SÁT THẦN

A Phàm Nhĩ từ trên trời giáng xuống, mười hai điện long gào thét mà ra, tia chớp nóng rực quây lấy Trần vinh, Trần Nghiêm.

Trong lôi điện cuồng bạo, Trần Nghiêm cả người khẽ nin lên, hắn thi triển Mộc chi Áo Nghĩa điều khiển vô số cổ thụ bao quanh thân.

Trần Vinh thì tu luyện Phong chi Áo Nghĩa, hắn tập trung nhìn A Phàm Nhĩ, trong hai tròng mắt áo nghĩa xoay chuyển. Trên hư không Thiên Tiêu Tinh chợt xuất hiện mấy trăm vạn phong nhận, nhũng phong nhận này như chùy thủ phô thiên cái địa đánh tới muốn đánh cho A Phàm Nhĩ thành phấn toái.

Đáng tiếc là A Phàm Nhĩ có tinh mỹ áo giáp của Thần Tộc, bên trong áo giáp có lưu chuyền tia sáng mênh mông tạo thành tầng tầng lớp màng đem phong nhận của Trần vinh ngăn lại.

A Phàm Nhĩ là võ giả của Bố Lạp Đức Lợi gia tộc nên một thần đầy thần binh lợi khí. Bố Lạp Đức Lợi gia tộc chinh phạt tinh hải nên có được rất nhiều vật liệu, qua đó cũng luyện chế được rất nhiều chí bảo đem phân phối cho võ giả bên trong tộc.

A Phàm Nhĩ mặc dù chỉ là Hư Thần tam trọng thiên cảnh giới nhưng một thân bí bảo cũng cực kỳ trân quỷ, tuyệt không phải Trần vinh có thề bằng được.

Áo giáp trên người hán đem công kích của Trần vinh toàn bộ triệt tiêu sau đó mười hai con điện long bèn thuận thế lao xuống đánh cho đại thụ của Trần Nghiêm nổ tung. Trần Nghiêm miệng phun máu tươi, cả người đẩy mảnh gỗ vụn, sắc mặt tái nhợt, trong mắt đầy cừu hận nói: "A Phàm Nhĩ, ta coi như có biến thành lệ quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi! "

A Phàm Nhĩ cười lạnh, nói: "Ta thấy ngươi cơ hội làm quỷ cũng không có đâu".

Hắn vừa nói chuyện thì trên người Trần vinh phong chi bích chướng bị điện long đánh vào cũng nồ tung, Trần vinh cả người vỡ ra, vẻ mặt sợ hãi.

Đẹu là Hư Thần tam trọng thiên cảnh giới nhưng hắn phát hiện ra A Phàm Nhĩ còn hơn hắn một bậc, bất luận là về thể ngộ cảnh giới áo nghĩa hay thần lực hoặc bí bảo thì hắn cũng ở vào thế kém.

Hắn rốt cục hiểu ra, tại sao Lai Đặc Tạp lại chì phái A Phàm Nhĩ đóng quân tại Thiên Tiêu Tinh, bời vì Lai Đặc Tạp rất rõ ràng chỉ cần một minh A Phàm Nhĩ đã đủ để trán áp cả Trần gịa rồi. Khi hắn ý thức được sự thật đáng buồn này thi đã muộn, vận mệnh của Trần gia rất nhanh sẽ đến.

"Các ngươi cho rằng ngoài Trần gia chúng ta không tìm được mỏ nỏ khác sao?" A Phàm Nhĩ cười lạnh nói: "Thành thật nói cho các ngươi biết, Bố Lạp Đức Lợigiạ tộc chúng ta sắp tới lại công hãm một cái tinh vực khác, đến lúc đó sẽ nhóm lớn mỏ nô tới đậy, Trần gia ngươi không thành thật chì có thề biến mất thôi, sẽ như Lôi Tiêu Minh kia bị diệt tuyệt, ta trước tiên đem Thiên Tiêu Tinh huyết tầy đã!"

