CHIẾN LANG Ở RỂ



Lê Văn Vân mỉm cười, trên khuôn mặt cũng mang vẻ tươi vui nói: “Không liên quan thì không liên quan.

Ai bảo cô xinh đẹp như vậy, để cho đám con cháu nhà giàu kia nhớ nhung không thôi chứ? Sau đó bọn họ phát hiện cô hơi thân thiện với tôi một chút đã hận không thể xâu xé ăn thịt tôi rồi.”
“Thế này cũng coi như anh có mắt nhìn.” Vương Giai Kỳ nghe thấy Lê Văn Vân khen mình, vui tươi hớn hở nói: “Vậy được, anh cứ ngồi ở đây trước đi, đợi chút nữa tôi sẽ giới thiệu cho anh mấy người bạn, để lúc anh đi về công ty cũng có cái mà báo cáo kết quả công việc, tuy rằng tôi cảm thấy có lẽ anh cũng chẳng cần phải báo cáo công việc gì đó đâu.”
Lê Văn Vân mỉm cười, anh cũng không quá mức quan tâm.

Sau khi Vương Giai Kỳ rời đi, Lê Văn Vân tiếp tục ở bên kia vùi đầu trong sự nghiệp ăn uống.

“Này.” Ăn xong được một lát, Lê Văn Vân đột nhiên cảm giác được có một người đang đi tới gần mình, hơn nữa đối phương còn gọi anh một tiếng.

Lê Văn Vân ngẩng đầu lên, liếc nhìn Tiền Kiệt đang đứng trước mặt mình, lông mày anh hơi nhíu lại.

Vừa mới rồi người này còn đứng bên cạnh Tôn Hạo.

Anh vẫn luôn chú ý về phía Vương Giai Kỳ, đương nhiên cũng thấy được người này.

“Có chuyện gì sao?” Lê Văn Vân hỏi.

“Không có gì, chỉ là muốn làm quen với anh một chút.” Nói xong, Tiền Kiệt lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho Lê Văn Vân nói: “Chúng ta trao đổi danh thiếp cho nhau đi.”
Lê Văn Vân hơi xấu hổ, anh lấy đâu ra danh thiếp gì đó chứ.

Anh ho khan một tiếng, nói: “À thế này, tôi quên mang danh thiếp rồi.”
“Quên mang danh thiếp sao?” Tiền Kiệt giả bộ một tiếng nói: “Vậy không biết anh là người của gia đình nào nhỉ?”
Giọng điệu của anh ta rõ ràng mang theo một sự khiêu khích.

“Tôi không phải con nhà giàu gì đó, tôi là người thay mặt cho tập đoàn Trí Đạt tới tham gia.” Lê Văn Vân nói.


“Cái gì cơ? Anh chỉ là nhân viên của tập đoàn Trí Đạt sao?” Khi Tiền Kiệt nói những lời này, giọng nói của anh ta rất cao, mang theo một sự kinh ngạc thốt lên: “Người của tập đoàn Trí Đạt cũng có thể đi tới đây được sao?”
Giọng nói của anh ta cất lên cao, tự nhiên cũng sẽ khiến cho rất nhiều người chú ý tới chỗ hai người.

Không ít người đều nhìn sang bên này.

Sau đó Tiền Kiệt ngượng ngùng nói: “Thật xin lỗi, rất xin lỗi anh.

Tại vì tôi ngạc nhiên quá nên mới cao giọng như vậy.

Chủ yếu là những người tới tham gia bữa tiệc lần này đều là những gia đình đại gia giàu có, không ngờ rằng tập đoàn Trí Đạt lại phái người tới đây, hơn nữa lại chỉ phái một nhân viên đến.”
Sau khi anh ta nói xong còn cố ý nói lời xin lỗi.

Rất nhiều người xung quanh đều nhìn sang bên này, khi bọn họ nghe thấy tập đoàn Trí Đạt cũng cảm thấy hơi kinh ngạc.

Quả thực, công ty với quy mô nhỏ như tập đoàn Trí Đạt không thể nào với tới một bữa tiệc như thế này được.

Hơn nữa điều quan trọng chính là Lê Văn Vân chỉ là một nhân viên của tập đoàn Trí Đạt, hoàn toàn không phải là con trai Bành Hàn Đông gì đó.

Điều này khiến cho không ít người ngạc nhiên.

