Thanh Minh chưa bao giờ kinh hoàng như vậy!
Thi vương chính là căn bản lập giáo của Thi Thần giáo, sự cường đại của Thi vương có liên quan tới Thi Thần giáo, Thanh Minh có thể trở thành bá chủ một phương ở Vô Tận hải cũng là nhờ sự tồn tại của nó.
Có thể nói, không có Thi vương, Thanh Minh sẽ không thể có địa vị ngày hôm nay, bất luận là bây giờ hay tương lai, Thi vương đều là sự bảo đảm cho thực lực của hắn.
Không có Thi vương, hắn sẽ mất đi địa vị hôm nay, thậm chí địa vị của hắn ở Thi Thần Giáo cũng lung lay. Ngay cả việc tu luyện bí thuật Thi Thần Giáo cũng có liên hệ với Thi vương, một khi Thi vương thoát khỏi sự ràng buộc, về sau hắn muốn đột phá cảnh giới sẽ vô cùng khó khăn, có thể cả đời không tiến thêm một bước.
Dị biến của Thi vương còn khó chịu hơn vạn lần so với việc Thạch Nham cầm kiếm giết hắn. Mắt thấy Thi vương dần dần khôi phục ý thức, Thanh Minh hoàn toàn hoảng sợ, hắn cảm thấy mình đang thực sự sợ hãi.
Hắn đã mất đi tất cả.
"Ngươi được tự do."Giữa không trung, Thạch Nham cầm thanh thần bí cự kiếm không ngừng truyền ý niệm cho Thi vương, giúp nó khôi phục linh trí, nhanh chóng thoát khỏi sự trói buộc vạn năm.
Sự cố gắng của hắn nhanh chóng nhận được kết quả.
Thi vương đã không còn xuất thủ với hắn, ý niệm giết chóc trong linh hồn cũng nhất thời tan biến, chỉ thấy nó đứng ngẩn ngơ ở giữa không trung, linh hồn dần dần có trí nhớ mơ hồ, như là nhớ lại chuyện gì đó cực kì trọng yếu.
Thanh Minh ở dưới không ngừng gào thét nhưng không cách nào ảnh hưởng tới nó nữa, ánh mắt vốn trống rỗng dần dần có chút cảm xúc nhân loại, giống như đang trầm tư, đang tìm kiếm…
Thạch Nham không nói một lời, cũng không có nhân cơ hội xuất thủ, vừa âm thầm đề phòng, vừa tiếp tục truyền ý niệm hảo hữu với Thi vương.
Năm đó hắn đã dùng ý thức liên hệ với Địa tâm hỏa vạn năm, giờ lại dùng phương thức đó tạo mối quan hệ tốt với Thi vương.
Không hiểu là do Thạch Nham siêng năng hay ý niệm hảo hữu có tác dụng, Thi vương vốn đang ngẩn ngơ đột nhiên bùng lên ý niệm giết chóc.
Nhưng lúc này mục tiêu của nó không phải Thạch Nham.
Mà là Thanh Minh!
Quầng sáng ngũ hành dưới chân Thạch Nham nổi sóng, giống như một tấm lưới lớn tỏa sáng trùm tới chỗ Thanh Minh.
Cùng lúc đó Thi vương kêu to một tiếng, thân như lợi kiếm, xuyên phá không gian lao thẳng tới Thanh Minh.
Thiên Hậu, Địa Hoàng kinh hãi, theo bản năng trốn tránh rất xa mà vẫn bất an, sợ sẽ thành mục tiêu của Thi vương.
Đều là võ giả ở hải vực Đồ Tháp, họ biết rõ Thi vương khủng khiếp tới mức nào, những năm gần đây Thanh Minh lợi dụng Thi vương đã giết khá nhiều võ giả cường đại.
Có thể dùng lực lượng ngũ hành, lại đao thương bất nhập, Thi vương có thể miễn dịch hầu hết các loại năng lượng đánh tới, có thể khống chế thi khí, hóa thi khí thành lực lượng cuồn cuộn không ngừng.
Giờ đây trên đảo, Thi vương một khi đã buông tay đại khai sát giới, ngay cả Phạm Hương Vân cũng phải sợ hãi.
Ánh mắt Thanh Minh hiện lên sự tuyệt vọng.
Thi vương xuống tay với hắn không chút lưu tình, như một thanh lợi kiếm chém nát chút hy vọng cuối cùng của hắn, khiến hắn chân chính hiểu rằng từ giờ phút này trở đi, Thi vương sẽ không bao giờ chịu sự điều khiển của hắn nữa.
