SÁT THẦN

Thạch cầu màu lam tỏa ra ánh sáng ngọc loá mắt, tản mát ra một cỗ năng lượng ngân hà mênh mông mãnh liệt.

trong tinh vực, vô số tinh quang vẫn lạc, như là những con sông hội nhập vào biển, ùa vào trong thạch cầu, tay cầm thạch cầu, Thạch Nham phóng thích tinh thần áo nghĩa, đạt thành liên hệ với năng lượng kỳ lạ bên trong thạch cầu.

Đột nhiên, vô số tinh quang quấn quanh thần thể hắn, lập tức trói buộc nhục thân hắn.

Đột nhiên, hắn hóa thành một kén ánh sáng tinh thần, cả người chói sáng, khiến cho người ta không dám nhìn thẳng vào.

Năng lượng tinh thần khổng lồ như những chùm tia sáng từ trên trời cực nhanh rơi xuống, tràn ngập thạch thất này, đột nhiên thạch thất như chìm nổi bên trong ngân hà, cực kỳ huyền diệu.

Đám người Phong Khả, Phong Kiêu, Phong Nhiêu đều cảm ứng được biến động thật lớn, những lược đoạt giả này đều tụ tập tới

Từng bóng người bồng bềnh ngoài cửa sổ thạch thất của Thạch Nham, kinh ngạc nhìn vào bên trong.

Một đoàn ánh sáng ngọc chìm nổi trong ngân hà trong thạch thất, rất chói mắt, khiến cho mắt người ta không thể mở lâu.

Tinh thần ba động Mãnh liệt từ bên trong thạch thất truyền ra, từ khi Thạch Nham phóng xuất ra thần chi lĩnh vực, diễn biến thành bộ dạng của tinh hải vực ngoại, không ngừng hấp thu toái quang tinh thần của thiên ngoại, khiến thần thể hắn hình thành tinh đoàn, càng phát càng loá mắt.

"Đây là?" Mắt Phong Khả tỏa sáng, không khỏi quay đầu nhìn về phía Phong Nhiêu.

Lắc đầu, Phong Nhiêu vẻ mặt khó hiểu: "Ta không biết chuyện gì xảy ra, lực lượng áo nghĩa hắn tu luyện có cả tinh thần."

Phong Khả:

"Không phải là không gian và hỏa diễm áo nghĩa ư!" Phong Kiêu kinh ngạc.

" Không tu luyện hỏa diễm áo nghĩa, Không gian áo nghĩa chỉ là một loại." Phong Nhiêu giải thích.

Phong Khả và Phong Kiêu cùng ngây người.

" Hắn chắc đang tiến hành lĩnh ngộ trên tinh thần áo nghĩa, lúc này, không thể bị quấy rầy." Phong Nhiêu một chút một chút rồi nói một cách không xác định.

Phong Khả gật đầu, sắc mặt trầm xuống quát những người bên cạnh: "Lui ra hết, đừng ảnh hướng tới tiểu huynh đệ lĩnh ngộ áo nghĩa."

Những lược đoạt giả vây tới nghe hắn quát thì đều tản đi, trong nháy mắt nơi này chỉ còn lại có Phong Nhiêu, Phong Khả, Phong Kiêu.

" Nha đầu, tiểu tử này rốt cuộc ẩn tàng bao nhiêu chỗ kỳ lạ? Ngươi rốt cuộc có minh bạch không?" Phong Khả cười khổ: "Không biết vì sao, ta luôn cảm thấy hắn cực kỳ nguy hiểm, liệu có làm hỏng đại sự của chúng ta hay không."

"Ta cũng không biết hãn rôt cuộc có bao nhiêu chổ kỳ lạ." Phong Nhiêu lắc đầu: "Nhưng ta biết, hắn chắc sẽ không phải là kẻ địch của chúng ta."

Phong Khả im lặng, nhìn chàm chàm vào Thạch Nham rồi gật đầu: "Ngươi lưu lại phụ trách chiểu cố hắn, ta còn phải an bài chuyện quan trọng, Kiêu nhi, đi theo ta." Nói xong hắn và Phong Kiêu chậm rãi biến mất.

Phong Nhiêu ở lại nơi này, mắt lập lòe nhìn Thạch Nham.

Thạch Nham cả người bị tinh quang trói buộc, bên trong kén ánh sáng có tinh thần ba động phi thường mãnh liệt gột rửa, như có thể ảnh hưởng tới ngân hà thiên ngoại, kéo xuống vô số tinh quang hội tụ trên thần thể của hắn.

Trạng thái này kéo dài một đoạn thời gian, dần dần, không còn tinh quang trên trời chiểu xuống nữa.

Thần chi lĩnh vực diễn biến thành hải dương tinh thần, cũng chầm chậm biến mất, cho đến giờ phút này thần thể Thạch Nham cuối cùng mới hiện ra.

Tất cả khôi phục bình thường. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Hắn ngồi trên đất, hô hấp bình ổn, mắt nhắm, như người thường đang tu luyện.

Chỉ là thạch cầu mà hắn lúc ban đầu nắm chặt không biết vì sao đã biến mất.

