SÁT THẦN

Thạch Nham mở mắt ra, nhìn những dược nô cách đó không xa, suy nghĩ xuất thần.

Những người này đại đa số là vì gia cảnh bần hàn, bất đắc dĩ mới cùng Mặc Nhan Ngọc định ra hiệp nghị trở thành dược nô. Chỉ cần có thể chịu đựng nửa năm, bọn họ chẳng những có thể được tự do, còn có thể nhận hai trăm Tử tinh tệ. Đương nhiên nếu vì thử dược mà chết, thân nhân bọn họ cũng có thể được một số tiền.

Ở Thần Ân đại lục, một Hắc tinh tệ tương đương một trăm Tử tinh tệ, tương đương một vạn Lam tinh tệ, thu nhập một năm của người dân bình thường, chỉ được năm sáu Tử tinh tệ mà thôi, hai trăm Tử tinh tệ, dược nô phải làm bốn mươi năm mới có thể kiếm được.

Ngày hiệp nghị ký kết, thân nhân bọn họ liền nhận được năm mươi Tử tinh tệ, còn lại nửa năm sau sẽ giao cho bọn hắn. Nếu như bọn hắn bất hạnh chết, Tử tinh tệ đó sẽ đến tay thân nhân bọn họ. Hai trăm Tử tinh tệ đối với những người này mà nói, có lẽ cả đời cố cũng kiếm không được, cũng là bởi như thế, bọn họ mới bí quá hoá liều.

Nhưng mà, lúc trước khi bọn họ định ra hiệp nghị, thật sự không ngờ thử dược lại tàn khốc như vậy, gần như cứ cách vài ngày, trong bọn họ lại có một người thử dược mà chết, hơn nữa tử trạng đều rất thê thảm, khiến cho bọn họ sợ hãi không chịu nổi, dẫn tới nảy sinh rất nhiều ý tưởng.

Đáng tiếc hiệp nghị viết rõ ràng trên giấy trắng mực đen, một khi ký kết không thể nửa đường rời khỏi. Nói cách khác nửa năm này bọn họ phải giao tánh mạng cho Mặc gia, chỉ cần bọn họ không tuân theo hiệp nghị, cả gan lén lút chạy trốn, Mặc gia có quyền lợi giết chết bọn họ.

Bánh sẽ không tự nhiên từ trên trời rớt xuống, chờ khi bọn hắn ý thức được thử dược tàn khốc thì đã muộn rồi, chỉ có thể miễn cưỡng chịu đựng.

Trong lòng Thạch Nham cũng hiểu, những người này một người cũng chịu đựng không đến được ngày đó. Hắn biết những dược nô đó sớm muộn gì sẽ chết, có lẽ ngày mai còn có người sẽ chết vì thử dược. Hắn tự biết mình năng lực có hạn, vô lực thay đổi mọi thứ, cho nên tránh cho tiếp xúc nhiều với bọn họ nhiều, không có chút giao tình, khi những người này chết hắn mới không có bi thương.

Thạch Nham cau mày, lặng lẽ liếc mắt nhìn Luyện Dược Sư Tạp Lỗ ngồi ở trong kiệu cao trên Địa Long, rồi nhanh chóng thu hồi ánh mắt.

Theo năm bạch dược bình thêu trên ngực Tạp Lỗ, hắn biết đây là một Luyện Dược Sư Phàm cấp ngũ phẩm, Luyện Dược Sư là một đám người đặc thù trên thế giới này so với Võ Giả còn hiếm thấy hơn.

Mỗi một Luyện Dược Sư gần như đều là một Võ Giả, bọn họ luyện chế ra dược hoàn có thể tăng tiến tu vi Võ Giả, một ít Luyện Dược Sư lợi hại luyện chế ra dược hoàn đặc thù, thậm chí có thể tăng tiến năng lực của "Võ Hồn".

Phân chia khác với thập đại cảnh giới của Võ Giả, Luyện Dược Sư căn cứ trình độ đan dược mạnh yếu. Ở trên Thần Ân đại lục được chia làm năm loại cấp bậc, phân biệt là Phàm cấp, Huyền cấp, Linh cấp, Thánh cấp, Thần cấp, mỗi một cấp bậc lại chia làm thất phẩm.

Luyện Dược Sư từng cấp bậc đều có dấu hiệu đặc thù, Phàm cấp Luyện Dược Sư ngực thêu bạch dược bình, Huyền cấp ngực thêu hỏa viêm, Linh cấp ngực thêu dược thảo, Thánh cấp ngực thêu đan hoàn, Thần cấp ngực thêu dược đỉnh, chỗ ngực Tạp Lỗ thêu năm bạch dược bình, chính là tu vi Phàm cấp ngũ phẩm, liếc mắt là thấy rõ.