Đối mặt với những ánh mắt kinh ngạc của bọn họ, vẻ mặt Lê Văn Vân lại vô cùng bình tĩnh, anh sờ sờ mũi nói: “Đúng rồi.

Làm sao vậy?”
Tiền Kiệt hơi mỉm cười nói: “Không có gì đâu, chỉ là ngạc nhiên mà thôi.

Làm sao mà anh lại nhận được thư mời tham dự thế? Theo tôi được biết thì bữa tiệc này là tổng giám đốc Quách của tập đoàn Phong Vận tổ chức, những người được mời đều là các nhà giàu có…”
Nói tới đây, ánh mắt của anh ta hơi lóe lên, nói: “Ôi trời, người anh em này, không phải là anh biết tới bữa tiệc này sau đó tự mình làm giả thư mời để đến đây, muốn lôi kéo một vài khách hàng tài nguyên cho bản thân đó chứ.


Đúng là người thâm hiểm, nhân viên như kiểu của anh tôi thích…”
Anh ta cứ nói thao thao bất tuyệt bên cạnh Lê Văn Vân.

Không ít người xung quanh đều lộ ra vẻ tươi cười rất có hứng thú nhìn về bên này.

Đương nhiên Vương Giai Kỳ cũng thấy được một màn này, sắc mặt cô ta hơi biến đổi, muốn ra mặt ngăn cản.

Lúc này, Tôn Hạo bỗng nhiên nhích người lại gần cô ta, anh ta ngả người về phía Vương Giai Kỳ, hơi hơi mỉm cười nói: “Giai Kỳ, mấy người đang nói chuyện gì đó.”
Vương Giai Kỳ nhíu mày hỏi: “Tôn Hạo, là anh đã bảo Tiền Kiệt qua đó sỉ nhục Lê Văn Vân đúng không?”
Tôn Hạo hơi ngẩn người, dường như anh ta không nghĩ tới việc Vương Giai Kỳ sẽ nói trắng ra như vậy, anh ta cau mày nói: “Cái này không phải rồi, anh chỉ là giới thiệu sơ qua về Lê Văn Vân cho Tiền Kiệt nghe một chút.

Anh ta không phải là bạn của em sao? Lại còn là người của tập đoàn Trí Đạt, anh ta tới đây có lẽ là muốn tranh thủ lấy được một vài mối quan hệ nhỉ.

Tiền Kiệt gây chuyện ồn ào như vậy cũng là có lợi cho anh ta.

Em nhìn xem, mọi người đều quen biết anh ta rồi.”
Ở bên trong, bốn người đang ngồi cùng với nhau.

Hoàng Gia Gia, Vương Hàn Lâm, Quách Vĩ Thịnh, Tôn Lượng.

Bốn cậu chủ Yến Kinh đã tập hợp đầy đủ ở đây.


“Tôi cũng nghĩ như thế, nhưng mà con mẹ nó bố tôi lại không nghĩ thế.” Quách Vĩ Thịnh nói: “Các anh em họ khác trong gia đình đều tranh đoạt rất gay gắt.

Tôi chỉ có một cô em gái, con bé lại nhỏ tuổi.


Đúng rồi, mẹ nó chứ, nói ra mới nhớ hình như hôm qua Quách Chấn bị người ta tẩn một trận, làm tôi sướng điên người.

Thằng cháu này ông đây đã thấy rất chướng mắt, nhưng mà lại là thân thích, cũng ngại đấm cho nó một trận.”

Ở bên trong, bốn người đang ngồi cùng với nhau.

Hoàng Gia Gia, Vương Hàn Lâm, Quách Vĩ Thịnh, Tôn Lượng.

Bốn cậu chủ Yến Kinh đã tập hợp đầy đủ ở đây.

Quách Vĩ Thịnh người mặc vest đi giày da mắng mỏ: “Bà nó chứ, quần áo đang mặc này thật không quen chút nào.

Đáng tiếc quá, bố tôi muốn tôi đi tranh đoạt quyền thừa kế.

Sau này những ngày tháng ăn chơi rong ruổi sẽ rất ít khi tham gia.”
Hoàng Gia Gia mắng: “Cũng chẳng biết bố cậu đang nghĩ cái gì nữa.

Dù sao tiền của chúng ta có tiêu xài cả đời cũng không hết, sao lại cứ phải đi tranh đoạt cái quyền thừa kế quỷ quái gì đó kia chứ? Ăn no rửng mỡ nên phải kiếm chuyện để làm à.”
“Tôi cũng nghĩ như thế, nhưng mà con mẹ nó bố tôi lại không nghĩ thế.” Quách Vĩ Thịnh nói: “Các anh em họ khác trong gia đình đều tranh đoạt rất gay gắt.