Hắn hiểu rõ sự cường đại của Thi vương hơn bất cứ ai.
Thi vương vừa động thủ, Thanh Minh đã tuyệt vọng, hắn dùng ánh mắt oán độc trừng trừng nhìn Thạch Nham rồi giận dữ gầm lên:
"Thạch Nham, sớm muộn gì ta cũng giết chết ngươi! Ta muốn cho ngươi thưởng thức khổ hình bậc nhất thế gian."Thét lên chói tai, đôi mắt Thanh Minh bùng lên ngọn lửa màu xanh, tạo thành một cái luồng quỷ dị, bên trong luồng lửa như có vô số thi thể chập chờn, phóng thích ra lực lượng tà ác hùng hậu.
Trường bào trên người Thanh Minh tối đen như mực, nháy mắt đã tụ tập thi khí xung quanh tạo thành một mũi nhọn, hóa thành một tia sáng bay về phía tây, chớp mắt đã mất hút ở đường chân trời.
Lúc Thi vương mang theo quầng sáng Ngũ hành từ trên trời hạ xuống thì Thanh Minh đã mất bóng, ngay cả hơi thở cũng không lưu lại.
Thiên Hậu, Địa Hoàng liếc mắt nhìn nhau một cái, thức thời đều lựa chọn rút lui, trong cơ thể hai người đồng thời tuôn ra ánh sáng chói mắt làm không gian vặn vẹo, biến mất trong hư không.
Cường giả Thần cảnh đều có khả năng nháy mắt di chuyển trong vạn dặm, hoặc là dùng bí bảo, hoặc là thiêu đốt lực lượng trong người là có thể trong khoảnh khắc đem di chuyển mấy vạn dặm, ẩn giấu luôn cả hơi thở, linh hồn.
Ngoại trừ việc ai đó có khả năng dò theo linh hồn hoặc thi triển thần thông đuổi theo, nếu không rất khó bắt được bọn họ, muốn nhỏ cỏ tận gốc phải có thần thông cộng với tu vi mạnh hơn đối phương để xác định khí tức linh hồn.
Thạch Nham đương nhiên không có thực lực đấy.
Bởi vậy hắn chỉ còn cách trơ mắt nhìn Thiên Hậu, Địa Hoàng, Thanh Minh biến mất.
Ba người Thanh Minh, Phạm Hương Vân, Địa Hoàng vừa đi, Thạch Nham định ra tay với đám võ giả xung quanh thì phát hiện ra họ đã trốn từ lúc nào, kẻ thì dùng bí bảo, bí pháp, hoặc thiêu đốt lực lượng trong người bỏ chạy tứ tán.
Sắc mặt Thạch Nham trầm xuống. Hắn mới chỉ có tu vi cảnh giới Niết bàn nên không thể dò xét khí tức linh hồn của đối phương. Nếu hắn có tu vi cảnh giới Thiên Vị, dùng ưu thế của chủ hồn còn có thể truy tìm một hai võ giả Thiên vị, nếu hắn có tu vi Thần Cảnh chắc chắn có thể truy tìm linh hồn của Thanh Minh, Phạm Hương Vân, Địa Hoàng.
Đáng tiếc, cảnh giới của hắn hiện giờ mới chỉ là Niết bàn nhị trùng thiên. Bạn đang đọc truyện tại
TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn
Khi đám võ giả biến sạch, trên đảo chỉ còn lại đám thi nô, hai Thiên thi, một Thi vương và hắn.
Triệt tiêu vực trường Từ Cức, Thạch Nham đứng nhìn dãy núi cô tịch, tiếp tục hấp thu tinh khí xung quanh.
Lúc nãy, hắn dùng cự kiếm thần bí đã giết được khoảng chục tên có tu vi cảnh giới Niết Bàn trở xuống, từng đợt tinh khí lúc này tuôn vào thân thể Thạch Nham, mỗi một luồng tinh khí đều là thứ vô cùng trân quý đối với hắn, là lực lượng có thể giúp hắn hoàn thành quá trình biến dị nên không thể bỏ qua.
Lúc Thi vương liên hệ với hắn đã truyền cho hắn một lượng thi khí quấn lấy hai chân, lúc này nó bắt đầu thu hồi lại, để lộ hai chân máu thịt bầy nhầy của Thạch Nham. Nhưng dưới tác dụng của võ hồn Bất Tử, thương thế đó đã bắt đầu khôi phục.
Quá trình sinh trưởng lại cơ thịt, nối lại gân mạch khiến hắn đau đớn vô cùng, nhưng cũng nhờ đó mà miệng vết thương nhanh chóng khép lại.
