SÁT THẦN

Quyển ấn của Tây Trạch tạo thành lôi chi thiên địa vô tận kỳ diệu đem không gian chỗ Tiêu Diêu đứng quây lại.

"Ngươi so với phụ thần ngươị thì xuất chúng hơn, trong bạ người các ngươi thì ngươi tiếp cận nhất đến Bất Hủ nhị trọng thiên rồi. Lôi chi Cục ngươi ngộ đến chỗ tinh diệu rồi, đáng tiếc là linh hồn còn chưa hoàn toàn lột xác". Tiêu Diêu nhìn về phía Tây Trạch than thở nói : "Nhưng vẫn không đủ để ngăn cản ta, ta dù sao vẫn cao hơn ngươi một cảnh giới, để đột phá cảnh giới này ta đùng mất hơn bảy ngàn năm, cho nên ngươi chì có thể nhìn ta giết hắn mà thôi".

Tiêu Diêu nhìn về phía Hình Minh khẽ mỉm cười.

Trên ngực Hinh Minh, một đồ án hình trăng lưỡi liềm hiện ra. đồ án kia đâm rách trái tim hắn, đánh nát thân thể hắn.

Tiêu Diêu gật đầu, một vòng minh nguyệt hiện lên, minh nguyệt này do thần lực ngưng kết lại sinh sôi vô tận kỳ điệu đem quyền ấn của Tây Trạch đánh cho tiêu rụng.

Hắn vừa cùng Tây Trạch động thủ vừa phân tâm đánh chết Hình Minh. Rất rõ ràng, Tây Trạch còn chưa đủ cảnh giới lực lượng để phân thắng bại với Tiêu Diêu cho nên Hỉnh Minh đã chết.

Hình Oánh mặt đẩy huyết thủy, nàng dùng dập đầu. sắc mặt xám xịt, ánh mắt tái nhợt nhìn vể phía phụ thân đã chết mà như mất hồn.

"Tây Trạch !" Lăng Tường đột nhiên khẽ quát một tiếng.

Tây Trạch sắc mặt kiên nghị chuẩn bị liều lĩnh xuất thủ nghe vậy thì ánh mắt khẽ rung động tựa hồ đang cực lực giãy dụa cái gì.

"Tây Trạch !" Lăng Tường lần nữa quát khẽ.

Tây Trạch căng thẳng thần kinh chợt buông lỏng, ánh mắt biến ảo trong chốc lát rồi một lần nữa khôi phục bình thường.

Tiêu Diêu lộ ra vẻ tán thưởng, ánh mắt vừa động bỗng nhiên nói: "Ta tới nơi này là muốn cùng Thiên Huyễn Tông, Toái Điện, Thiên Thủy Cung nói chuyện một chút. Trong tay các ngươi có Thị Huyết di cốt Thần Tộc chúng ta sử dụng một cái tinh vục để trao đồi, hơn nữa lập tức giữ lời".

Lăng Tường đã đoán ra mục đích của hắn nên vừa nghe vậy thì cười khồ nói: "Di cốt kia chúng ta đã giao cho Thị Huyết tân tôn chủ rồi, giá cả đã thỏa đàm rồi".

Tiêu Diêu nhãn tình nhất mị thì phát hiện ra Lạc Lâm không có ờ đây, trong con ngượi hắn ánh trăng lưu chuyển, nửa ngày sau trong lòng vừa động khẽ cười nói: "Huyln Tinh không hổ là Huyễn Tinh, ngay cả ta cũng có thê bị mê hoặc trong chốc lát".;

Hắn cất bước rồi thân ảnh biến mất.

Tây Trạch, Lăng Tường thất kinh rồi cũng rối lít biến mất đi về phía Thạch Nham.

Đám Cổ Liên, Ban Dục cũng vội vậng bay đi hướng về phía cung điện tiếp khách quý tụ tập.

Bên kia.

