SÁT THẦN

Tử Diệu giống như con bướm, trong thân hình bắn ra quang hoa nhiều màu, quang hoa đó có chín màu, phân biệt là màu vỏ quýt, màu xanh, màu tím, màu lam, màu trắng, màu xanh lục, màu vàng, màu đen, màu xám.

Chín quang hoa ánh sáng màu bất đồng nhất nhất từ trong cơ thể Tử Diệu bay ra, dần dần, giống như hóa thành những dải băng, khiến nàng ta càng động lòng người hơn.

Ba động trong thần thể của Nàng ta cũng theo quang hoa quang hoa bay ra, trở nên ngưng luyện, hùng hậu hơn.

Tựa hồ, đúng như lời nói của nàng ta, bên trong vực ngoại loạn lưu của khe hở không gian này, nàng ta vẫn có thể hấp thu năng lượng, hơn nữa còn nhanh hơn so với tốc độ hấp thu năng lượng trong tinh hải bình thường.

Quả thực là bất khả tư nghị.

Đó là một loại quang chi áo nghĩa đặc thù, nhưng rõ ràng bất đồng với quang minh áo nghĩa mà thần tộc tu luyện, bất luận khí tức hay là đặc điểm đều một trời một vực.

Áo nghĩa của Tử Diệu từ vực ngoại thần quang lĩnh ngộ mà ra, vực ngoại thần quang là làm một nguồn sáng đặc thù hiếm thấy, thần quang này đến từ chỗ thần diệu của vực ngoại, phần lớn có ý thức đơn giản, có thể xuyên thấu tất cả, có trói buộc sinh linh.

Loại vực ngoại thần quang này như lưu tinh xuyên qua trong tinh hải, kinh hồng vừa hiện, bình thường rất ít được người ta nhìn thấy.

Càng đừng nói tới trói buộc nó rồi chậm rãi dung nhập vào bản thân, hình thành quang chi áo nghĩa độc đáo.

Tử Diệu, chính là có được vực ngoại thần quang đó, dung hợp với bản thân, tiến tới tu luyện thành áo nghĩa, dùng đê chậm rãi tiến brồi.

Tuyệt đối được cho là thiên phú kỳ tài.

Chỉ là loại áo nghĩa này bởi vì hiếm thấy, bởi vì cũng không phải áo nghĩa thường quy, người có thể tu luyện cực ít, người có thể tinh tiến tới cao tầng càng thêm hiếm thấy, nghe nói người tu luyện áo nghĩa này muốn đột phá so với người thường thì gian nan hơn rất nhiều, nếu có thể không ngừng dung hợp vực ngoại thần quang thì tốc độ đột phá có thể nhanh hơn.

Đáng tiếc, vực ngoại thần quang phi thường hiếm thấy, người bình thường cả đời cũng không nhất định có thể nhìn thấy, mặc dù người tu luyện loại áo nghĩa này có thể cảm giác được vực ngoại thần quang, nhưng muốn ở trong tinh hải mênh mông tìm được nhiều để nhét vào trong cơ thể thì không nghi ngờ gì nữa là nói nhảm mà thôi.

Nhưng mà, Tử Diệu hiện giờ triệt hạ màn hào quang trên thần thể, bại lộ chân thân trong vực ngoại loạn lưu, nàng ta lại vẻ mặt thích ý, không ngờ có thể tu luyện ở đây.

Tốc độ Tu luyện còn phi thường mau lẹ, so với nàng bất kỳ một Sinh mệnh chi tinh đẳng cấp cao thì đều nhanh hơn.

Lực lượng kỳ dị thẩm thấu trong cơ thể nàng ta này, Thạch Nham, Hạ Tâm Nghiên và tuyệt đại đa số mọi người không thể hấp thu, nhưng nàng ta lại có thể, những lực lượng này con chủ động hội tụ ở gân mạch, xương cốt của nàng ta, nàng ta trong chốc lát lại có hoa quang chín màu lượn lờ, như một tiên tử đẹp đẽ quý giá.

