CHIẾN LANG Ở RỂ



Trần Phong ngây ra tại chỗ, anh ta còn tưởng mình nghe lầm.

Anh ta bị sa thải rồi?
Không có bất kỳ dấu hiệu nào mà bị cách chức ư?
Nguyễn Thị Lệ bên cạnh anh ta cũng sửng sốt, ngay sau đó khóe miệng lại nhếch lên một nụ cười như có như không, rồi lập tức biến mất!
Với cô ta mà nói, Trần Phong chỉ là một cái lốp xe dự phòng.

Đương nhiên, thực tế thì điều kiện của Trần Phong cũng không tệ, tuổi không quá lớn mà đã leo lên được vị trí giám đốc nhân sự của công ty hậu cần lớn nhất Giang Thành, lương một năm cũng hơn trăm nghìn.

Nhưng, ánh mắt Nguyễn Thị Lệ rất cao, nhất là sau khi thấy Nguyễn Vũ Đồng tìm được Cao Phái, ánh mắt cô ta đã cao hơn nữa, cô ta cảm thấy mình không thể kém hơn Nguyễn Vũ Đồng được, cô ta cũng có thể tìm được người như Cao Phái, thậm chí còn tốt hơn cả Cao Phái.

Đương nhiên, bọn họ cân nhắc một người đàn ông tốt hay không, là xuất phát từ tiềm lực kinh tế.

“Giám đốc Từ… Chuyện này… Sao lại thế này?” Trần Phong đã bất chấp vẻ mặt của Nguyễn Thị Lệ, sau vài giây ngẩn ra ngắn ngủi, anh ta vội vàng hỏi.

Giám đốc Từ thờ ơ liếc nhìn anh ta rồi nói: “Công ty chúng ta bị thu mua, ông chủ mới tới là một người trẻ tuổi, anh ta vừa tới đã bảo anh rời đi, tôi không còn cách nào.”
Trần Phong còn muốn hỏi thêm vài câu, nhưng mà Giám đốc Từ đã xoay người nói: “Tôi còn công việc, bản thân anh đắc tội với ai anh hẳn tự biết rõ chứ.”
Nói xong, anh ta xoay người rời đi.

Trần Phong mất hết sức lực ngã phịch xuống ghế.


Là người mà anh ta đã đắc tội, nhưng trong những người anh ta đắc tội, không có nhân vật nào có thể mua lại Thịnh Thế cả.

Anh ta không rõ.


Hai người đi ra khỏi công ty, Lê Văn Vân thở ra một hơi nói: “Giám đốc Đặng, không biết phải cảm ơn cô thế nào, hơn nữa, có vẻ sau này còn rất nhiều việc nhờ đến cô.

Cô xem tôi nên trả thù lao cho cô thế nào mới được.”
Đặng Hân Hân hơi mỉm cười nói: “Đừng nói đến báo đáp, anh là người dùng cấp kim cương của ngân hàng chúng tôi, chỉ cần anh đưa ra yêu cầu, ngân hàng chúng tôi sẽ phối hợp trăm phần trăm với anh.”
Lê Văn Vân ngẩn ra, không ngờ rằng người dùng kim cương ở ngân hàng Tân Hải lại có quyền hạn cao như vậy.

“Đương nhiên, nếu anh thật sự muốn cảm ơn tôi, thật ra có thể giúp tôi một việc gấp, vào tối nay cùng tôi tham gia một bữa tiệc tối.” Đặng Hân Hân cười ngọt ngào nói: “Nói đơn giản, là giả vờ làm bạn trai của tôi.”
Lê Văn Vân sửng sốt một chút, sau đó gật đầu nói: “Chuyện này không thành vấn đề!”
Đôi mắt Đặng Hân Hân hơi sáng lên, sau đó gật đầu nói: “Anh đã đồng ý là không được đổi ý đâu! Tối nay khi đến giờ tôi sẽ gọi điện thoại cho anh, sau đó lái xe tới đón anh.”
Lê Văn Vân gật đầu.

Trong lúc nói chuyện, bọn họ đã ra tới cửa.

Sau khi chào từ biệt, hai người lái xe rời đi.


Đến mười một giờ hai mươi trưa, Lê Văn Vân đến cổng công trường đúng giờ, quả nhiên, khi vừa đến cửa anh đã thấy được cô gái tóc ngắn cầm một hộp cơm, vẻ mặt thất vọng đi ra từ bên trong công trường!
Ngay khi cô ấy nhìn thấy Lê Văn Vân, đôi mắt lại hơi sáng ngời, sau đó bước thật nhanh tới!
“Tôi còn tưởng rằng anh không tới.” Cô ấy đi tới trước mặt Lê Văn Vân, cười nói.

“Ngày hôm qua tôi đã kiểm tra số dư thẻ ngân hàng, hẳn là cô không lừa tôi.” Lê Văn Vân thở ra một hơi nói.

“Cho nên anh đồng ý trở về với tôi sao?” Ánh mắt cô gái tóc ngắn sáng lên, hỏi
Lê Văn Vân gật đầu nói: “Ừ!”
“Yes!” Cô gái xinh đẹp múa may nắm tay nói: “Người Gác Đêm số không, cuối cùng đã trở về thế giới này.”
“Người Gác Đêm số không?” Lê Văn Vân nhíu mày hỏi: “Nghĩa là gì?”
“Đây là dấu hiệu của đơn vị bí mật chúng ta, ai cũng có danh hiệu của mình, phần lớn thành viên lấy số làm biệt hiệu, người càng lợi hại, thì con số càng nhỏ.