Bởi vì dược hoàn của Luyện Dược Sư có thể thay đổi Võ Giả, có thể làm cho Tinh Nguyên Võ Giả tăng lên, điều này làm cho địa vị của Luyện Dược Sư trong Võ Giả cực cao, lại bởi vì Luyện Dược Sư rất thưa thớt, khiến cho mỗi một Luyện Dược Sư gần như đều trở thành đối tượng các thế lực lớn tranh giành, khiến cho địa vị Luyện Dược Sư như nước đẩy thuyền lên.

Tạp Lỗ chính là do Mặc Nhan Ngọc vì Mặc gia mời từ Dược Vương Cốc của Thần Hữu đế quốc. Mặc gia và Thạch gia giống nhau, cũng là một trong ngũ đại thế gia của Thương Minh, Mặc gia cũng có "Võ Hồn" là Thiểm Điện lực, Mặc gia có rất nhiều người trời sinh đã có "Thiểm Điện Võ Hồn", hơn nữa theo cảnh giới tăng lên mà dần dần tăng trưởng.

Mà Mặc Nhan Ngọc, đó là một thế hệ cao thủ trẻ tuổi chính thống Mặc gia có được "Thiểm Điện Võ Hồn".

Mặc gia ở Thương Minh kinh doanh dược liệu, chiêu mộ Luyện Dược Sư các nơi luyện dược cho mình, nhưng các Luyện Dược Sư tính cách cổ quái, lại tự cho mình thanh cao, rất ít có người nguyện ý chịu thế gia ước thúc, bởi vậy Mặc gia vẫn không thể như nguyện.

Tuy rằng Tạp Lỗ chỉ là một gã Phàm cấp ngũ phẩm Luyện Dược Sư, nhưng Mặc gia có thể thuyết phục hắn cũng không dễ dàng. Chuyến đi này cũng không biết Mặc Nhan Ngọc thông qua phương pháp gì thuyết phục Tạp Lỗ, khiến cho Tạp Lỗ nguyện ý đi ra Dược Vương Cốc, đáp ứng luyện dược cho Mặc gia.

Nhưng Tạp Lỗ hình như không đi chính đạo, hắn đối với Luyện Dược Sư coi độc dược là đường ngang ngõ tắt rất thích thú, mà nếu muốn luyện chế độc dược đạt tới chính xác tinh tế, dùng yêu thú thử dược đều không được, phải dùng người sống, thế nên mới có đám dược nô này.

"Xuất phát!" Xa xa truyền đến một tiếng quát nhẹ của Mặc Nhan Ngọc, đám Võ Giả nghỉ ngơi đều đứng lên, thu thập một chút chuẩn bị lên đường, dược nô ngồi cùng một chỗ cũng nhanh chóng đứng lên, sợ chậm vài bước sẽ bị đánh.

Thạch Nham yên lặng đứng lên, mắt lạnh lùng nhìn bóng hình xinh đẹp trong đội ngũ dẫn đầu, một dáng người nổi bật nhưng lòng như độc hạt, hừ lạnh một tiếng không thể nghe thấy, rồi ngoan ngoãn đuổi theo đội ngũ phía trước.

Ở Thương Minh, Mặc gia cùng Thạch gia quan hệ vốn không tốt, Ngũ thúc của Mặc Nhan Ngọc, ba năm trước cùng Thạch gia tranh đoạt một tòa mỏ, bị Thạch Đãng của Thạch gia đánh chết, sau đó Mặc gia điên cuồng trả thù, cũng giết không ít hộ vệ của Thạch gia, bởi vì chuyện này hai nhà không ít lần ám đấu.

Thạch Nham biết nếu mình bại lộ thân phận chủ nhân ban đầu, chẳng những không được phóng thích, chỉ sợ còn có thể chết nhanh hơn.

May mà chủ nhân ban đầu một khối thân thể này, bởi vì không có "Võ Hồn", lại trời sinh không thích võ đạo, rất nhiều hoạt động võ đạo ở Thương Minh cho tới bây giờ đều không tham gia. Thế cho nên Mặc Nhan Ngọc không biết hắn, bằng không tình cảnh hiện tại của hắn nói không chừng càng tệ.

Ban đêm, trăng như mâm bạc, nhiều chấm sao nhỏ.

Đội ngũ Mặc gia ở bên sông nhỏ hạ trại, Địa Long phát ra thanh âm "Hồng hộc", ở bờ sông im lặng nghỉ tạm, đám Võ Giả Mặc gia ăn thịt, hắc hắc cười quái dị đàm luận vài kỹ nữ thanh lâu nổi tiếng ở Thương Minh.