" Rất kỳ lạ, thật không ngờ nơi như bọc cạp chi địa lại thành nơi phúc địa của Tâm Nghiên." Thạch Nham cảm thán tự đáy lòng. Bạn đang đọc truyện được copy tại

" Ta cũng không ngờ ở đây, ta vẫn có thể tu luyện, năng lượng nơi này và thần quang mà ta hấp thu dung hợp có khí tức rất tương tự, như có cùng nguồn gốc, có phương hướng có khí tức hùng hậu nồng đậm hơn, ta đi xem thử."

Tử Diệu thản nhiên cười, người khẽ động, như một con sông ánh sáng bỗng nhiên bay ra xa.

"Không đuổi theo xem à?" Hạ Tâm Nghiên mỉm cười, trên khuôn mặt không còn vẻ hoang mang sợ hãi.

" Ta tựa hồ không cần lo lắng cho nàng ta, ở nơi này Nàng ta hình như sẽ không gặp nguy hiểm." Thạch Nham sờ sờ cằm, có chút đăm chiêu nhìn về phía Tử Diệu biến mất: "Trên người nàng ta có một dòng ấn ký của ta, ở đây, ta có thể tỏa định nàng ta, có thể trong nháy mắt tới bên cạnh nàng ta."

"Ừ, cẩn thận quá nhỉ, từ khi nào trở nên săn sóc tỉ mỉ như vậy thế?" Hạ Tâm Nghiên trêu chọc.

Thạch Nham kinh ngạc.

Lòng của nữ nhân như kim dưới đáy biển, hắn đối với những lời này lại có thể hội sâu sắc, lúc trước khi ở Hắc Giác tinh, lúc hắn đang truyền công cho đám người Huyết Ma, kỳ thật thính giác căn bản không chịu ảnh hưởng, những lời của Hạ Tâm Nghiên và Tử Diệu hắn nghe không sót tí nào, hắn còn tưởng hai nàng này thân như tỷ muội.

Hắn lúc này mới thoáng biểu lộ ra quan tâm tới Tử Diệu nhiều hơn chút, không ngờ Hạ Tâm Nghiên đổ bình dấm chua.

"Vẫn thế mà." Thạch Nham cười cười, khẽ động, bước qua hư không, như quỷ mị xuất hiện bên cạnh nàng ta, tay nắm ngọc thủ của nàng ta, một cỗ sinh mệnh khí tức tinh thuần bỗng nhiên đột nhiên xuất hiện, trực tiếp nhảy vào trong tứ chi bách hải của nàng ta, lưu động trong gân mạch của nàng ta.

Hắn không thể như truyền công cho Huyết Ma, Tạp Thác, quán nhập tinh thuần chi lực được tinh lọc vào thần thể Hạ Tâm Nghiên, hắn chỉ có thể dùng bản thân để ngưng luyện sinh mệnh khí tức, dùng năng lượng trong ma huyết để ôn dưỡng đối phương.

Một cỗ sinh mệnh ba động ùa vào, thân thể mềm mại của Hạ Tâm Nghiên khẽ run, cảm thụ được dòng nước ấm trong cơ thể, nhẹ giọng nói: "Ngươi không cần như vậy, lực lượng trong thần thể của ta đã đủ rồi, còn nữa, lúc trước khi nở Lôi Tiêu tinh vực ta được người ta ban thưởng cho một cỗ năng lượng hùng hậu rồi, năng lượng đó có liên quan tới ngươi."

Thạch Nham nắm ngọc thủ của nàng ta, nhíu mày: "Ngươi không nhầm chứ?"

" Ta có thể nhìn thấy quá khứ." Mắt đẹp Hạ Tâm Nghiên tỏa sáng: "Đoạn quá khứ Đó phát sinh bên trong vực ngoại loạn lưu này, người đó, ở đây ngưng kết năng lượng lại cho ta, ta có thể cho ngươi xem cảnh mơ hồ của quá khứ, ngươi tiến vào bên trong Thủy giới của ta đi."