Trước kia anh chính là Người Gác Đêm số không, cũng chính là vũ khí mạnh nhất!”
Nói tới đây, cô ấy hơi xấu hổ nói: “Nhưng bởi vì anh mất tích ba năm, rất nhiều người đều cho rằng anh đã qua đời trong nhiệm vụ lần trước, cho nên bây giờ danh hiệu số không của anh đã thuộc về người khác, nhưng chỉ cần anh nhớ lại, tôi tin anh sẽ nhanh chóng giành về được thôi.”
Lê Văn Vân gãi đầu, hoàn toàn nghe không hiểu cô ấy đang nói gì, anh ho khan một tiếng nói: “Vậy tôi phải làm sao mới có thể khôi phục ký ức được?”
“Ừ, bây giờ tôi đưa anh đến gặp Bác sĩ Phạm.” Cô gái tóc ngắn nói: “Bác sĩ Phạm là bác sĩ tốt nhất của Người Gác Đêm chúng tôi, cũng là bác sĩ giỏi nhất toàn thế giới.”
Lê Văn Vân gật đầu nói: “Được.


Đúng rồi, vẫn chưa biết phải xưng hô với cô thế nào!”
Cô gái sửng sốt một chút, sau đó gãi đầu nói: “Bây giờ tôi mang số 66, còn về tên tôi, sau khi anh nhớ lại, hẳn là có thể nhớ ra.”
Trong lòng Lê Văn Vân có một cảm giác kỳ lạ, dùng con số làm danh hiệu xưng hô, luôn khiến cho anh cảm thấy như đang gọi kỹ sư vậy.

Cô ấy bắt một chiếc xe, hai người bước lên.

Địa điểm họ đến không phải là bệnh viện hay phòng khám, mà chạy thẳng đến một nơi Lê Văn Vân vô cùng quen thuộc.

Cư xá Hoa Viên!
Đúng vậy, nơi bọn họ đến là chính là cư xá Hoa Viên!
“Bởi vì lúc trước định sẽ đưa anh trở về nên đã mua một căn nhà cách vách nhà anh, tôi và Bác sĩ Phạm đều ở bên trong.” Cô gái tóc ngắn cười nói.1
Rất nhanh, hai người đã đến nơi.

Bác sĩ Phạm tên là Phạm Nhược Tuyết, là nữ, không giống trong tưởng tượng của Lê Văn Vân.

Anh vốn cho rằng Phạm Nhược Tuyết là một người đứng tuổi, nhưng khi vừa nhìn thấy đã khiến anh rất kinh ngạc.

Cô rất xinh đẹp, thậm chí còn xinh hơn cả người đẹp như Nguyễn Vũ Đồng vài phần.

Hơn nữa, tuổi thoạt nhìn còn chưa tới ba mươi, vô cùng trẻ trung.

Sau khi nhìn thấy Lê Văn Vân, vẻ mặt cô không quá đẹp, lạnh lùng liếc nhìn Lê Văn Vân một cái, đôi lông mày nhíu chặt lại, nói: “Mất trí nhớ?”
“Cứ cho là vậy đi.” Lê Văn Vân nói.


“Đi đến sô pha nằm xuống.” Giọng điệu của Phạm Nhược Tuyết lạnh nhạt nói: “Tôi đi lấy chút đồ.”
Nói xong, cô đã xoay người đi về phía phòng ngủ!
Lê Văn Vân thấy hơi xấu hổ, anh ho khan một tiếng, nhỏ giọng hỏi: “Có phải trước kia tôi nợ tiền bác sĩ Phạm hay không vậy?”
“Không phải như thế.” Cô gái tóc ngắn cười ha hả nói: “Chỉ là lúc trước khi anh còn ở Người Gác Đêm, cứ luôn thổ lộ với bác sĩ Phạm, còn nói không phải cô ấy sẽ không cưới, lần này đến đây tìm được anh, khi phát hiện trong tư liệu điều tra của anh để đã kết hôn, hình như bác sĩ Phạm hơi tức giận ấy.”
“Trước kia cô ấy thích tôi?” Lê Văn Vân kinh ngạc nói.

Trước kia mình lợi hại như vậy à, người có sắc đẹp nhường thế mà cũng có ý với mình sao?
“Trước kia không có, bác sĩ Phạm từ chối anh không biết bao nhiêu lần.” Cô gái tóc ngắn nở nụ cười vui tươi hớn hở.

Lê Văn Vân cứng họng, vậy anh kết hôn cô tức giận làm quái gì!
“Đừng lải nha lải nhải.” Lúc này, Phạm Nhược Tuyết đi ra, sau đó cô móc một quả quýt từ trong túi ra, lạnh nhạt nói: “Mắt nhìn vào đồng hồ quả quýt.”
Đồng hồ quả quýt bắt đầu lắc lư qua trái qua phải.

Tròng mắt Lê Văn Vân không ngừng chuyển động theo đồng hồ quả quýt.

Phạm Nhược Tuyết cũng bắt đầu nói chuyện, giọng nói của cô không hề lạnh nhạt, mà thay vào đó có cảm giác vô cùng dịu dàng.

Từ từ, Lê Văn Vân cảm thấy có một cơn buồn ngủ ập tới, rồi chầm chậm khép hai mắt mình lại, đồng thời, giọng nói dịu dàng không ngừng vang lên bên tai.

“Anh là Lê Văn Vân, sinh ra ở Giang Thành, khi mười tám tuổi, anh…”
Cùng với giọng nói hiện lên dẫn đường, một vài hình ảnh, vô số ký ức, bắt đầu hiện ra trong đầu Lê Văn Vân..


Bình luận

Truyện đang đọc