Vài tên Võ Giả to gan lớn mật, lúc Mặc Nhan Ngọc đưa lưng về phía bọn họ, ánh mắt sẽ thường xuyên vụng trộm nhắm vào đường cong tinh tế trên thân thể nàng, âm thầm nuốt nước miếng. Nhưng trong lòng cũng biết Mặc Nhan Ngọc loại nữ nhân thân phận cấp bậc này, không phải bọn hắn có thể chạm vào, cũng chỉ có thể nhìn đã nghiền thôi.

Thạch Nham yên lặng ngồi xuống, đang chuẩn bị tiếp tục vận chuyển Tinh Nguyên trong cơ thể, đột nhiên phát hiện hai người Mặc Nhan Ngọc và Tạp Lỗ cùng nhau từ đội ngũ dẫn đầu đi về phía hắn.

Thạch Nham trong lòng thấy lạnh, biết sắp có tai họa buông xuống, sắc mặt dần dần âm trầm.

"Đoạn Trường tán dược lực quá mạnh mẽ, bình dân căn bản không chống đỡ được, mới sáu ngày đã chết hai người. Xem ra cũng chỉ có Võ Giả mới có thể thừa nhận, tiểu tử kia dưỡng lâu như vậy, ta xem gần đây khôi phục không ít, nên phát huy công dụng..." Tạp Lỗ âm trầm cười, tay trái bưng một chén dược tề đen sì.

"Đại sư không cần khách khí, tên này đại sư cứ tùy tiện giày vò, cũng đừng để hắn chết quá thoải mái." Mặc Nhan Ngọc khẽ cười nói.

"Hắc hắc, điểm này Mặc tiểu thư cứ việc yên tâm, nếu rơi vào tay Tạp Lỗ ta, khẳng định không có cách nào chết một cách thống khoái. Dược lực của Đoạn Trường tán trước đó cô cũng thấy được, vài tên bình dân đều là toàn thân từ từ hư thối mới chết đi, tiểu tử này thân thể càng mạnh, tốc độ hư thối càng chậm, thống khổ tự nhiên cũng sẽ càng lúc càng lớn, cô hãy chờ xem." Tạp Lỗ cười ha ha, một chút không không thể chú ý cảm thụ của Thạch Nham đằng xa.

"Vậy không còn gì tốt hơn." Mặc Nhan Ngọc gật đầu, đôi mắt đẹp hàn quang bắn ra, hiển nhiên là hận Thạch Nham đến tận xương cốt.

Hai người nói nói cười cười, không bao lâu liền đi tới bên cạnh Thạch Nham, Tạp Lỗ cũng không nhiều lời, đưa một chén Đoạn Trường tán đen sì tới trước mặt Thạch Nham, ngữ khí lạnh lùng nói: "Tiểu tử, uống nó đi."

Mặc Nhan Ngọc vươn tay trái trắng nõn, điện mang lóe sáng di chuyển trên năm ngón tay trái của nàng, từ ngón út chậm rãi quấn đến quanh ngón tay cái, như là một điện xà di chuyển linh hoạt. "Thiểm Điện Võ Hồn" kết hợp với Tinh Nguyên, từng đợt năng lượng dao động làm không khí vang lên tiếng "Ba ba".

"Hắc hắc!" Tiếng Cường Sâm cười lạnh từ sau lưng Thạch Nham truyền đến, "Tiểu tử, nếu người dám không uống, kết cục thế nào, chắc ngươi biết rồi."

Trong mắt Tạp Lỗ tràn đầy hưng phấn, nhịn không được chà hai tay, kêu lên: "Tiểu tử, Đoạn Trường tán rất thú vị, nó sẽ làm cho ruột ngươi bắt đầu hư thối từng chút..."

Mặc Nhan Ngọc lạnh lùng nhìn Thạch Nham, không một cái chớp mắt, chỉ chờ Thạch Nham phản kháng, chỉ cần Thạch Nham biểu hiện ra chút không phối hợp, nàng sẽ lập tức xuất thủ như sấm sét, phát tiết lên người Thạch Nham một hồi. Nguồn truyện: Truyện FULL

Mấy ngày qua, mỗi lần nhớ tới Thạch Nham tùy ý xâm phạm, nàng ôm một bụng tức giận, ngay cả vị hôn phu còn không có cơ hội chạm vào cấm địa, lại để cho Thạch Nham nếm tiên nộn trước, điều này làm cho nàng buồn bực xấu hổ như muốn hộc máu.

"Ta uống." Thạch Nham thản nhiên trả lời một câu, thận trọng tiếp lấy một chén Đoạn Trường kia, uống một hơi cạn sạch.

Bình luận

Truyện đang đọc