Trần Vinh vẻ mặt tuyệt vọng. Trần Nghiêm cũng trợn tròn mắt, lúc này mới ý thức được không có lục lượng mà đòi vọng động thì sẽ mang đến cho. giã tộc hậu quả đáng sợ đến bực nào.

Đáng tiếc trên đời cũng không có thuốc hối hận, hắn biết hắn và Trần gia xong rồi.

"Cứu ca ca của ta! Nhanh lệri một cKut cứu ca ca của ta!" Một thanh âm tuyệt không nên xuất hiện bỗng nhiên từ trên trời tĩuyển đến đẩy lo lắng.

Trần Vinh ngẩn ngơ; sấc mật trở nên vô cùng khó coi cất giọng bạo rống: "Trần Lôi đi đi! Nhanh đi đi!"

Đối với vị muội muội này, hắn vẫn có lòng áy náy nên ngay khi gia tộc sắp bị tiêu diệt nghe được thanh âm của muội muội hắn chẳng những không cao hứng nồi mà ngược lại như rơi vào hắc ám thâm uyên vậy, cả người lạnh như băng.

"Cứu ca ca của ta!" Trần Lôi lại kêu lên, lúc này Kim Giáp Tĩùng chiến xa đã từ trên tầng mây hiển hiện ra.

"Vừa lúc giết sạch hết rồi đi báo tin sau". A Phàm Nhĩ cười hắc hắc, ánh mắt ở trên người Trần Lôi du đãng một vòng rồi nét mặt hơi trầm lại, hắn nhìn về phía Âu Dương Lạc Sương phía sau Trần Lôi mà ánh mắt cục kỳ cực nóng bỏng.

Tuy nhiên đó cũng là lẩn cuối cùng ánh mắt hắn sáng lên. Sau một khắc. Thạch Nham liền lao xuống như một thanh lợi kiếm bén nhọn trực tiếp đâm vào đinh đầu hắn.

Thật sự là đâm vào đỉnh đầu hắn.

Thạch Nham một tay xuyên thấu sọ não hắn mà âm thầm thi triển Thôn Phệ Áo Nghĩa, sau đó chì thấy thân thể A Phàm Nhĩ quắt đi, bằng một loại phương thức cực kì khủng bố nhanh chóng khô quắt lại, thần thể nhanh chóng mất đi máu huyểt nên trong khoảng thời gian ngắn chì còn lại lớp đa và bộ xương. Sau khi Thạch Nham rút tay ra, túi da và cốt hài A Phàm Nhĩ như bụi bỗng nhiên rơi lả tả.

Trần Vinh, Trần Nghiêm ngây ngốc.

Người Trần gia cũng sợ hãi. Thạch Nham lại lộ ra vẻ mặt như chưa thỏa mãn liếm liếm khóe miệng lẩm bẩm nói: "Thì ra là như vậy, cũng được, trước kia đo e ngại bị phát hiện nên quá rụt rè, cũng là do khônghiểu rõ tinh diệu của sự cắn nuốt,...

Hắn buông ra thần thức du đãng một vòng rồi nhìn về phía Trần gia thánh địa nhếch miệng cười một tiếng sau đó một chân bước ra, thắn ảnh đột nhiên biến mất.

Ảu Dương Lạc Sương cũng lười đi theo, nàng chỉ nhìn về phương hướng kia một cái.

"Hắn, hắn là.. Trần vinh sửng sốt đột nhiên nói: "Người trên bức họa người kia?"

Trần Lôi gật đầu.

Cũng vào lúc này, trên Trần gia thánh địa truyền đến tiếng kêu thảm thiết thê lương, chỉ thấy đám Thần Tộc tộc nhân mà mọi người Trần gia đểu hận đến nghiến răng nghiến lợi lúc này như nhìn thấy lệ quỷ vậy, đang liều mạng chạy trốn. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Khi đám Trần vinh quay đầu nhìn lên thì phát hiện ra ngọn núi kia đã bị một tầng huyểt sắc bao lấy, chì có thể nghe được tiếng kêu kinh khủng vọng ra mà nhìn không rõ tình huống bên trong.

