Nơi Mọi người chăm chú nhìn, nghiễm nhiên chính là nơi chiến đấu kịch liệt nhất.
Hơn mười tên cường giả Thần Vương cảnh như bị điên tranh đấu với nhau, căn bản không biết đau đớn, chẳng phân biệt được địch ta, cũng không biết dừng lại, phảng phất như nhập ma.
Một mảng huyết hải đậm đặc, sương khói màu máu tràn ngập, truyền đến ba động tà ác thô bạo, tựa hồ có thể ảnh hưởng tới thức hải và linh hồn tế đài, chỉ cần nhìn một cái là linh hồn sẽ bị lún sâu.
Ở Trung ương của huyết hải tựa hồ chỉ có một người còn tỉnh táo.
Rõ ràng đó là Thạch Nham.
trong huyết hải lan tràn, Thạch Nham sắc mặt vẫn lạnh như băng, trong mắt lóe ra huyết quang yêu dị, thờ ơ nhìn kịch chiến bên cạnh, tựa hồ không biết hắn chính là người khởi xướng.
Trong huyết hải. Máu tươi đầm đìa, toái thi khắp đất, đều là người tử vong trong kịch chiến vừa rồi.
Ngưng thần nhìn về phía xa, sẽ phát hiện cạnh chỗ hắn đi qua có những thi thể khô quắt, đều như là bị hút hết tinh huyết mà chết, cẩn thận đếm thì thi thể không ngờ gần trăm.
Huyết vụ tràn ngập, khí tức tà ác quỷ dị chậm rãi lan ra, nhìn huyết vụ huyết hải, ở sâu trong nội tâm không khỏi nổi lên sự bất an, cả người cũng không thoải mái, tựa hồ muốn xông vào, cững chiến đấu cho thống khoái, bất kể cuối cùng liệu có thể sống sót hay không.
Bên cạnh, rất nhiều võ giả vây xem cũng đều vẻ mặt kinh hãi, nhìn thanh niên truyền ra ba động quỷ dị, trong lòng bỗng nhiên nổi lên hàn ỷ.
Quá quỷ dị.
Rốt cuộc là lực lượng gì mà có thể khiến người bị bao phủ đều điên cuồng, ngay cả huynh đệ từng sát cánh chiến đấu nhiều năm cũng không nhận ra, liều mạng giết nhau.
"Ở đây đã xảy ra chuyện gì?"
" Tên gia hỏa đó chính là tiểu tử đã đánh bại Hắc Giác, tranh đoạt Phong Nhiêu tiểu thư với Ba Lôi Đặc."
" Không ngờ là hắn? Nhưng hắn vì sao có hình thái quỷ dị này? Nhiều người chết như vậy, chẳng lẽ đều là hắn sát hại ư!"
"Có trời mới biết! nhưng tiểu tử này rõ ràng bất thường, hắn là Thần Vương nhị trọng thiên có thể tạo thành một loại những sự kiện dị thường, áo nghĩa tu luyện khẳng định cực kỳ tà ác quỷ bí!"
" Ngàn vạn lần đừng trêu chọc tiểu tử này, mẹ nó, quả thực chính là sát tinh."
"ừ, cách xa hắn một chút!" Đừng tới gần hắn!" Bằng không khẳng định xui xẻo."
Mọi người nhao nhao nghị luận, tạm thời quên phía sau còn có mấy cường giả Nguyên Thần cảnh đang lặng lẽ điều tức, toàn bộ sự chú ý được tụ tập về chỗ Thạch Nham.
" Tiểu muội!" Phong Kiêu sững sờ một chút rồi sắc mặt đột nhiên ngưng trọng, quát khẽ: "Võ giả hắn giết có người của có chúng ta, người đang giao chiến cũng có người của chúng ta!"
Phong Nhiêu biến sắc, cũng tỉnh ngộ, hít một hơi lạnh, đột nhiên bay tới chỗ Thạch Nham, cao giọng hô khẽ: "Dừng lại đi."
Mắt Tử Diệu phát lạnh, lạnh lùng nhìn về phía nàng ta, không nhịn được hừ một tiếng, tựa hồ có chút không vui.
