào một hơi.

Sau khi tắm rửa qua loa, ăn sáng xong, anh cùng với Lê Cảnh An đến công ty trước.

Lần này, anh không trực tiếp chuồn đi mà theo Lê Cảnh An vào trong công ty.

Bởi vì đã tới một lần nên anh vẫn còn nhớ văn phòng của Lôi Bân.

Khi lên đến tầng cao nhất, anh tạm biệt Lê Cảnh An và bước vào trong văn phòng của Lôi Bân.

Nhìn thấy Lê Văn Vân đi vào, Lôi Bân toét miệng cười nói: "Cậu tính ra được rồi.

Cậu đã chờ ngày này suốt chín năm rồi phải không?"
Lê Văn Vân sờ sờ mũi, cười hỏi: "Bao lâu nữa qua đó?"
"Cậu ở chỗ tôi đợi một lát đi.

Tôi còn phải họp buổi sáng, phải thu xếp một số việc mới được.

Bây giờ bên nhà họ Lê có lẽ đang rối tung cả lên rồi, còn kiên quyết phải tổ chức tiệc tổng kết cuối năm này, phỏng chừng là muốn mượn sức một số người thông qua bữa tiệc này.” Lôi Bân nói.

“Vậy tôi sẽ đập cho bọn chúng nát bấy.” Lê Văn Vân khẽ cười nói.

“Có nắm chắc không?” Lôi Bân hỏi: “Tên Lê Hàng có thể phản bội không?”
“Vậy là đủ rồi.” Lê Văn Vân thản nhiên nói: “Ông ta đã ở chỗ Người Gác Đêm một tuần, chắc hẳn biết cân nhắc một ít chuyện.


Tần Quốc Thành cũng sẽ chăm sóc ông ta chu đáo.”
“Cũng đúng, Tần Quốc Thành rất có thủ đoạn xử lý người khác, chỉ e đã làm Lê Hàng phát điên rồi.” Lôi Bân vui vẻ hớn hở nói: “Được rồi, bây giờ cậu chơi trong văn phòng của tôi đi, tôi đi họp trước!"
Lê Văn Vân gật đầu.

Khoảng mười giờ, Lôi Bân đưa Lê Văn Vân và Lê Cảnh An xuống cầu thang, sau đó ba người họ đi chung xe, Lê Văn Vân lái xe về phía nơi tổ chức tiệc.

Địa điểm tổ chức bữa tiệc là một nhà hàng năm sao của chính nhà họ Lê có tên "khách sạn Thịnh Tinh".

Nơi tổ chức tiệc ở lầu ba.

Lầu ba rộng lớn có sức chứa gần một ngàn người, toàn bộ lầu này là một sảnh tiệc rất lớn.

Trong xe, thoạt nhìn Lê Cảnh An có chút bất an.

Sau chín năm, ông ấy lại tham gia buổi họp tổng kết cuối năm của nhà họ Lê, cũng đi giáp mặt với những người đã từng là người thân của ông ấy ở nhà họ Lê.

Lê Văn Vân biết ông ấy đang nghĩ gì.

Anh cố ý yêu cầu Lôi Bân dẫn theo Lê Cảnh An đến đây là muốn cho bố của mình tận mắt chứng kiến mình tự chứng minh vô tội! Anh muốn bố của mình không còn bất kỳ tâm lý băn khoăn nào nữa.

"Cảnh An, anh căng thẳng cái gì chứ." Lôi Bân khoát tay: "Đến lúc đó anh cứ đi theo bên cạnh tôi, tôi xem tên ngốc nào dám đánh dù chỉ một cái rắm thì đến lúc đó cũng sẽ trực tiếp đánh kẻ đó!"
Lê Cảnh An cười nói: "Cũng không phải căng thẳng, chỉ là trong lòng có chút bất an mà thôi."
Nửa tiếng sau, bọn họ lái xe dừng lại tại khách sạn Thịnh Tinh.

Đậu xe xong, Lôi Bân nói với Lê Văn Vân: "Đi mua cho tôi một tách cà phê.

Đây là vé vào cửa.

Đến lúc đó cậu đưa vào là được."
Lê Văn Vân gật đầu.


Đương nhiên, anh không đi mua cà phê thật mà là đi gặp Tần Quốc Thành.

Tần Quốc Thành đã đưa Lê Hàng đến đây, xe dừng ở bên ngoài.

Lôi Bân đưa Lê Cảnh An và đi về phía khách sạn.

Chờ cho Lôi Bân rời đi, Lê Văn Vân sờ mũi, đi về phía ven đường.

Ngay sau đó, anh nhìn thấy một chiếc xe địa hình đậu bên đường và bước tới đó.

Cửa kính xe hạ xuống, Tần Quốc Thành nhếch môi cười nói: "Cậu nhóc, hôm nay xem cậu biểu diễn rồi."
Lê Văn Vân nhìn về phía Lê Hàng trong xe.

Hôm nay ông ta mặc một bộ vest và đi giày da, vẻ mặt trông rất bình thường, nhưng trong mắt ông ta lại thoáng qua một chút sợ hãi.

