SÁT THẦN

Tám ngày sau,bên ngoài Tuyệt Âm Cốc.

"Hôm nay tạm thời không tiến vào Tuyệt Âm Cốc, mọi người nghỉ ngơi cho tốt, sáng sớm ngày mai chúng ta mới bước vào Tuyệt Âm Cốc." Trảo Kỳ ngừng lại ở bên ngoài Tuyệt Âm Cốc, vẻ mặt âm trầm nói: "Một khi tiến vào Tuyệt Âm Cốc, Cửu Đầu Thiên Xà lập tức sẽ phát hiện ngay, đại chiến tất khó có thể tránh."

"Ừm."

Xích Tiêu lại lấy ra bảo đồ, vẫy vẫy tay với Trảo Kỳ, Hạ Tâm Nghiên, nói: "Thừa dịp một đêm cuối cùng, chúng ta nhìn lại bảo đồ cho kỹ, tốt nhất có thể trước khi tiến vào Tuyệt Âm Cốc, tìm ra vị trí chính xác của Thiên Môn."

Trảo Kỳ cùng Hạ Tâm Nghiên vây tới, đều cau mày, cùng nhau cúi đầu nhìn bảo đồ kia.

Thạch Nham như thường lệ tìm chỗ yên lặng ngồi xuống, hắn cách xa Trảo Kỳ, Xích Tiêu một khoảng cách, tiếp tục yên lặng khổ tu Huyền Âm Quyết.

Hơn tám ngày gần đây, mỗi khi đến ban đêm Xích Tiêu đều sẽ tìm các loại cớ khiến mọi người dừng lại nghỉ chân, mục đích là để cho Tả Thi có đủ thời gian tu luyện Huyền Vũ Chân Cương.

Thạch Nham cũng không nhàn rỗi, mỗi khi mọi người dừng lại nghỉ ngơi, hắn liền tìm một chỗ, được Hàn Phong, Khô Long bảo vệ, lặng lẽ tu luyện Huyền Âm Quyết kia.

Trải qua tám ngày tu luyện, Thạch Nham đã tụ tập không ít âm khí ở ba huyệt đạo Thiên Khuyết, Thần Khuyết, Âm Đô trên ngực, mỗi ngày dùng tinh thần khống chế âm khí đó, khiến chúng nó chia làm từng đợt từng đợt, xoay tròn quay xung quanh ba huyệt đạo.

Theo âm khí tăng lên, lúc âm khí xoay tròn ở vị trí ba huyệt đạo cũng tăng lên. Tốc độ đã dần dần nhanh hơn, sắp hình thành âm tuyền thật sự.

Hít sâu một hơi, nín thở ngưng thần, Thạch Nham hết sức chăm chú khống chế âm khí.

Từng đợt từng đợt âm khí, giống như sợi chỉ xám dài nhỏ, chậm rãi quấn quanh ba huyệt đạo ở hắn ngực, theo tâm niệm hắn thay đổi, âm khí hình sợi chỉ xám nhanh chóng vẽ thành vòng tròn.

Mỗi khi đến lúc đó, Thạch Nham đều cảm ứng được rõ thiên địa âm khí phụ cận, hình như bị chịu thân thể hắn hấp dẫn, lặng lẽ tụ tập tới hướng thân thể hắn.

Trải qua tám ngày tu luyện Huyền Âm Quyết, Thạch Nham có chút tâm đắc với đặc tính chầm chậm của âm khí, âm khí ở trước ngực hắn vờn quanh vài ngày, dường như đang lặng yên không ngừng làm chờ thân thể hắn xảy ra biến hóa...

Hôm nay hắn đã đi đến ngoài cốc Tuyệt Âm Cốc, thiên địa âm khí tuy rằng càng nồng đậm hơn, nhưng hắn tám ngày tu luyện Huyền Âm Quyết đã không còn cảm thấy khó thích ứng.

Ngược lại, càng tới gần Tuyệt Âm Cốc, hắn tu luyện Huyền Âm Quyết càng cảm thấy thuận buồm xuôi gió, ngửi âm khí đều có cảm giác thần thanh khí sảng.

Hai người Hàn Phong cùng Khô Long cũng không biết rốt cuộc Thạch Nham đang tu luyện vũ kỹ gì, hai người đều theo bổn phận thủ hộ ở bên cạnh hắn, không dám có một chút khinh thường.