"Tiêu Diêu tới rồi, bạ cai ỹáihộp chứa Thị Huyết di cốt ngươi cầm lấy rồi mau rời Huyễn Tinh đi. Ta cùng Tây Trạch. Lăng Tương câu thông qua, một khi các ngươi cùng Thần Tộc khai chiến, chúng ta sẽ hưởng ứngí:. Lạc Lầm đột nhiên xuất hiện đem ba cái hộp Thiên Hương An Thần Ngọc giao cho Thạch Nham và vội vàng thúc giục hắn nhanh rời đi.

"Tiêu Diêu? Thần Tộc Tiêu Diêu Thiên Vương?" Thạch Nham trấn định hỏi thăm. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL

"Nhanh lên một chút, Huyễn Tinh tuy có tầng tầng huyễn tượng nhưng sợ là không thể mê hoặc hắn được vài giây. Ngươi không phải là tu luyện không gian áo nghĩa sao, ngươi tốt nhất là phá vỡ không gian mà lập tức trở về bổn nguyên đại lục đi". Lạc Lầm thúc giục.

Thạch Nham ngẩng đầu nhìn trời, tầm thần khẽ nhúc nhích rồi sắc mặt chợt trờ nên cực khó coi.

Bằng vào liên lạc giữa hắn và Thần Ân Đại Lục thì ngay cả ở trong không gian loạn lun cũng có thể nhờ vào một tia lực lượng mà trở về nhưng bây giờ khi hắn thử qua thì phát hiện ra không gian trở nên trầm trọng vạn quân, như bị vô số dãy núi đè ép căn bản không thể cử động chút nào.

Hắn lập tức ỷ thức được không còn kịp rồi, Tiêu Diêu kia đã khóa được hắn rồi.

"Tiêu Diêu đã tới, ta đi không xong". Thạch Nham nhìn về phía Lạc Lâm, nhíu mày rồi bỗng nhiên xoay người ôm lấy Âu Dương Lạc Sương, một cái tay đặt lên hậu tâm Âu Dương Lạc Sương lục lượng khẽ động ghé vào bên tai nàng nói: "Xin lỗi".

Âu Dương Lạc Sương lúc này đang chìm trong kinh ngạc, kinh ngạc vì lời Lạc Lâm nói, bởi vì sư phó của nàng tự xung Tiêu Diêu mà người Thạch Nham và Lạc Lâm nói là Tiêu Diêu Thiên Vương, Thần Tộc điên phong tồn tại. nàng đang cố gắng làm rõ suy nghĩ của minh.

Nàng không phòng bị việc Thạch Nham bỗng nhiên hạ thủ, đợi sau khi ý thức được thì đã không còn kịp rồi, nàng bị Thạch Nham trong nháy mắt giam cầm, nội tâm của nàng run lên quát khẽ nói: "Ngươi làm gì vậy?"

"Lúc trước ta nói rồi, ta có thể lợi dụng ngươi, bây giờ chính là thời khắc đó". Thạch Nham cười khổ xin lỗi, trong hai tròng mắt phát ra kỳ quang đem 3 cái hộp Lạc Lầm ném ra đem vào Thủy Giới rồi sắc mặt dần dần lạnh lùng lên, cả người sát khí lượn lờ, một bộ lãnh khốc rét lạnh nói: "Xin lổi".

Cũng là lúc này, Tiêu Diêu phá không mà đến.

"Sư phụ.. Ảu Dương Lạc Sương ánh mắt ngưng tụ thở nhẹ một tiếng gọi. Tiêu Diêu híp mắt nhìn nàng rồi lại nhìn Thạch Nham nói: "Ngươi chính lả người thừa kế của Thị Huyết?"

Thạch Nham gật đầu.

"Chì có Thủy Thần nhất trọng thiên tu vi, cảnh giới quá thấp, ta muốn giết ngươi quá đễ đàng. Ân, đem Thị Huyết đi cốt kia lấy ra đi, thả đồ nhi ta ra nữa, ta sẽ đề cho ngươi rời đi, ta nói là giữ lời". Tiêu Diêu lạnh nhạt nói.

"Ta muốn rời đi hơn nữa ta còn muốn mang theo Thị Huyết di cốt, ngươi nói làm sao bây giờ?" Thạch Nham lạnh lùng nói.

"Đó là ngươi muốn chết".

Tiêu Diêu lắc đầu nói.