Thạch Nham ngạc nhiên, lập tức phân ra một dòng hồn tiến vào Thủy giới của nàng ta.

Vừa vào Thủy giới của nàng ta, Thạch Nham liền ngây ngẩn cả người, Thủy giới của nàng ta cực kỳ kỳ lạ, không ngờ là từ vô số những hình ảnh phá thành mảnh nhỏ tạo thành, như một màn ảnh, linh hồn bay lượn trong Thủy giới của nàng ta giống như đọc ký ức của nàng ta vậy, có thể nhìn lại kinh lịch nhân sinh và ký ức các đời của nàng ta.

Nàng ta đây là triệt để mở rộng bí ẩn của mình, tùy ý để Thạch Nham quan khán.

Đột nhiên, một hình ảnh vỡ vụn bỗng nhiên tới gần, cảnh tượng và nhân vật bên trong như sống lại.

Thạch Nham ở bên trong nhìn thấy vực ngoại loạn lưu, nhìn thấy Địch Tạp La, nhìn thấy lực lượng của hắn tụ tập và ngưng kết, thấy hắn đem băng áo nghĩa do Khố Khắc, Kiệt Lý Thước dung hợp nuôi dưỡng tinh lọc, trực tiếp ném vào hư không, vào trong cơ thể Hạ Tâm Nghiên.

Thạch Nham ngạc nhiên.

Lời Hạ Tâm Nghiên nói không ngờ là sự thật, cỗ năng lượng đó đích xác có liên quan tới cùng hắn, là vì hắn bức bách mới dẫn tới Khố Khắc, Kiệt Lí Mễ dùng hết toàn lực, làm ra ba động kinh thiên đó, hắn vốn muốn ném nó vào khe hở hư không, trên đường bị Địch Tạp La chặn lại mang đi, liền cho Hạ Tâm Nghiên một hồi tạo hóa.

Thạch Nham đi ra khỏi Thủy giới của Hạ Tâm Nghiên: "Người đó tên là Địch Tạp La, là người có không gian áo nghĩa tinh trạm nhất trong tinh hải hiện giờ. Theo ta được biết thì cảnh giới của hắn đã đạt tới Bất Hủ nhị trọng thiên, cực kỳ trác tuyệt, hắn vì sao chuyển tặng lực lượng ngưng kết đó cho ngươi

" Ta cũng không minh bạch." Hạ Tâm Nghiên lắc đầu.

Địch Tạp La thân là người lý giải không gian áo nghĩa thấu triệt nhất trong tinh hải, hắn tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện mạc danh kỳ diệu, người này chuyển tặng cho Hạ Tâm Nghiên tinh thuần chi lực, nhất định có thâm ý gì đó.

Thạch Nham nghiềm mặt, thầm suy nghĩ trong chốc lát, nhưng không thể rõ được, liền tạm thời gạt sang bên, nói: "Ngươi Hiện tại có phải có thể nhìn thẳng vào ma chướng trong nội tâm, không còn cảm giác ước thúc vô hình nữa đúng không?"

" Nào có nhanh như vậy, muốn thích ứng với nơi này cần phải không e ngại nơi này, còn cần nhiều thời giờ hơn." Nàng ta hé miệng cười yếu ớt, con mắt sáng chợt lóe, ôn nhu nói: "Ngươi có thể trước khi ta chưa giải trừ được trói buộc, ở đây giúp ta, cho tới lúc ta có thể thích ứng được đủ loại khủng bố của nơi này hay không?"

"Chắc là có."

Thạch Nham nhìn về phía xa xa rồi cổ vũ: "Trong Vực ngoại loạn lưu, trận gió, lạnh như băng, nổ mạnh, lưu quang đều là trí mạng, ít nhất thì Thủy Thần bình thường không thể dễ dàng thoát thân, rất nhiều đại uy lực khủng bố, có lẽ ngay cả cảnh giới bất hủ cũng có thể bị thương nặng, ngươi có thể hoạt động, đừng thủy chung bất động, ta sẽ ngươi ngươi, trước khi ngươi gặp phải hung hiểm trí mạng sẽ nhắc nhở ngươi."