Thời gian im lặng trôi qua.

Đột nhiên, Tả Thi đang được Ngô Vận Liên, Chử Bình chăm sóc, đột nhiên vui mừng nhảy dựng lên, trên người lấp lánh tia sáng bóng, reo lên: "Ha ha, đạt đến Nhân Vị tam trùng thiên!"

Xích Tiêu đang cúi đầu nghiên cứu bảo đồ, vui mừng quá đỗi, vội vàng vọt đến đây, cầm lấy cánh tay nhỏ bé của Tả Thi dò xét một chút, nét mặt già nua vui vẻ yên tâm nói: "Nha đầu ngươi, thật sự là..."

Xích Tiêu theo phản ứng Tinh Nguyên trong thân thể Tả Thi, đã phát hiện ra cảnh giới của nàng xác thực bước vào Nhân Vị tam trùng thiên, trong lòng lại vừa mừng vừa sợ.

Tả Thi tu luyện tám ngày Huyền Vũ Chân Cương, còn chưa hoàn toàn luyện xong thì lại đột nhiên bước vào cảnh giới Nhân Vị tam trùng thiên, thiên phú như thế khiến Xích Tiêu cũng không biết ứng nên nói thế nào.

Ngoài thiên tài, Xích Tiêu không tìm ra từ khác để miêu tả thiên phú của Tả Thi.

Sau khi từ Vân Vụ sơn mạch tiến vào Thiên Vẫn thành, Tả Thi vốn không có một ngày nghiêm túc tu luyện, cả ngày chơi đùa xung quanh, nhưng mặc dù như vậy nàng lại còn có thể trong thời gian ngắn như vậy bước vào Nhân Vị tam trùng thiên, điều này thật sự ngoài dự kiến của Xích Tiêu.

"Xích Tiêu tiên sinh, ngươi thu một đồ đệ tốt." Trong đôi mắt xinh đẹp của Hạ Tâm Nghiên bên kia cũng hiện lên vẻ kinh ngạc, vì thiên phú kinh người của Tả Thi âm thầm kinh hãi.

"Ha ha, nha đầu kia đích thực thiên phú kinh người, chỉ là rất lười." Xích Tiêu tâm tình vô cùng tốt, cười vỗ vỗ bả vai Tả Thi, nói: "Tiếp tục cố gắng! Tranh thủ sớm ngày hoàn toàn lĩnh ngộ Huyền Vũ Chân Cương. Nha đầu ngươi, nếu có thể đủ dồn toàn bộ tâm tư vào việc đột phá võ đạo, bây giờ cảnh giới ngươi ít nhất phải cao hơn một cấp bậc!"

Nói xong, Xích Tiêu lại đi về phía Hạ Tâm Nghiên cùng Trảo Kỳ bên kia, cúi đầu lại cười nói: "Đừng quản nha đầu kia, chúng ta tiếp tục xem bảo đồ."

... ... ... ... ... ... ... ... ... ...

Lại qua hai giờ.

Thạch Nham yên lặng ngồi tại chỗ, thân hình bỗng chấn động, đột nhiên thân thể bắt đầu hơi run run.

Chỗ ngực, không ngừng tụ tập âm khí quấn quanh, tốc độ xoay tròn càng lúc càng nhanh.

Bên trong thân thể, hắn phát hiện ở chỗ ba huyệt vị Thiên Khuyết, Thần Khuyết, Âm Đô có từng đợt từng đợt âm khí như sợi chỉ xám, bắt đầu chậm rãi kéo dài, xoay chuyển quay chung quanh ba huyệt vị rất nhanh. Nguồn truyện: Truyện FULL

Âm khí bị thân thể hấp thu, đột nhiên điên cuồng chảy nhanh vào chỗ ba huyệt vị, rất nhiều âm khí rót vào trong đó, lập tức bị ngưng luyện phân giải, hóa thành càng nhiều sợi chỉ xám.

Càng lúc càng nhiều sợi chỉ xám tụ tập ở chỗ lốc xoáy nho nhỏ bên trong ba huyệt vị, làm cho tốc độ xoay tròn của lốc xoáy càng lúc càng nhanh ...

Không biết qua bao lâu, một khí tức âm lãnh đột nhiên từ bên trong ba lốc xoáy tràn ra, làm toàn thân Thạch Nham thấy lạnh lẽo, nhịn không được rùng mình một cái.