Lúc này, Lăng Tường, Tây Trạch cũng đã tới đây, cồ Liên, Ban Dục thì đứng từ xa nhìn lại. Bọn họ cũng không ngờ rang, sau khi tới đẫy thi lại chứng kiến cảnh tượng như vậy nên cả đám đều kinh ngạc.

Trước khi Tiêu Diêu tới đây. Thạch Nham nói Âu Dương Lạc Sương là nữ nhân của hắn đổng thời bức bách Tây Trạch chịu tội, bắt Hình Thượng tự đoạn một cánh tay nhưng bây giờ hắn còn khống chế Âu Dương Lạc Sương để cùng Tiêu Diêu cò kè mặc cả với bộ dáng lãnh khốc. Nam nhân này lãnh khốc vô tinh cờ nào thì mới có thể trở mặt như thế chứ?

Thời điềm mấu chốt, ngay cả nữ nhân của minh cũng có thể hy sinh, người này hẳn là người tàn nhẫn hèn hạ?

Rất nhiều người lộ ra thần sắc khinh thường, cũng cảm thấy lúc trước nhìn lẩm rồi hắn, cảm thậỵ hắn làm cho người ta rất thất vọng, chỉ có Tâỵ Trạch, Lăng Tường, Lạc Lâm. cồ Liên, số ít mấỵ người âm thẩm gật đầu, bọn họ đã nhìn ra, biết Thạch Nham hôm nay làm phép, là cách duy nhất hắn có thể cùng đề đàm phán với Tiêu Diêu. Đối với việc Thạch Nham đột nhiên cơ trí và tàn nhẫn thì bọn họ cũng có chút thưởng thức, cảm thấy cũng chỉ có loại người này có lẽ mới chánh thức có thể cùng Thần Tộc tranh phong.

"Ta có song hồn, điểm này thì ngươi cũng rõ ràng, ngươi có đánh chết ta thì ta vẫn tồn tại nhung đồ nhi của ngươi thì chỉ sợ không thể sống lại. Ân, ta cũng không biết ngươi coi trọng đồ nhi hay không thèm để ý đến sống chết của nàng.. Thạch Nham nhìn về phía Tiêu Diêu nói : "Nếu như như vậy, ta cũng chỉ có thể chấp nhận thôi".

"Ta từ trong linh hồn Hình Thượng, vệ vân biết được đã từng phát sinh qua cái gi, ngươi và đồ nhi ta mặc dù không phải là tình lữ nhung các ngươi là bẳng hữu, nếu không đột nhiên ngươi sẽ không cứu nàng. Nhìn vào điểm này, chỉ cần ngươi giao ra Thị Huyết di cốt và tự rời đi thì ta có thể bỗ qua?" Tiêu Diêu híp mắt nói.

"Ta muốn cầm di cốt đi". Thạch Nham kiên trì.

"Ta tin tưởng ngươi sẽ không hạ độc thủ đối với bằng hữu, cho nên sự úy hiếp của ngưai theo ta thi khá buồn cười". Tiêu Diêu thản nhiên nói.

"Vậy sao?1' Thạch Nham run lên rồi một cây gai xương chợt xuất hiện ờ trong tay hắn, cồ tay hắn run lên, gai xương kia trực tiếp cắm vào bụng Âu Dương Lạc Sựơng.

Âu Dương Lạc Sương nhất thời cả ngưòi cứng đờ kinh hãi, nàng cũng không ngờ tới Thạch Nham thật sự hạ sát thủ, cảm nhận bụng đau nhói nàng hận đến nghiến răng, âm thầm nguyền rủa, một khi thoát thân tất làm cho Thạch Nham đẹp mắt. .

Lúc này nàng mới hiểu lúc trước hắn nói gì, cẳi Thạch Nham gọi là lợi dụng chính là một việc này sao. Thạch Nham lúc ấy mặc dù bảo đảm sẽ không giết nàng nhưng thân thể thương tồn thì là thật. Nàng thẩm hận Thạch Nham lãnh kliốc tàn nhẫn, thậm chí thật sự có thề hạ thủ đối với nàng.

