SÁT THẦN

Trăng sáng như mâm bạc, sao đầy trời lấp lánh.

Trên mặt biển tĩnh lặng từng đầu người nhô lên, giống như những trái dưa hấu trôi nổi trên mặt biển, rải rác ngổn ngang khắp các khu vực.

Nước biển lành lạnh rì rào, xung quanh không có hòn đảo nào, chỉ có từng khối đá ngầm thật lớn lẳng lặng như những chiếc sừng nhô lên giữa biển.

Thạch Nham đứng trên một tảng đá ngầm ngẩng đầu nhìn trời, nhếch miệng nở nụ cười không thành tiếng.

Trở về rồi.

Sao và trăng sáng giữa bầu trời có nghĩa là nơi đây không phải là cái nơi bị vứt bỏ tối tăm không thấy ánh sáng kia. Bất luận đây là đâu, chỉ cần nhìn thấy sao trên trời, cảm nhận được lượng lương ngôi sao đang trút xuống thì hắn đã cảm thấy rất tốt.

Lượng lượng ngôi sao của vô số chấm nhỏ lặng lẽ từ trên trời rót xuống, tụ tập =vào Tinh Thần Võ Hồn nơi tim hắn, đang tăng cường một loại lực lượng thần bí nào đó.

Đến giờ hắn vẫn không biết huyền bí của Tinh Thần Võ Hồn, vẫn không thể vận dụng Võ Hồn này, khó mà sử dụng được Võ Hồn này làm gì cả nhưng mà hắn vẫn biết Tinh Thần Võ Hồn rất bất phàm, nhất là sau khi hắn hấp thu Thái dương chi tinh thì hắn mơ hồ cảm giác được Tinh Thần Võ Hồn đã có biến hóa.

Loại biến hóa đó hắn không nói rõ được nhưng lại biết nó rất kỳ diệu, đã có thêm chút gì đó so với Tinh Thần Võ Hồn lúc ban đầu.

Tinh thần chìm vào Huyết Văn giới, ý niệm của Huyền Băng Hàn Diễm và Vạn Niên Địa Tâm Hỏa liền truyền ra, biểu lộ ý niệm hỏi ý kiến của hắn.

- Không sao đâu.

Thạch Nham tùy ý trả lời một câu, âm thầm tra xét chợt phát hiện không gian giam cầm Cửu U Phệ Hồn Diễm giống hệt cảnh tượng của phong ấn bên trong Âm Thú sơn, Cửu U Phệ Hồn Diễm vẫn bị một khối thủy tinh thật lớn giam cầm lại, bất luận khí tức hay là dao động linh hồn đều bị trói buộc lại.

Thạch Nham có thể nhìn thấy nó nhưng không thể cảm ứng được khí tức sinh mệnh của nó, chỉ cảm thấy gia hỏa này vô cùng quái dị. Nguồn: http://truyenfull.vn

Lúc Huyền Băng Hàn Diễm bị Huyết Văn giới giam cầm thì Thạch Nham vẫn có thể trao đổi với Huyền Băng Hàn Diễm. Tuy không thể mượn lực lượng của nó nhưng có thể rõ ràng cảm nhận được rõ khí tức, luồng dao động băng hàn của nó.

Nhưng Cửu U Phệ Hồn Diễm lại khác.

Hình như Huyết Văn giới vô cùng cẩn thận với nó, che giấu toàn bộ khí tức và dao động sinh mệnh của nó, tinh thần Thạch Nham tiến vào Huyết Văn giới cũng chỉ có thể nhìn thấy nó nhưng khó mà trao đổi tin tức với nó.

Từ từ thu lại tinh thần, Thạch Nham đứng trên đá ngầm nhíu mày quan sát bốn phía.

Trong nước biển xung quanh, từng tộc nhân của Âm Mị tộc và Dực tộc chầm chầm ló đầu lên, sau khi hiện thân những tộc nhân dị tộc này đều tự tìm nơi đặt chân cho mình.

Những tảng đá ngầm ở lân cận rất nhiều, có thể nói là nơi nào cũng có, bọn họ rất dễ dàng tìm được nơi nghỉ tạm.