Nàng ta đây là lần đầu tiên nhìn thấy Phong Nhiêu, cẩn thận lưu ý một chút, trong lòng càng thêm khó chịu.
Phong Nhiêu thanh mị yểu điệu, thân thiết với Thạch Nham, đều khiến nàng ta theo bản năng bất an, nàng ta cũng không nói lên được vì sao không thoải mái, chỉ là cảm thấy vào lúc này xông lên phía trước không phải là Phong Nhiêu mà phải là nàng ta mới đúng.
Chỉ là nàng ta vẫn không dám bại lộ thân phận, nàng ta là công chúa của Thiên Niết thần quốc, là kẻ địch của Thiên Phạt thành, nàng ta cũng không có lực lượng Nguyên Thầnịpảnh, một khi bị người ta nhìn trúng thì rất khó thoát thân.
" Mau dừng lại!" Phong Nhiêu vội vã quát.
Thạch Nham Hai mắt đầy tia máu, nghe thấy tiếng quát của nàng ta tg mắt lấp lánh, hít sâu một hơi, tựa hồ từ trong cảnh giới quỷ dị nào đó thức tỉnh.
Ngay sau đó, thần chi lĩnh vực hắn phóng xuất ra được thu lại, huyết vụ đầy trời lập tức biến mất, như là bị kéo vào khe hở không gian.
Cặp mắt đẫm máu của hắn cũng dần dần khôi phục màu bình thường, chỉ là khí tức hung thần huyết tinh từ trên người truyền ra vẫn có chút làm cho người ta sợ hãi.
Trong đám người, Huyết Đồ Tạp Thác, Tạp Phu cũng đứng dậy, nhìn về phía hắn, vẻ mặt kinh ngạc khó hiểu.
Bọn họ và Thạch Nham cùng tới, nhưng nửa đường thì phát hiện Thạch Nham bỗng nhiên biến mất.
Lúc ấy hắc ám bao phủ, Thiên Phạt thành thần thức tán loạn, hai người cũng không thể tìm ra Thạch Nham, cũng như đại đa số võ giả hướng tụ tập tới khu vực chổ Lỵ An Na, cảm thấy chắc trong chốc lát là có thể thấy hắn.
Không ngờ, chỉ tách ra trong chốc lát, chờ khi hắc ám rút đi, bên cạnh Thạch Nham không ngờ đã xảy ra nhiều thay đổi như vậy, khiến các cường giả của Thiên Phạt thành kinh hài không thôi.
"Ta muốn rời khỏi một đoạn thời gian." Thạch Nham đột nhiên vươn tay ra, từ lòng bàn tay một cô sát khí lượn lờ tụ tập lại, hình thành một cái lồng trong hư không, cản Phong Nhiêu đang đi tới lại: "Ta sẽ về nhanh thôi, nếu các ngươi muốn đi tìm tinh đồ thì cứ đi trước, không cần chờ ta."
Không đợi Phong Nhiêu nhiều lời, hắn đột nhiên ngửa mặt lên trời thét dài, tiếng hét như lợi kiếm, xé rách hư không.
Một khe hở không gian sáng rực lập tức hiện ra trên đỉnh đầu hắn, không chờ mọi người phản ứng, hắn đã chui vào khe hở đó, thân ảnh trong nháy mắt đã biến mất.
Phong Nhiêu vội vã chạy tới, nhưng lại bị hắn phóng thích ra một cỗ lực lượng cản lại, đành trơ mắt nhìn hắn rời khỏi.
Khe hở không gian đó chỉ hiện ra một thoáng rồi lập tức khép lại, hư không vẫn phẳng lỳ, không hề nhìn thấy dấu vết từng nứt ra.
Thân ảnh của hắn vừa biến mất, tất cả phụ diện chi lực cũng biến mất theo, những võ giả sắc mặt dữ tợn, lâm vào hoàn cảnh điên cuồng ánh mắt chậm rãi khôi phục trong vắt, tâm trí từ mê man nóng nảy trở lại bình tĩnh, đều ngừng chiến đấu.
" Huynh đệ! Huynh đệ! Ngươi sao lại chết!"
" Nhị ca!"