Càng nhiều âm khí từ bốn phương tám hướng tụ tập đến đây, chảy mạnh vào lỗ chân lông toàn thân hắn rồi rót vào chính giữa ba lốc xoáy làm cho tốc độ xoay tròn của lốc xoáy nhanh hơn!

Bên trong thân thể, Thạch Nham hoảng sợ phát hiện ba lốc xoáy kia lượn vòng thành một đám tàn ảnh, lốc xoáy bên trong ba huyệt đạo chợt trào ra một lực hút mạnh mẽ.

Thành công!

Bên trong lốc xoáy sinh ra lực hút mạnh mẽ, có nghĩa là âm tuyền chính thức hình thành!

Âm tuyền có năng lực cắn nuốt thiên địa âm khí, cũng tùy theo đó lập tức được kích phát!

Đột nhiên, thiên địa âm khí lượn lờ không tiêu tán bên trong Tuyệt Âm bình địa, giống như tìm được chỗ phát tiết, từ các góc điên cuồng tụ tập đến, mãnh mẽ như nước sông vỡ đê nhằm về phía chỗ Thạch Nham.

Ở trên đỉnh đầu cách Thạch Nham mười mét, dần dần hình thành lốc xoáy kỳ dị to cỡ ba đầu người.

Lốc xoáy kia cùng âm tuyền trong cơ thể Thạch Nham có chút tương tự, rõ ràng bị âm tuyền ở ngực Thạch Nham ảnh hưởng, theo âm tuyền của hắn xoay chuyển mà xoay chuyển theo, sinh ra ra lực hút thật lớn, tụ tập càng nhiều thiên địa âm khí đến đây.

Thiên địa âm khí vô cùng nồng đậm, chảy nhanh vào trong lốc xoáy to cỡ ba đầu người trên đỉnh đầu Thạch Nham, thể tích lốc xoáy nhanh chóng tăng lớn lên!

Chỉ chưa đến mười phút ngắn ngủn, lốc xoáy kia đã biến thành cỡ chậu rửa mặt, tiếp tục điên cuồng cắn nuốt thiên địa âm khí từ bốn phương tám hướng tụ tập đến.

Ba người Xích Tiêu, Trảo Kỳ, Hạ Tâm Nghiên sớm đã dừng thảo luận bảo đồ, đều đứng lên vẻ mặt ngạc nhiên nhìn dị trạng trên đỉnh đầu Thạch Nham.

Thể tích ba lốc xoáy còn đang tăng vọt!

Một giờ sau, ba lốc xoáy trên đỉnh đầu Thạch Nham, đã như lốc xoáy thật lớn, như ba cột khói báo động ngút trời, có vẻ cực kỳ đáng sợ.

Lốc xoáy điên cuồng xoay chuyển, giống như phải một lần cắn nuốt toàn bộ âm khí bên trong Tuyệt Âm bình địa!

Khuôn mặt Thạch Nham bình tĩnh, vẻ mặt nghiêm túc, vẫn ngồi tại chỗ không nhúc nhích, dường như cũng không biết dị trạng trên đỉnh đầu,hắn còn đang tiếp tục khống chế ba âm tuyền trong cơ thể.

Hắn cảm nhận được rõ, tốc độ ba âm tuyền ở ngực xoay chuyển đã nhanh hơn mấy lần! Ngay cả suy nghĩ của hắn, đều đã cản không nổi tốc độ chuyển động của âm tuyền.

Hai người Hàn Phong, Khô Long , vẻ mặt hoảng sợ, luống cuống nhìn dị tượng trên đỉnh đầu Thạch Nham, không biết nên làm thế nào cho phải.

Âm khí màu xám bao phủ ở Tuyệt Âm bình địa không biết bao nhiêu năm, ngăn cách Tuyệt Âm bình địa với bên ngoài, khiến cho ánh sáng của mặt trời hay trăng sao đều khó có thể xuyên thấu tiến vào.

Mà hôm nay, thiên địa âm khí bao phủ toàn bộ Tuyệt Âm bình địa, dường như toàn bộ đều điên cuồng, liều mạng chảy vào trong lốc xoáy thật lớn trên đỉnh đầu Thạch Nham.