Những tên dị tộc từ vùng đất bị vứt bỏ, một khi đứng vững sẽ vui mừng như điên nhìn ngắm bầu trời đầy sao, không ngừng lên tiếng ca tụng.

Từng khỏa ngôi sao lấp lánh và vầng trăng sáng là thứ mà bọn họ trước giờ chưa từng thấy qua.

Người dị tộc bị giam cầm lại đã không biết bao nhiêu năm, lúc ngẩng đầu nhìn bầu trời tự nhiên sinh ra xúc động như lại được sống lại làm người, thậm chí rất nhiều người lặng lẽ rơi nước mắt.

Ngay cả những thủ lĩnh dị tộc Đế Sơn, Vũ Nhu, Dịch Thiên Mạc cũng đều thổn thức không ngớt, ngắm nhìn bầu trời đầy sao mà thân hình run rẩy, khó đè cảm xúc xúc động.

Rất lâu rất lâu sau, năm người Đế Sơn, Vũ Nhu lặng lẽ thu liễm cảm xúc, đều từ vị trí của bọn họ bay tới tập hợp bên cạnh Thạch Nham.

- Cuối cùng chúng ta cũng đến được đây...

Giọng nói Vũ Nhu ngập tràn xúc động

- Bị giam cầm nhiều năm như thế, chúng ta luôn biết thế giới này thật xinh đẹp nhưng mà thật sự nhìn thấy vẫn bị cảnh tượng trên bầu trời làm xúc động. Chủ nhân, chúng tôi quả thực phải cảm ơn ngài.

Nhíu nhíu mày, Thạch Nham trầm ngâm một hồi đột nhiên nói:

- Ta không biết tổ huấn của các ngươi ra sao, nhưng mà ta thật sự không quen với cách xưng hô của các người.

- Sao?

Vũ Nhu sửng sốt, bỗng thản nhiên cười nói:

- Theo tổ huấn, ngài chính là chủ nhân của hai tộc chúng tôi, từ nay về sau mệnh lệnh của ngài hai tộc chúng tôi phải xem như lý là chân lý. Cách xưng hô chủ nhân này không tốt sao?

- Vẫn cứ gọi tên của ta đi.

Thạch Nham lắc đầu

- Ngoài ra, ta cũng không có ý muốn ràng buộc hai tộc các người quá nhiều, các người hoàn toàn có thể tự do hành sự. Ta mặc kệ tổ huấn của các người thế nào, nhưng ta nghĩ ta cũng không có bản lĩnh dẫn dắt hai tộc các người làm ra đại sự kinh thiên động địa gì cả.

Năm người Đế Sơn ngạc nhiên, kinh ngạc nhìn hắn.

Bất cứ một Võ Giả nào có dã tâm nào nếu có cơ hội thu phục hai tộc bọn họ đều sẽ nắm chặt trong tay tuyệt đối không buông tay, vì sao hắn lại nói như vậy? Chẳng lẽ, hắn thật sự không xem trọng những lực lượng này?

- Nếu chúng ta đã thề, bất luận chủ nhân nghĩ sao, chúng tôi đều sẽ tôn ngài là chủ.

Thật bất ngờ, trước kia Đế Sơn kháng cự lại nhiều nhất đột nhiên vẻ mặt kiên nghị, trầm giọng nói:

- Ước nguyện của tổ tiên chính là điều chúng ta phải tuân thủ, chỉ cần ngày nào chủ nhân vẫn còn chúng tôi đều phải nghe mệnh lệnh của ngài.

- Chủ nhân, tuy hiện tại tại tu vị của ngài còn chưa quá mạnh mẽ nhưng chúng ta tin tưởng, qua thời gianchủ nhân tất sẽ trở thành cường giả đỉnh cấp của phiến đại lục này. Với thiên phú của chủ nhân, sớm muộn cũng có một ngày có thể bước vào cảnh giới Chân Thần, thậm chí cỏ khả năng đạt tới cảnh giới Thần Vương!

Đôi mắt Vũ Nhu lóe lên một tia sàng kỳ dị

- Vì vậy, chúng ta tin tưởng chủ nhân có thể mang đến một tương lai mà hai tộc chúng ta mong muốn!