“Lát nữa ông yên phận chút.” Lê Văn Vân nói: “Chỉ cần thành thật nói ra hết mọi thứ là được rồi.”
Lê Hàng vội vàng nói: "Tôi sẽ!"
Mặc dù chỉ mới được Tần Quốc Thành đưa về Lâm Hải ngày hôm nay, nhưng ông ta cũng biết chính xác những gì đã xảy ra với nhà họ Lê trong vòng một tuần này.

Và chính Lê Văn Vân đã gây ra tất cả những hậu quả này.

Lê Văn Vân gật đầu nói: "Lát nữa khi nào cần đưa người lên thì tôi sẽ gọi điện thoại cho ông."
“Không thành vấn đề!” Tần Quốc Thành cười khà khà nói.

Lê Văn Vân gật đầu, đi tìm một quán cà phê và mua hai ly cà phê, sau đó anh đi về phía lối vào của khách sạn Thịnh Tinh.

Mỗi lần đến tổng kết cuối năm hàng năm của nhà họ Lê, nhà hàng Thịnh Tinh sẽ hoàn toàn đóng cửa vào ngày này.

Nói là tổng kết, nhưng trên thực tế, ở một mức độ nào đó, cũng là để phô trương thực lực của bản thân với các nhà khác ở Lâm Hải.

Lúc này, ở cửa lầu một có mấy người trẻ tuổi đứng đó.

Đó là Lê Tử Thiện, Lê Hoán và một số người trẻ tuổi nhà họ Lê.

Tất cả đều mặc vest và đi giày da, hoặc là đều mặc lễ phục, trang phục lộng lẫy đến tham dự.

Nghênh đón khách khứa vẫn luôn là việc do thế hệ trẻ nhà họ Lê đảm nhận!

Lê Văn Vân nhìn ra xa, phát hiện vừa lúc Diệp Kỳ đưa hai người Diệp Hinh và Diệp Mộng đi dọc trên thảm đỏ.

Cả Diệp Mộng và Diệp Hinh đều diện lễ phục, khoe trọn vẹn vóc dáng vô cùng hoàn hảo của mình.

Thấy vậy, Lê Văn Vân khẽ cau mày.

Anh phát hiện những người tham dự bữa tiệc này, kể cả Lôi Bân và Lê Cảnh An, đều mặc vest và đi giày da, hầu hết những người khác cũng ăn mặc rất long trọng.

So ra thì anh lại ăn mặc quá bình thường rồi.

Anh bước tới gần, lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng nói chuyện.

“Diệp Kỳ, nhà họ Diệp các người còn có mặt mũi đến đây sao?” Lê Tử Thiện trừng mắt nhìn Diệp Kỳ, hỏi với vẻ quái gở.

Vẻ mặt của Diệp Kỳ không thay đổi, anh ta bình tĩnh nói: "Nếu các người đã mời rồi thì nhà chúng tôi đương nhiên sẽ cử một ít đại diện đến!"
"Aiz, tôi cũng hối hận khi đã mời các người đấy." Lê Tử Thiện nói: "Đám gia nô ba họ các người! Thật sự khiến người ta căm ghét."
“Anh nói cái gì?” Sắc mặt Diệp Kỳ hơi thay đổi, trên trán đột nhiên nổi đầy gân xanh.

"Tôi nói sai rồi ư? Nhà họ Diệp các người hiu quạnh, vì để bám víu nhà họ Vưu mà thậm chí còn nguyện ý gả Diệp Mộng qua đó.

Sau đó nhà họ Vưu gặp chuyện không may, các người lập tức trở mặt, lại muốn tới hợp tác với chúng tôi.

Nhìn thấy chúng tôi xảy ra chuyện không may rồi thì lại lập tức cắn một miếng." Lê Tử Thiện cười lạnh nói: "Anh nói xem, các người không phải gia nô ba họ thì là cái gì?"
Đúng vậy, Lê Tử Thiện thực sự tức giận về những gì nhà họ Diệp đã làm, anh ta chế nhạo: "Diệp Kỳ à, gia nghiệp của nhà họ Lê chúng tôi lớn, có thể chịu được sức ép.

Nhưng còn các người, lần này nuốt nhiều như vậy từ trong miệng của chúng tôi, chờ chuyện này qua đi, các người sẽ phải ói ra toàn bộ, hơn nữa còn phải cấp lại!"
Diệp Kỳ tức giận đến nỗi không kìm được.

Diệp Mộng vội vàng kéo anh ta, nói: "Anh, đừng so đo với anh ta làm gì, thiệp mời cho chúng ta đi vào mà."
Lúc này Lê Tử Thiện mới nhìn về Diệp Hinh ở phía sau, nói: "Ha ha, ngay cả Diệp Hinh cũng dẫn theo rồi.

Cô không cảm thấy xấu hổ về chuyện chín năm trước sao? Bây giờ cũng đã lập gia đình rồi, còn ra ngoài để mất mặt xấu hổ nữa.

Tôi cũng lấy làm tiếc cho người anh em đã cưới cô, cái sừng này quá cao nha.

Tất cả những người giàu có ở Lâm Hải đều biết máu trinh của Diệp Hinh đã bị Lê Văn Vân lấy mất mà."
Nói đến đây, anh ta cười nhạo nói: "Tôi nghĩ là cô cứ tránh trong nhà mỗi ngày, đừng ra cửa đứng thì hơn!".


Bình luận

Truyện đang đọc