Chỗ tinh nguyên quang đoàn ở bụng hắn lại tỏa ra tinh quang mênh mông, tựa hồ hình thành tinh vân kỳ diệu, khiến cho người ta phải chu

Một hồi lâu sau, biến hóa ở bụng cũng khôi phục bình thường, không còn lóe sáng.

Lúc này, Thạch Nham tỉnh lại, con ngươi tỏa ra tinh thần, loá mắt như kim cương.

"Ngươi sao thể!" Phong Nhiêu khẩn trương hỏi.

Thạch Nham đứng lên, ngưng thần nội kiểm, mắt càng sáng hơn.

Tinh thần vũ hồn ở tim hắn đã triệt để biến mất, thạch cầu màu lam cũng không thấy đâu, nhưng mà, luồng khí xoáy ở đan điền hắn trừ tinh nguyên cổ thụ ra thì có thêm một mảng tinh vân mênh mông, trong tinh vân có một viên tinh quang cực kỳ loá mắt.

Tinh thần vũ hồn và thạch cầu màu lam hấp thu tinh thần chi lực đã dung hợp làm một, thành tinh vân trong luồng khí xoáy ở đan điền, diễn biến thành một viên tinh thần.

Tinh thần đó cũng không phải là hư ảo, thần thức nội kiểm, có thể phát hiện quả nhiên là một viên vực ngoại tinh thần ẩn chứa kỳ diệu vô tận.

Trong Tinh vân mênh mông nhìn kỹ thì thấy chính là một mảng ngân hà, cũng có những ngôi sao lác đác, có khí tức của Nhật Nguyệt Tinh thần, Tinh thần vũ hồn ở tim tựa hồ cũng bị di thực tới đây, mà thạch cầu màu lam tựa hồ thành ngôi sao sáng rực trong tinh vân.

Tâm niệm vừa động, khi ngưng luyện lực lượng, năng lượng thiên địa tụ tập tới, sau khi tinh luyện thì chảy vào luồng khí xoáy trong đan điền, ùa vào tinh nguyên cổ thụ.

Nhưng mà, cùng lúc đó, tinh quang tinh quang tụ tập tới, khi hắn vận chuyển ngưng luyện năng lượng thiên địa thì ùa vào tinh vân trong luồng khí xoáy ở đan điền, chảy vào toái tinh và những ngôi sao sáng đó.

Niệm đầu biến đổi, tinh nguyên tinh thuần từ trong tinh nguyên cổ thụ lưu chuyển ra, đồng thời trong tinh vân bỗng dưng truyền đến tinh thần chi lực trong vắt, hóa thành dòng suối tinh thần lạnh lẽo chảy trong gân mạch của hắn, đột nhiên một đạo tinh quang sắc bén từ đầu ngón tay hắn bắn ra.

Tinh vân trong luồng khí xoáy ở Đan điền đã thành ngọn nguồn lực lượng khác của hắn, cũng giống như tinh nguyên cổ thụ, có thể hấp thu ngân hà, hơn nữa có thể vận dụng dễ dàng.

Tinh vân mênh mông giống như vật sống, không ngừng du động trong luồng khí xoáy, tinh thần trong đó cho hắn một loại năng lượng cực kỳ đầy đủ, tựa hồ chỉ cần vận dụng tinh diệu tinh thần áo nghĩa thì có thể vận dụng lực lượng tinh thần cực kỳ khả quan.

Chỉ cần hắn ngưng luyện lực lượng, tinh vân cũng sẽ được lợi, rất nhanh hấp thu tinh quang vực ngoại tới, không ngừng tăng cường lực lượng ẩn chứa trong tinh vân.

Hắn tin, nếu giao chiến với ngươi ta, mặc dù là tinh nguyên cổ thụ khô kiệt thì bằng vào tinh thần chi lực trong tinh vân„ ngoan cường chiến đấu tiếp, không đến mức vô kế khả thi.

Tinh vân, thành một nguồn suối năng lượng của hắn, có thể tụ tập, có thể thuyên chuyển vận chuyển lực lượng, phi thường ảo diệu.

Tất cả đều có liên quan tới thạch cầu màu lam có từ cửa hàng của Phí Lan, hắn khẳng định, thạch cầu đó tuyệt đối là tinh thần dị bảo!

"Ta khỏe, rất khỏe! Ngươi không cần lo lắng." Cười cười, Thạch Nham trấn an Phong Nhiêu: "Không sao, ta ở thể ngộ tinh thần áo nghĩa đã có chút thu hoạch, đúng rồi, ta muốn đi tìm Tạp Thác để bàn chuyện, sau khi xong việc thì sẽ tới tìm ngươi

"Ta đi với ngươi." Phong Nhiêu nói.

Lắc đầu, Thạch Nham nhíu mày: "Tên gia hỏa Tạp Thác đó không thích người khác phát hiện riêng tư của hắn, yên tâm, ta sẽ về, thương thể của Bạo Ngao bọn họ vừa mới khôi phục, ta cũng muốn xem thế nào. Phụ thân ngươi bận rộn vì chuyện tinh đồ, ngươi lưu lại giúp hắn, đợi trước khi các khôi thủ xuất phát thì ta sẽ đi với Tạp Thác."