Thạch Nham cảm nhận được Ẳụ Dương Lạc Sương cứng đờ, thân thể hai người dán chặt vào nhau nên cảm giác của Âu Dương Lạc Sương hắn có thể ngộ ra được.

Hắn và Âu Dương Lặc Sương mới vừa tiến vào Thủy Giới nên tầm lình song phương vẫn còn Hên lạc vi diệu, tựa hồ còn chưa triệt để chặt đứt.

Nhưng hắn không có biện pháp, hắn biết rõ Âu Dương Lạc Sương sau này tất nhiên sẽ trả thù hắn thì cũng chỉ có thể kiên tri, bời vì nơi này không gian đã bị phong bế. Tiêu Diêu lại là Bất Hủ nhị trọng thiên, hắn chỉ có biện pháp duy nhất chính là Âu Dương Lạc Sương, đây là cách cuối cùng. Cũng may là hắn đã suy đoán ra sư phụ Âu Dương Lạc Sương là cường giả Thần Tộc nên liền có quyấ định và lúc này mới có thể không chút do dự hạ sát thủ.

Quanh đó đám Ban Dục, cổ Liên, cồ Linh đểu vẻ mặt bất ngờ, ngơ ngác nhìn về phía Âu Dương Lạc Sương với bụng đầy máu. Bọn họ không nghĩ tới Thạch Nham thực sự có can đảm hạ thủ!

Tiêu Diêu cũng không nghĩ tới, hắn nhìn bụng Âu Dương Lạc Sương mà do dự. Hắn suy đoán Thạch Nham có thể sẽ không thật sự hạ sát thủ, có lẽ lúc này đã là cục hạn, sẽ không tiếp tục làm loạn nữa nhưng cái này chì là thứ lấy được từ trí nhớ Hình Thượng, vệ vân mà thôi, cũng không nhất định như vậy.

Nói trắng ra là bởi vì hắn chưa quen thuộc Thạch Nham, chưa biết người thừa kế của Thị Huyết là người thế nào.

Mà Âu Dương Lạc Sương lại là người duy nhất vạn năm qua hắn gặp được có tố chất tu luyện đường vô cùng phù hợp với hắn. đo đó dù Âu Dương Lạc Sương không phải là Thần Tộc thì hắn vẫn quyết tâm muốn truyển thụ áo nghĩa, khiến nàng trờ thành chân truyền đệ tử duy nhất của minh.

Hắn bảo Âu Dương Lạc Sương đi luyện hóạ nguyệt lượng để tăng tiến tu vi, xem ra hắn cực kỳ yêu quý vị đồ đệ này. Hắn khôngmuốn mất đi đồ nhi này cho nén hắn cũng không dám đánh cuộc.

"Chờ ta xác định an toàn thì nàng sẽ được tự do". Thạch Nham nhìn thấy hắn đang do dự nên không đợi hắn làm ra quyầ định mà ôm Âu Dương Lạc Sương phóng lên cao bay ra ngoài Huyễn Tinh.

Tiêu Diêu giam cầm không gian nên không thể xé rách mà thuấn đi nhưng bay lượn thì cũng không có trờ ngại, hắn chuẩn bị thoát khỏi khu vực này, tìm kiếm không gian không bị Tiêu Diêu phong bế mà mở ra lối đi trờ về Thần Ân Đại Lục.

Chi cẩn quay trờ về được Thần Ân Đại Lục, ở thế giới của mình thì coi như là Tiêu Diêu có tìm đến hán cũng dám buông tay đánh một trận. Hắn cùng Thanh Long đấu qua rồi nên biết rõ Thần Ân Đại Lục. hắn coi như là không địch lại thì cũng có thê thong dong rời đi.

Tiêu Diêu nhìn theo hắn ôm Âu Dương Lạc Sương bay đu mà sắc mặt cục kỳ ngưng trọng ầm lệ, hắn đang cục lực đè nén sự nổi giận. Han cũng liền xông ra ngoài, theo đuôi Thạch Nham, tiếp tục phong bế không gian âm thẩm quan sát, chì cẩn xẳc định Thạch Nham không phải là thật sự muốn giết Âu Dương Lạc Sương hắn sẽ lại làn khó dễ.

Bình luận

Truyện đang đọc