"Cái này, đây lả?" Trần vinh lắp bắp không biết nên nói cái gì cho phải.

"Khi chúng ta tới, bên mò tinh kia đã không còn một Thần Tộc tộc nhân nào". Trần Lôi giải thích.

Trần Vinh, Trần Nghiêm hoảng sợ.

Mấy phút đồng hồ sấu, Thạch Nham đỗi một kiện áo đen thản nhiên đi đến, hai tay hắn đầy máu đỏ sậm, hắn đi tới chỗ Trần Lôi, Trần vinh nói: "Thiên Tiêu Tinh còn có Thần Tộc tộc nhân nào nữa không ?"

Trần Vinh lắc đầu.

Thạch Nham cau mày hỏi: "Gần đây Thần Tộc tộc nhân tụ tập ở nơi nào? Trình độ thế nào, có Thủy Thần cảnh giới không?"

"Có, phụ cận Thiên Phong Tinh có một gã Thần Tộc Thủy Thần cường giả". Trần vinh vội vàng nói.

"Phương vị!"

"Phía đông!"

"Rất tốt".

Thạch Nham nhin về phía Âu Dương Lạc Sương, trầm ngầm một chút nói : "Lực lượng của ta đã khôi phục không ít rồi, không cần ngươi đi theo nữa, ngươi nếu như có chuyện thì có thể tự rời

đi".

"Ta không biết vực hải này". Âu Dương Lạc Sương lạnh nhạt nói.

"Có muốn trở về Thần Ân Đại Lục không ? Ngươi có thể không biết, hôm nay Thần Ân Đại Lục đặ không giống trước nữa, nó đủ để ngang tầm với bất kỳ sinh mệnh ngôi sao nào". Thạch Nham trầm mặc xuống nói.

Ảu Dương Lạc Sương trong mắt phát dị sắc, chân mày nàng giật giật sau đó nói: "Nhất định ta sẽ trờ về, đó là quê quán của ta mà, bất quá không phải là bây giờ. Sư phó của ta đối đãi với ta không tệ, ta ít nhất phải gặp ông ấy đã, có chuyện gì cũng phải nói rõ đã.

"Ngươi đi ngay bây giờ hả?"

"Không cần nóng nảy, chờ ngươi xong việc đưa ta trực tiếp đi là được".

"Tốt lắm, ngươi đi sang mỏ tinh chờ ta một thời gian ngắn".

"Tốt".

"Ngươi trực tiếp đi qua đi".

Thạch Nham giang hai tạy, trong lòng bàn tay tinh quang ngưng lụyện.buộc vòng quanh một cái hư không đồ trận kỳ điệu, lấy tự thân thần lục làm mạch lạc hội khắc ra tinh không chi môn. Bên kia chinh là mó tinh của Trần gia.

Âu Dương Lạc Sương không chút nghi ngờ bước vào, trưc tiểp đi qua. Thạch Nham trong lòng ấm áp nhìn Trần Lôi nói : "Ta sẽ không trở về Thiên Tiêu Tinh nữa mà sẽ đi đến mỏ tinh kia, cánh cửa này sẽ tồn tại một ngày, các ngươi phải rời khỏi đây, tróng một ngày phải từ nơi này đi sang mỏ tinh".

Nói xong hắn hóa thành một đạo tinh quạng nhằm hướng đdng bay đi.

"Hắn có lai lịch gì? Tại sao lại giúp chúng ta?1' Đợi Thạch Nham rời đi, Trần vinh nhìn về phía Trần Lôi mẻ hoặc hỏi.

'Ta cũng không biết". Trẩn Lôi Íấc đầu.

"Lôi đại nhân đã có một quyệt định chinh xác, nàng ngăn cản chúng ta đưa tin cho Lai Đặc Tạp và chủ động tiếp cận hai nguời nay, cho Trần gia chúng ta một tia hy vọng". Trần Đức Kiều than thở một tiếng đem chuyện đã trải qua đơn giản kể lại một lần.