Tôi chỉ có một cô em gái, con bé lại nhỏ tuổi.

Đúng rồi, mẹ nó chứ, nói ra mới nhớ hình như hôm qua Quách Chấn bị người ta tẩn một trận, làm tôi sướng điên người.

Thằng cháu này ông đây đã thấy rất chướng mắt, nhưng mà lại là thân thích, cũng ngại đấm cho nó một trận.”
“Bên kia đã xảy ra chuyện gì vậy?” Tôn Lượng chỉ về phía cách đó không xa, kinh ngạc nói: “Ôi trời, thằng nhóc kia không phải là em gái của cậu dẫn qua đây đó sao?”
Vương Hàn Lâm sửng sốt một chút, nhìn thoáng qua một cái, khuôn mặt đầy vẻ mờ mịt nói: “Em gái tôi dẫn qua? Tôi không quen tên này.

Hơn nữa Tiền Kiệt đứng trước mặt anh ta làm gì.

Thằng này không phải là chó quấn bên cạnh anh trai cậu sao?”

Tôn Lượng sờ sờ cánh mũi nói: “Có lẽ là Tôn Hạo nhìn thấy anh ta và em gái cậu cùng nhau đến đây cho nên trong lòng không vui, muốn tìm Tiền Kiệt tới đó chơi thằng nhóc kia một chút.

Muốn trách cũng chỉ có thể… Gia Gia, cậu làm cái gì thế hả!”
Anh ta mới nói được một nửa đã phát hiện Hoàng Gia Gia đi ra ngoài bước thẳng đến chỗ hai người kia.

Ba người khác vừa nhìn thấy dáng vẻ này, cũng vội vội vàng vàng chạy đi theo.

Hoàng Gia Gia đương nhiên đã nhận ra Lê Văn Vân, nhìn thấy Lê Văn Vân đang bị Tiền Kiệt chèn ép, anh ta bèn chạy qua đó.

Tiền Kiệt vẫn nhìn Lê Văn Vân, bật cười ha ha nói: “Nói thật lòng thì nhân viên như anh tôi thật sự rất thích thú.

Sao nào, có muốn suy nghĩ về việc ăn theo chỗ khác, chuyển tới làm việc cho công ty của tôi không.

Bành Hàn Đông trả cho anh giá bao nhiêu, tôi cũng sẽ trả cho anh tiền lương như thế…”
“Bốp.”
Đúng vào lúc này, anh ta đột nhiên bị ăn một cái tát bốp vào sau gáy.

“Kẻ nào?” Tiền Kiệt đơ người, quay phắt đầu lại, vừa định nổi cơn tức giận.

Nhưng khi anh ta nhìn thấy Hoàng Gia Gia, cổ anh ta không nhịn được hơi co rụt lại, nói: "Hoàng Gia Gia, cậu làm gì vậy hả?"
“Anh còn dám hỏi ông đây làm gì cơ à?” Hoàng Gia Gia trừng mắt sau đó lại trực tiếp sút một cái vào chân anh ta.

“Hoàng Gia Gia, cậu đừng có mà quá đáng.” Tiền Kiệt giận dữ nói.

Lông mày Tôn Hạo nhíu lại nói: “Hoàng Gia Gia, chuyện này cậu làm có hơi quá đáng rồi đấy.”
Hoàng Gia Gia liếc nhìn Tôn Hạo một cái, sau đó lại đá vào chân Tiền Kiệt, nói: “Tôi cứ quá đáng như thế đấy, anh làm gì được tôi nào? Không phục thì cắn tôi đi.”
“Cậu…” Tiền Kiệt bị Hoàng Gia Gia đá liên tục hai chân trước mặt tất cả mọi người ở đây, sắc mặt anh ta đã xanh mét không chịu được.

“Cậu cái gì mà cậu!” Hoàng Gia Gia mắng chửi ầm lên: “Con mẹ nó chứ, anh còn dám chỉ chỉ trỏ trỏ anh Vân của tôi ở trước mặt mọi người như vậy cơ đấy? Lại còn đi làm ở chỗ của anh? Đi cái con mẹ nhà anh mà đi.

Ngu xuẩn, mau chóng xin lỗi đi.”.


Bình luận

Truyện đang đọc