" Chết tiệt, đã xảy ra chuyện gì?"
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao chúng ta lại đánh nhau? Vì sao?"
" Là ai? Là ai đã tạo thành tất cả những việc này, ta và hắn thế bất lưỡng lập!"
những võ giả Tỉnh táo lại nhìn tình trạng bên cạnh rồi đột nhiên phát hiện dưới chân có thi thể của bằng hữu, phát hiện đối tượng giao thủ không ngờ là bạn bè bình thường vẫn uống rượu cười vui với mình.
Bọn họ lập tức nhao nhao chửi mắng, vẻ mặt tức giận, muốn tìm ra người khởi xướng để hỏi cho minh bạch, bắt đối phương phải trả giá đắt.
Đáng tiếc, Thạch Nham đã sớm ly khai rồi.
" Tiểu thư, ánh mắt của đại nhân quả nhiên là không ai có thể sánh bằng, ta lúc trước còn có chút không rõ, nhưng hiện tại... ta đối với đại nhân thật sự là bội phục tới sát đất." Trong đám người, Luyện dược sư A Lạp Đức vẻ mặt ngưng trọng, Nghiêm trang nói.
Thủ đoạn tà ác của Thạch Nham hôm nay so với đánh một trận với Hắc Giác thì chói mắt hơn rất nhiều, nhiều cường giả Thần Vương cảnh như vậy bị lực lượng của hắn ảnh hưởng mà chết, nhiều cường giả đã mất đi lý trí mà chiến đấu điên cuồng.
Mà hắn trong huyết vụ đầy trời thì vẫn bình tĩnh tự nhiên, như là một tử vong phán quan, lạnh lùng nhìn tất cả trình diên dựa theo tâm niệm của hắn, loại cảm giác bình tĩnh lãnh khốc này khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi.
Ngay cả A Lạp Đức cũng thật sự thán phục, đột nhiên cảm khái: "Nếu tiểu thư kết hợp với người này, đối với bá nghiệp của đại nhân mà nói có lẽ quả thực là một trợ lực lớn. Tiểu thư, tương lai kẻ này sẽ không phải là vật trong ao, không bao lâu nữa sẽ trở thành ngôi sao chói mắt nhất của Liệt Diễm tinh vực."
Text được lấy tại http://truyenfull.vnu Minh Bích Nhu mắt đẹp rạng rỡ, cũng lộ ra sắc thái kinh dị, nhìn phương hướng Thạch Nham biến mất, tâm tư hỗn loạn.
Nàng ta vẫn nhớ rõ cảnh tượng lần đầu gặp Thạch Nham.
Trên Dược tinh thứ sáu của U Minh , khi đó Thạch Nham chỉ là một nhân thân dược đỉnh của Bác Ny Tháp, căn bản không được nàng ta để trong mắt, chỉ muốn mượn dùng huyết khí của đối phương để luyện dược, nhanh chóng đột phá đến Thần Vương nhị trọng thiên.
Năm ấy Thạch Nham chỉ là tiểu nhân vật không đáng nhắc đến, cũng không đủ tư cách nói chuyện với nàng ta.
Nhưng mà, mới qua bấy lâu.
Không đến mười năm, tiểu nhân vật lúc trước từ Chân thần cảnh đạt tới cảnh giới Thần Vương nhị trọng thiên, cũng giống như nàng ta, nhưng thực lực chân chính thì đã vượt qua nàng ta rồil
Tiểu nhân vật Năm đó thông qua khoảng thời gian này đã trưởng thành và cường đại tới mức bất khả tư nghị, vì người này, phụ thân nàng ta tình nguyện hy sinh hạnh phúc cả đời của nàng ta để lung lạc, nàng ta không hiểu, cũng từng oán hận, hận phụ thân của nàng ta lỗ mãng và không nói tình lý, hận phụ thân nàng ta can thiệp tới hạnh phúc của mình.
Nhưng hôm nay, nhìn thanh niên lành khốc tự nhiên trong huyết vụ, không biết vì sao, phương tâm của nàng ta đột nhiên run rẩy, trong tim tựa hồ bị ném vào một khối cự thạch, dấy lên những gợn sóng.