"Lai Đặc Tạp đã đưa tin ra cả tinh hải để tìm kiếm người này, có thể thấy được người này cục kỳ bất phàm, có lẽ những ngày khổ cục của Trần gia chúng ta thật sự chấm dứt rồi". Trần vinh nhẵn tình sáng lên tỏ thái độ nói: "Bảo các tộc nhân chuẩn bị một chút, chúng ta nhanh rời khòi đây".

"Tốt!"

Lôi Tiêu Tinh Vục, vân Lôi Tinh, đây là một giao dịch tinh nổi danh nhất bên trong tinh vục, các phương thế lục võ giả cũng tới đây giao dịch, nhân viên đông đảo.

"Nghe nói gì chưa?"

"Nghe nói có một sát tinh đã tới, hắn chuyên giết Thần tộc nhân".

"Nghe nói rất nhiểu Thần Tộc nhân đã bị đánh chết, phụ cận chúng ta các cứ điểm của Thần Tộc đã một không thấy Thần Tộc tộc nhân nào nữa".

"Có ba Thần Tộc Thủy Thần cảnh giới bị đánh chết, Hư Thần, Nguyên Thần chết mấy trăm. Một số cứ điểm của Bố Lạp Đức Lợi gia tộc cũng biến mất".

Ỏ ngã tư đường vân Lôi Tinh, trong trà lâu hay trong mật thất, đoạn đối thoại tương tự vang

lên.

Lôi Tiêu Tinh Vực có rất nhiều bồn thổ thế lục đã thông qua cách của minh mà biết được tinh hải đã xảy ra chuyện lớn. Một ngoại lai thanh niên lúc này đang ở Lôi Tiêu Tinh Vực đại khai sát giới, ra tay đối với Thần Tộc. Cơ hồ mỗi một ngày bọn họ đểu nhận được tin tức, nói có Thần Tộc tộc nhân bị giết, mỗi một ngày đểu có tin về sát Thần này.

Vân Lôi Tinh, trong một gian mật thất. Mấy lão giả nét mặt ngưng trọng đang ngồi, quanh mật thất được thiết lập trọng trọng bích chướng, ngay cả con ruồi cũng không thể bay ra ngoài.

Bọn họ đều là đại biểu của các bồn thổ thế lực tại Lôi Tiêu Tinh Vực, là chư hầu của Thần Tộc, đã thần phục Bố Lạp Đức Lợi gia tộc nhiều năm. Hôm nay bọn họ bời vì một người mà tụ tập ở chỗ này.

"Các ngươi thấy thế nào?" Trong đó có một người già nùạ hip mắt hỗi.

"Lôi lão, trong chuyện này thì thái độ của ngươi mới là mấu chốt, năm đó ở Lôi Tiêu Minh ngươi lả Phó minh chủ, chúng ta tất cả nghe theo ngươi". Những người còn lại đều rối rít nói.

"Đừng nhắc tới năm đó nữa, Lôi Tiêu Minh đã không còn. Ta bây giờ không phải là Lôi Bạc mà lặ Lôi Động, các ngươi nên cũng thông qua cách riêng của mình mà biết được thân phận người nọ rồi. Đó là Thị Huyết tân tôn chủ. chân chính có thê chống lại Thần Tộc và là bá chủ tương lai. Bố Lạp Đức Lợi gia tộc so sánh với hắn thật không đáng nhắc tới, nếu như được hắn tán thành thi Lôi Tiêu Tinh Vục chúng ta có hy vọng". Lão giả tự xưng là Lôi Động có tu vi Thủy Thần nhị trọng thiên, lão tu lôi, sau khi Lôi Tiêu Minh bị tiêu diệt thi thay hình đỗi dạng ần nặc, không dám chính diện cùng Lai Đặc Tạp xung đột nhưng vẫn âm thầm hoạt động.

"Chúng ta chịu đựng cũng đủ rồi, nếu có hy vọng thì nguyện ý thử một lần!"

"Ta cũng có ý tứ này!

"Tốt!"

Bình luận

Truyện đang đọc