" Vậy được rồi, ngươi cẩn thận một chút, hiện tại Thần Phạt chi địa không an toàn, đừng để bị nhân vật hèn hạ đánh lén." Phong Nhiêu trong lòng minh bạch Thạch Nham có một số việc không muốn để nàng ta biết, cũng không truy hỏi: "Có thể không ra khỏi thành thì tận lực đừng ra khỏi thành, ngoài thành càng không an toàn, Lôi Đặc không thích ngươi, để hắn biết ngươi ra khỏi thành thì nói không chừng sẽ xuống tay đối phó ngươi, ngươi phải cẩn thận."

"ừ, ta minh bạch." Thạch Nham cười cười: "Ta sẽ trở về rất nhanh, đừng lo lắng, không sao đâu."

Nói xong, hắn từ trong thạch thất bay xuống, tới ngã tư đường của Thiên Phạt thành, nhấp nhoáng trong dòng người rồi liền biến mất.

Phong Nhiêu biết rõ hắn muốn một mình làm việc, tất nhiên sẽ không giống bám sát như nữ nhân ngốc, mặc dù có chút lo lắng, nhưng Phong Nhiêu vân ở lại.

Ở trong dòng người, tôc độ của Thạch Nham chậm răi đê thăng, càng đi càng xa.,

Thạch cầu màu lam giúp hắn cực lớn, chẳng những hình thành tinh vân trong luồng khí xoáy ở đan điền, còn khiến tinh thần áo nghĩa của hắn tăng tiến rất nhiều lĩnh ngộ.

Hắn lờ mờ có một loại cảm giác, có thể không bao lâu nữa hắn có thể bằng vào tinh thần áo nghĩa để đột phá tới Thần Vương tam trọng thiên.

Không ngừng thay đổi phương hướng, qua một hồi lâu, thân ảnh của hắn đột nhiên dừng lại.

Ở trước mặt hắn, có một cửa hàng vắng vẻ, nhưng không phải là của Tạp Phu.

Đại môn của đại môn rộng mở, mới cách một ngày, hắn đã quay lại, bước vào, là cửa hàng của Phí Lan.

Bên trong, Phí Lan không ngờ không thấy đâu, những cửa lại mở, trong phòng còn có không ít thương phẩm, tiểu thuẫn bài kỳ lạ đó vẫn ở trong đây, giống như không được Phí Lan coi trọng.

Tầm mắt của Thạch Nham lướt một vòng trong cửa hàng, rồi dừng ở trên tiểu thuẫn bài, hắn hít sâu một hơi, tùy ý ngồi xuống ghế, nhắm mắt dưỡng thần, yên lặng chờ gì đó.

Sau nửa canh giờ.

trong đình viện phía sau Cửa hàng truyền đến tiếng bước chân, thân thể còng cõi của Phí Lan run rẩy đi tới, mắt đục ngầu nhìn hắn, ôn hoà nói: "Ngươi lại tới làm gì? Đã nói rồi, thuẫn bài thuẫn bài không bán."

Thạch Nham đột nhiên đứng thẳng lên, cung kính thi lễ rồi nghiêm túc nói: "Cám ơn tiền bối."

"Cám ơn ta? Gầm ơn ta cái gì?" Phí Lan dụi dụi mắt, ngồi xuống chỗ cũ, hơi ngửa đầu, trên cổ đầy nếp nhăn, ánh mắt nghi hoặc nói.

"Cám ơn tiền bối đã xuất thủ cứu giúp, cũng cám ơn đại lễ thạch cầu của tiền bối." Thạch Nham vẫn cúi người, mắt sáng quắc nhìn bà ta, vẻ mặt nghiêm túc.

" Xuất thủ cứu ngươi ư?" Phí Lan cười nhạo: "Ngươi lầm rồi, cảnh giới của ta rất thấp, không cứu được ngươi. Thạch cầu đó cũng không phải là thứ đáng giá gì, huống chi các ngươi còn trả một ngàn khối thần tinh, ngươi không cần cảm tạ ta, ngươi không nợ ta gì cả."

Thạch Nham cười cười, cũng không tiếp tục truy hỏi: "Ta muốn Ta nghĩ thạch cầu đó rốt cuộc là gì, xin tiền bối vui lòng chỉ giáo."

" Một khối tinh hạch." Phí Lan thuận miệng đáp.

" Tinh hạch ư? Tinh hạch gì?" Thạch Nham nghiêm túc thỉnh giáo.

" Ngươi tu luyện tinh thần áo nghĩa mà cũng không biết tinh hạch là vật gì ư?" Phí Lan ánh mắt cổ quái, trầm ngâm một chút rồi giải thích: "Tên như ý nghĩa, ngân hà chính là trung tâm của tinh thần, là tim của tinh thần, là ngọn nguồn của tinh thần chi lực, công dụng của tinh hạch đối với tinh thần cũng như tác dụng của trái tim đối với võ giả, giống vậy tinh nguyên cổ thụ của võ giả, là căn nguyên của lực lượng."

Thạch Nham hai mắt sáng rực.

Bình luận

Truyện đang đọc