- Chủ nhân có ba loại Thiên hỏa, hơn nữa có huyết mạch của Bất Tử Thần Vương, thiên phú kinh người, lại biết vận dụng linh hồn áo nghĩa của Âm Mị tộc. Đồng thời hình như chủ nhân còn có một thanh cự kiếm cực kỳ khủng bố, bên trong chuôi kiếm đó toát ra khí tức ngay cả ta cũng kinh sợ. Bất luận thế nào, tương lai chủ nhân tất sẽ trở thành kiêu hùng. Tuổi thọ hai tộc chúng tôi rất dài, có thể chờ đến một ngày chủ nhân trở thành tuyệt thế cao thủ.

Đế Sơn khẽ nói.

Vẻ mặt ba người Dịch Thiên Mạc, Tạp Ba, Yết Mãnh cũng nghiêm túc.

Thạch Nham ngẩn người, một lúc sau mới cười khổ lắc đầu

- Ta không biết các ngươi nghĩ gì nữa, nhưng mà bây giờ ta có thể cho các người cơ hội.

Hít sâu một hơi, Thạch Nham nhìn về phía tộc nhân Âm Mị tộc của ba người Dịch Thiên Mạc, Tạp Ba, Yết Mãnh nói:

- Ta nói rõ, ta thật sự không có dã tâm thống lĩnh hai tộc các người, ta và các người hợp tác chỉ là muốn sống sót để trở về nơi đây, thật sự không có ý khác. Hiện tại thỏa thuận của chúng ta đã xong, các người hoàn toàn có thể tự do rời đi, không cần phải để ý đến ta, ta cũng sẽ không ràng buộc các người, tự các người tự cân nhắc rõ đi, ta chưa từng muốn cưỡng ép người khác.

Ba vị thống lĩnh Âm Mị tộc như Dịch Thiên Mạc đều không tình nguyện, bị Đế Sơn, Vũ Nhu ép buộc lại cùng nhau. Thạch Nham biết ba người này tính tình cao ngạo, biết linh hồn mạnh mẽ của bọn họ trong xã hội nhân loại sẽ có lực sát thượng khủng bố cỡ nào. Loại người này giữ lại bên cạnh chính là một quả bom hẹn giờ, dùng không tốt có thể sẽ nổ chết hắn. Thạch Nham hiểu rõ mình, biết cho dù hiện tại hắn có hiểu biết về linh hồn áo nghĩa nhưng còn kém xa mới là đối thủ của ba người này, trước khi biết được ý đồ thật sự của bọn hắn, thì vẫn không nên thận cận với bọn họ quá.

Đôi mắt Dịch Thiên Mạc lấp lóe tia sáng kỳ lạ, tựa như đang cẩn thận cân nhắc cái gì đó, Đế Sơn, Vũ Nhu cũng không mở miệng, sắc mặt âm trầm nhìn hắn.

Tạp Ba, Yết Mãnh cũng có chút do dự, hai người biết Dịch Thiên Mạc có nhiều mưu ma chước quỷ nhất, ánh mắt cũng hết sức cay độc, vì thế mới lặng lẽ chờ quyết định của hắn.

- Ta đã thề rồi thì sẽ không thay đổi.

Hồi lâu sau, Dịch Thiên Mạc đột nhiên nói:

- Chủ nhân yên tâm, từ nay về sau tôi sẽ thật sự tôn ngài là chủ, không có dị tâm, bởi vì ta cũng tin tưởng ý kiến của Đế Sơn, Vũ Nhu. Chủ nhân tương lai tất sẽ đại nhân vật danh chấn thiên hạ, đi theo chủ nhân chưa chắc là chúng ta sẽ chịu thiệt.

Lời này vừa nói, vẻ mặt Tạp Ba, Yết Mãnh chấn động, hai người trầm ngâm một lúc sau đó gật mạnh đầu.

- Nếu các người khăng khăng như thế, ta cũng không tiện nói thêm gì.