Không biết khi nào, ba lốc xoáy trên đỉnh đầu Thạch Nham, đã to như ba tòa núi cao, trong đó tràn ngập rất nhiều tia điện quang kỳ dị, giống như ba cái miệng khổng lồ cắn nuốt thiên địa, như phải cắn nuốt thiên địa âm khí trong toàn bộ thế giới.

"Đây, đây hình như là..." Một gã đại hán chọc trời bên cạnh Hạ Tâm Nghiên, đột nhiên la hoảng lên, hình như nhớ tới cái gì.

"Cái gì?" Hai mắt Hạ Tâm Nghiên rạng rỡ kỳ quang, đột nhiên quay đầu nhìn về phía hắn.

Bị Hạ Tâm Nghiên nhìn chăm chú, đại hán chọc trời này chần chờ một chút, đột nhiên lặng lẽ đi đến bên cạnh.

Hai người Trảo Kỳ, Xích Tiêu, vẻ mặt cũng đại biến, bất khả tư nghị nhìn dị tượng trên đỉnh đầu Thạch Nham, vừa nghe đại hán chọc trời kia dường như có phát hiện gì, vội vàng nhìn qua.

Hạ Tâm Nghiên cau mày, cùng đại hán kia kéo khoảng cách với Trảo Kỳ, Xích Tiêu, nghe đại hán kia lo lắng giải thích.

"Ngươi khẳng định?" Thanh âm của Hạ Tâm Nghiên, mơ hồ truyền đến một câu.

Đại hán kia liên tục gật đầu, tỏ ra có chút lo lắng, kinh sợ nhìn Thạch Nham, "Tuyệt đối không sai được, khẳng định là..."

Hạ Tâm Nghiên đột nhiên biến sắc, chậm rãi gật đầu, đột nhiên nói với Xích Tiêu, Trảo Kỳ: "Chuẩn bị nghênh chiến đi. Cửu Đầu Thiên Xà chắc là rất nhanh sẽ đi ra khỏi Tuyệt Âm Cốc, Cửu Đầu Thiên Xà có ba đầu cần dựa vào thiên địa âm khí tu luyện, nó khẳng định sẽ không tiếc trả giá tất cả để giết chúng ta, chúng ta không cần đi Tuyệt Âm Cốc."

"Hạ tiểu thư, thiếu gia nhà của ta, rốt cuộc... Rốt cuộc là làm sao vậy?" Khô Long tiến lên, hoảng hốt lo sợ nói.

"Chờ hắn tỉnh lại, ngươi hỏi chính hắn đi." Lông mi Hạ Tâm Nghiên nhíu chặt, ánh mắt đầy thần sắc kỳ dị, "Nhưng mà ngươi có thể yên tâm, dị trạng thân thể hắn truyền ra, đối với hắn không có chỗ hại. Ngược lại, đây là là một đại cơ duyên, nếu không có quấy rầy thì một mình hắn có thể cắn nuốt sạch sẽ hết thiên địa âm khí bao phủ toàn bộ Tuyệt Âm bình địa!"

"A!"

Đám người Xích Tiêu, Trảo Kỳ, Ngô Vận Liên, Tả Thi đều la hoảng lên, vẻ mặt không dám tin.

"Loại công pháp này chính là bá đạo như vậy, không biết làm sao lại rơi vào tay hắn." Hạ Tâm Nghiên vẻ mặt vô cùng phức tạp, "Cửu Đầu Thiên Xà rất nhanh sẽ đến đây, nó tuyệt sẽ không cho phép người khác cắn nuốt sạch thiên địa âm khí nơi này, không cần chờ ngày mai, có lẽ chúng ta lập tức sẽ nghênh đón tức giận của nó!"

"Khè! Khè! Khè!"

Bên trong Tuyệt Âm Cốc, đột nhiên truyền đến tiếng gầm gừ điên cuồng, trong đó tràn ngập tức giận ngất trời.

"Ầm ầm ầm! Ầm ầm ầm!"

Tiếng gầm rú như đất rung núi chuyển, đột nhiên từ Tuyệt Âm Cốc bên kia truyền đến.

Thân hình mọi người đều theo mặt đất run run mà run theo, cảm nhận được một con quái vật lớn đang nhanh chóng tiếp cận.

"Nó đến đây!" Trảo Kỳ thét to.

Bình luận

Truyện đang đọc