Nàng ta minh bạch, bất luận tương lai như thế nào, cảnh tượng vừa rồi sẽ khắc sâu trong tim nàng ta, nam nhân cường hãn lãnh khốc ở Liệt Diễm tinh vực luôn có thể hấp dẫn ánh mắt của bất kỳ nữ nhân nào, nàng ta cũng không ngoại lệ.
" Công chúa điện hạ, nếu ngươi không thể một lần nữa thu Thạch Nham về dưới trướng thì phải bất chấp tất cả mọi giá để trừ bỏ hắn." Bên kia, Áo Cách Lạp Tư cúi đầu, khiến cho người ta không nhìn thấy vẻ mặt thực sự của hắn, trầm thấp nói.
Thân thể Tử Diệu run lên, mắt đẹp hiện ra vẻ mê man.
" Áo Cách Lạp Tư nói rất đúng." Tạp Tu Ân đột nhiên lao ra, hắn là người thứ nhất rời khỏi khu vực đó, tựa hồ không sợ người âm thầm tiếp tục xuống tay.
Sắc mặt Tạp Tu Ân cực kỳ ngưng trọng: "Sự đáng sợ của hắn so với bệ hạ năm đó khi còn trẻ tuổi thì còn chói mắt hơn, hắn nếu kết hợp với Phong Nhiêu, tương lai Thiên Phạt thành sẽ trở thành cỗ thế lực chí cường thứ tư của Liệt Diễm tinh vực, sẽ uy hiếp tới địa vị bá chủ của thần quốc."
" Đại nhân,nhưng, nhưng Thạch Nham." Á Lan há miệng, muốn nói gì đó.
" Công chúa điện hạ..." Áo Cách Lạp Tư ngẩng đầu, ánh mắt như điện, quát.
Thân thể mềm mại của Tử Diệu chấn động, quay đầu nhìn hắn một cái, sắc mặt lạnh như băng, thản nhiên nói: "Nếu giữa ngươi và Thạch Nham ta chỉ có thể chọn một người thì xin lôi, ta sẽ chọn hắn."
Áo Cách Lạp Tư như gặp trọng kích, sắc mặt bỗng tái nhợt, ôm ngực, cười thảm: "Thì ra là thể, thì ra là thể, ta thật khờ, ta con mẹ nó đúng là ngốc tử,
" Ngươi không không ra tay đối phó hắn trước, nếu ngươi không cấu kết với cùng người khác thì ta cũng sẽ không nói như vậy. Ca ca Độ Già của ta đã hứa cho ngươi lợi ích gì để ngươi tiết lộ tin tức của ta, gieo chủng tử ở bên cạnh ta." Tử Diệu đột nhiên trở nên cường thế, không giấu diếm sự chán ghét trong nội tâm, lạnh lùng nói: "So sánh với ngươi, hắn tuy rằng vô tình ngoan độc, nhưng ít nhất cũng cũng không lén lút giở trõ bên ngoài một kiểu, bên trong một kiểu như ngươi."
"Hay! Nói rất hay!" Áo Cách Lạp Tư cười thảm: "Thì ra trong lòng ngươi ta là một người như vậy, ta hôm nay cuối cùng cũng hiểu rồi. Ngươi nói rất đúng, trong mắt loại nữ nhân như ngươi, chỉ có lợi ích và giá trị, nam nhân ở trong mắt ngươi cũng có giá trị rõ ràng. Hôm nay giá trị của hắn đã hơn ta, cho nên ngươi lựa chọn hắn, có phải thế không?"
" Ngươi nghĩ như thế nào là chuyện của ngươi!" Tử Diệu thở dài một hơi, trong lòng trầm trọng phất tay: "Ngươi đi đi, Tử Diệu tinh của ta không thích hợp với ngươi, hy vọng ngươi ở bên Áo cổ Đa sẽ có một mảng thiên địa tốt hơn."
"Được! ta cũng muốn nhìn xem Thạch Nham hắn rốt cuộc có thể cho ngươi tất cả những gì ngươi muốn hay không, chúng ta cứ chờ xem!" Áo Cách Lạp Tư gật đầu, quay đầu rồi rời đi.