Thạch Nham nghĩ ngợi một lúc mới hờ hững gật đầu:

- Tuy ta không có dã tâm gì với hai tộc các người, nhưng các người cứ muốn dựa vào ta thì ta cũng không nói gì nữa.

"Rào rào rào!"

Phía xa giữa mặt biển lại xuất hiện mấy người, đây là nhóm người cuối cùng xuất hiện.

Thạch Nham đang nói chuyện với Tạp Ba, Yết Mãnh chợt liếc mắt nhìn về phía xa, lông mày đột nhiên nhíu lại.

Mấy người kia chính là bọn Tào Chỉ Lam đến từ Vô Tận hải, bọn họ đi cuối cùng, sau khi tộc nhân Dực tộc và Âm Mị tộc lần lượt đến đây mới leo lên thang trời cuối cùng, vì vậy cũng hiện thân sau cùng.

Điểm cuối của thang trời, chùm tia sáng chói lọi, vừa chui đầu vào chính là vùng hải vực đầy đá ngầm này.

Mãi đến giờ phút này, Thạch Nham vẫn không biết nơi này thuộc về khu vực nào của Vô Tận hải, nhưng theo cảm giác thì hắn biết nơi này chắc vẫn là Vô Tận hải.

- Chủ nhân, những người kia hình như là địch nhân của người, xử trí sao đây?

Trong mắt Dịch Thiên Mạc lóe lên một tia cay độc

- Có muốn?

- Tạm thời xem chừng, giữ lại những người này còn có tác dụng.

Thạch Nham lắc đầu, nghĩ ngợi một lát đột nhiên chỉ về phía Tào Chỉ Lam, nhẹ giọng phân phó:

- Đưa nàng ta tới đây.

Vũ Nhu mỉm cười đột nhiên bay đi, nhoánhg lên một cái đã đến bên cạnh Tào Chỉ Lam, đưa tay tóm lấy vạt áo nàng ta, trực tiếp đưa tới trước mặt Thạch Nham.

- Có biết nơi này là chỗ nào không?

Thạch Nham nhíu chặt mày, trầm giọng hỏi.

Hắn biết Tào Chỉ Lam không giống với những người khác, trên người nàng ta không hề thiếu bảo bối, hơn nữa cực kỳ quen thuộc tình hình của Vô Tận hải, vì vậy mới hỏi như thế.

Quả nhiên Tào Chỉ Lam không làm hắn thất vọng, dưới ánh mắt chăm chú của hắn, Tào Chỉ Lam lấy ra một khối tinh thạch màu xanh thẫm, lông mày nhíu lại, đôi mắt đẹp lấp lánh tia sáng nhìn tảng đá kia, nhìn chằm chằm điểm sáng hiện ra bên trong tảng đá, cẩn thận phận biệt trong chốc lát mới đột nhiên kinh ngạc nói:

- Viên La hải vực!

- Viên La hải vực!

Sắc mặt Thạch Nham khẽ biến, kinh ngạc nói:

- Sao lại là Viên La hải vực, lối vào Chiến Trường Thâm Uyên ở Thương Khung hải vực, cách nơi này rất xa. Thật kỳ quái, sao mà lại đến hải vực của Tam Thần Giáo chứ!

Tào Chỉ Lam cũng cảm thấy rất kỳ quái, lắc lắc đầu ý bảo bản thân mình cũng không biết, ngừng một lát mới nói:

- Điều này quả thực rất kỳ quái, ta cũng không biết sao lại thế, có thể có liên quan đến Tuyết Long đảo ở gần đây. Phụ cận hòn đảo đó có một số nơi cũng rất là quỷ dị...

- Tuyết Long đảo.

Vẻ mặt Thạch Nham tỏ vẻ xúc động, bỗng nhớ tới một thiếu nữ tóc dài xõa xuống đến mông, năm đó sau khi hắn thoát ra khỏi khối băng của Huyền Băng Hàn Diễm, trên đường tiến đến Già La hải vực từng ngồi trên một chiếc thuyền nhỏ của Tam Thần Giáo, trên chiếc thuyền đó đã gặp mặt một thiếu nữ.

Gia tộc của thiếu nữ đó chính ở Tuyết Long đảo.

Bình luận

Truyện đang đọc