"Tốt."

Hạ Tâm Nghiên cúi đầu cười khẽ, thân như u ảnh lược động, không ngờ lập tức hành động. phóng tới phương hướng lúc trước Tử Diệu đi.

Thạch Nham mỉm cười đi theo.

Hai người một trước một sau, bay vútở trong kẽ hở hư không vô tận, chốc chốc lại nhìn nhau một cái, chốc chốc lại nói chuyện với nhau vài câu. Linh hồn yên tĩnh an tường.

Lưu quang, nổ mạnh, hiện ra vẻ mỹ lệ, bông tuyếtlãnh liệt không biết từ đâu mà đến, có đôi khi mang theo sâm hàn có thể làm nứt cả tinh thần hư không, cũng có hỏa diễm thần bí, mãnh liệt cuồng liệt như muốn đốt diệt thiên địa, cực kỳ đáng sợ.

Ở không gian loạn lưu vực trải rộng trong tuyệt cảnh hung hiểm, Hạ Tâm Nghiên lại cảm thấy cực kỳ an toàn, chưa bao giờ vui mừng như lúc này.

Bởi vì Thạch Nham thủy chung ở bên cạnh nàng ta.

Kinh lịch như ác mộng vào Rất nhiều năm trước đó, trải qua mấy ngày nay xem xét trong hư không loạn lưu, trải qua rất nhiều hung hiểm va chạm, tựa hồ dần dần trở thành nhạt đi nhiều.

Nàng ta dần dần ý thức được một sự thật, nàng ta đã khác rồi, ở nơi còn hung hiểm hơn so với năm đó nàng ta vẫn có thể sinh tồn.

Ở đây, không có khái niệm thời gian, bất luận Thạch Nham hay là nàng ta, cũng không đã trôi qua bao lâu, hai người chỉ cùng nhau bat đi, hưởng thụ an bình hiếm có trong nhân sinh.

Cho tới lúc Thạch Nham vẻ mặt chấn động, yên tĩnh bị đánh vỡ.

" Làm sao vậy?" Hạ Tâm Nghiên bỗng nhiên nhíu mày.

Xung quanh Hai người tràn đầy nổ mạnh do lưu quang va chạm, bọn họ đang ngồi trên một khối đá chuyện.

Đột nhiên, thần thể Thạch Nham run lên, trên khuôn mặt lộ ra vẻ kinh hãi: "Ta không cảm ứng được sự tồn tại của nàng ta."

Hạ Tâm Nghiên tất nhiên biết hắn đang nói về ai: "Sao lại vậy? Ngươi không phải nói ngươi lưu lại ấn ký trong cơ thể nàng ta, chỉ cần ở đây cũng có thể dễ dàng tỏa định nàng ta ư? Có phải nàng ta vô ý rời khỏi, phản hồi Hỏa Vũ tinh vực và Mã Gia tinh vực rồi?"

" Không thể, nàng ta không tu luyện không gian áo nghĩa, rất khó tìm kiếm được cửa tiến vào không gian để rời khỏi." Thạch Nham lắc đầu,mày nhíu chặt, thần sắc dần dần trở nên ngưng trọng.

" Ấn ký ngươi lưu lại, tồn tại cấp bậc gì có thể xóa đi được?" Hạ Tâm Nghiên hô khẽ.

" Cấp bậc Bất Hủ có thể, nhưng chắc không phải như vậy, bởi vì nếu xóa đi thì linh hồn ta sẽ đau đớn. Mà cũng cũng không cảm thấy đau đớn gì cả, ấn ký đó chắc vẫn còn, chỉ là không thể cảm giác được vị trí của nàng ta, thật sự là kỳ quái." Thạch Nham nghiêm mặt, ánh mắt lấp lánh vô định.

Bình luận

Truyện đang đọc