Võ hồn Bất Tử quả nhiên không hổ là võ hồn Thánh cấp, không ngừng tiến hóa, bị thương càng nặng thì tốc độ khôi phục càng cao, nếu bị thương nhẹ trong khi chiến đấu sẽ có khả năng hồi phục ngay lập tức.
Đứng giữa không trung, cảm thụ quá trình chữa thương của võ hồn Bất Tử, Thạch Nham nhếch miệng cười, tinh thần thoải mái hơn một chút.
Nhưng đúng lúc này, thanh cự kiếm thần bí đột nhiên rời khỏi tay hắn, hóa thành một luồng huyết quang chui vào giới chỉ Huyết Văn, nằm yên bên trong, không hề nhúc nhích. Cự kiếm rời tay, Thạch Nhanh bỗng cảm thấy vô cùng mệt mỏi, chỉ giơ tay nhấc chân thôi cũng cảm thấy như nặng ngàn cân.
Di chứng của Bạo tẩu nhị trùng thiên.
Cảm nhận từng đợt tinh khí khổng lồ truyền vào trong người, lại cảm nhận sự đau đớn khi huyệt đạo bị xé rách, sắc mặt hắn biến đổi. Lần này số võ giả chết trong tay hắn không ít, hơn nữa cảnh giới lại khá cao thâm, tinh khí của họ sau khi chết mạnh vượt quá sức chịu đựng của hắn nên chui vào huyệt đạo, mang theo vô số cảm xúc tiêu cục sợ hãi, tuyệt vọng, oán niệm dần ảnh hưởng tới tinh thần của hắn.
Vận dụng kinh nghiệm sẵn có, Thạch Nham ý thức thấy không ổn là lập tức chuẩn bị rời đi, tìm cách phát tiết dục vọng.
Ở bên dưới, Thi vương đứng cùng hai Thiên thi một nam một nữ nhìn chằm chằm vào hắn, giống như muốn nói gì đó.
Thạch Nham nhíu mày, mặc dù đã có khả năng liên hệ với chúng nhưng trong lòng hắn vẫn cảm thấy lo lắng. Hắn không dám khẳng định mình sẽ mất đi lý trí hoặc là bùng nổ lúc nào, trong khi ba Thiên thi này cũng đâu có an phận, hắn cũng không dám khẳng định khi hắn mất lý trí, chúng nó có làm gì hay không.
Ba Thiên thi này rất đáng sợ, đã có ý thức của riêng mình, theo thời gian trôi qua, Thi vương sẽ có trí tuệ ngày càng cao. Thạch Nham hiểu rằng khi Thi vương khôi phục linh trí, ở Vô Tận hải này rất khó có người có thể khống chế được nó, ngay cả một người đã nghiên cứu khống thi thuật nhiều năm như Thanh Minh cũng phải bỏ chạy, còn ai có can đảm đứng ra thu phục.
Có lẽ chỉ còn mình hắn, nhưng mà tình hình của hắn rất đặc thù, nhất là bản thân lúc nào cũng có thể mất đi lý trí hoặc buộc phải bùng nổ phát tiết dục vọng nên phải giải tỏa sự thô bạo trong người.
Có chúng ở bên, hắn chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra lúc đó.
Hắn không dám mạo hiểm.
Bởi vậy, sau khi cân nhắc lợi hại, hắn lập tức quyết định.
"Các ngươi đều được tự do, từ nay về sau, các ngươi có thể tự lựa chọn con đường tiến hóa của mình, ta thoát cho các ngươi nhưng không muốn ràng buộc các ngươi như chủ nhân với thi nô. Cho nên các ngươi không cần đi theo ta, đây có lẽ cũng là điều tốt nhất với sự tiến hóa tương lai của các ngươi. Các ngươi bảo trọng, ta hy vọng sẽ có một ngày các ngươi trở thành một giống loài đứng đầu thế gian, hy vọng lúc chúng ta gặp lại, các ngươi có thể mở miệng nói chuyện, ta nghĩ đến lúc đấy, chúng ta có thể trở thành đồng bọn, thành bằng hữu."
Sau khi truyền ý niệm của mình cho ba cỗ Thiên thi, Thạch Nham không đợi chúng trả lời mà triển khai Tinh Dực hóa thành một tia sáng bỏ chạy.
Ba thi nô nhìn lên bầu trời, ánh mắt lóe sáng kỳ dị như có chút lưu luyến, định đuổi theo nhưng cuối cùng lại thôi.